Một hồi chuông quen thuộc
len qua cửa truyền vào, điện thoại! An An định thần lại, cô vỗ vỗ mặt, giữ bình
tĩnh, mở cửa đi ra. Lúc ngang qua phòng khách vẫn thấy mẹ Minh Minh ngồi đó xem
tivi, dường như còn bực mình vì thái độ lúc nãy của cô.
Tiếng nhạc kiên trì vang
lên, càng đến gần càng to, như thể chờ đợi. An An lục tìm trong túi xách, trong
lòng mỗi lúc một sốt ruột hơn, liệu Tiểu Vũ bực mình không? Nhưng càng hấp tấp
lại càng không tìm được, đầu óc cô bắt đầu hỗn loạn, cuối cùng nhìn thấy chỗ
ánh sáng hắt lên, cô vội vồ lấy, đúng là của Tiểu Vũ.
Tay run run cầm điện
thoại, cảm giác ngay cả giọng của cô cũng vậy. Không thể để cho Tiểu Vũ biết,
tuyệt đối không thể! Liếm đôi môi khô rang, ấn nút nghe, cô ra ngoài ban công
nép mình sau cánh cửa. Lúc giọng nói quen thuộc đó vang lên, trái tim An An như
mềm nhũn, cô nhớ hắn, thật sự rất nhớ. “Sao lâu thế mới nghe máy, ngủ à?” Đúng
là hắn có chút bực mình, nhưng may là chưa cúp máy.
“Vừa rồi tôi đang tắm”,
trong bóng tối nụ cười cứng nhắc hiện ra, nhất định phải cười, nhất định phải
vui bởi Tiểu Vũ luôn mong cô vui vẻ.
“Ý tôi là, sao gọi bao
lâu thế mới bắt máy, lẽ nào vừa về nhà đã không nhớ tôi nữa?”, Tiểu Vũ trách
móc.
“Định tắm xong, chuẩn bị
đi ngủ sẽ gọi điện nói chuyện thật lâu với cậu, cho nên dĩ nhiên phải làm xong
các việc khác”, trái tim cô dấy lên những cơn đau, nhưng nó lại bị đè xuống bởi
tiếng cười gượng gạo.
“Còn nữa, hôm nay vừa về
đến phòng, hai tên điên kia đã bám lấy tôi, bắt phải bảo cô giới thiệu cho họ vài
người đẹp. Haizz, đúng là mấy tên sói, kệ họ đi.” Bên đó còn vọng lại mấy tiếng
chê trách, hắn liền đi vào phòng tắm để nói chuyện với cô. Cô khẽ cười, im lặng
nuốt từng từ từng chữ của hắn phát ra.
“Hôm nay mệt rồi, ngủ sớm
đi, ngày mai tôi gọi cô dậy. Vừa mới về chắc vẫn chưa cân bằng được.” Trái tim
cô có thể cảm nhận được sự ấm áp từ giọng nói của hắn trong đêm đầy gió này. An
An khó khăn ừ một tiếng, không biết nên nói gì, chỉ muốn níu giữ sự dịu dàng
của hắn. “Nhớ đi vào giấc mơ của tôi để báo cáo, phải nhớ tôi”, giọng hắn ngang
ngược.
“Em nhớ anh”, âm thanh
nhẹ nhàng đó cuối cùng cũng thốt ra, vẫn nhớ cảm giác ấm áp được hắn ôm vào
lòng. Tình yêu của tôi, sao anh không ở bên cạnh tôi lúc này, trong đêm lạnh
giá này, tôi nhớ anh, phải làm thế nào đây?
Tiểu Vũ khẽ cười: “Ngoan,
anh cũng rất nhớ em, muốn hôn em.” Từ trong điện thoại truyền lại âm thanh
“muah”. Cô cũng hôn một cái vào trong điện thoại, Tiểu Vũ, nếu như không có
anh, em phải làm sao?
Chầm chậm cúp máy, An An
im lặng đứng trước ban công, nhìn ánh đèn nhấp nháy từ những căn nhà, cảm nhận
cơn lạnh dưới bàn chân, đây đã không còn là nhà của mình nữa.
Cô quay người bước vào
phòng, thấy mẹ Minh Minh đang ngồi trên giường. An An đứng trước bàn trang
điểm, định nghe xem bà ta còn muốn nói những lời khó nghe nào nữa không? “Phòng
nhỏ tôi ngủ không quen, tôi ngủ ở đây, ga giường tôi đã thay cho cô rồi”. An An
gật đầu, không nói câu nào, lấy mấy bộ quần áo trong ngăn tủ, rồi đi thẳng ra
khỏi phòng. Nơi đây đã không còn là nhà, ngủ ở đâu có quan trọng gì? An An mất
ngủ, nằm trong căn phòng quen thuộc mà sao thấy xa lạ, những hồi ức sáu năm yêu
đương như thước phim quay chậm, cãi vã, bao dung, và cả những lời chỉ trích của
người nhà anh ta. Nhưng hình ảnh cuối cùng lóe lên trong đầu cô lại là gương mặt
ngang ngược đầy ấm áp của Tiểu Vũ, trái tim bị bóp nghẹt. Nếu không gặp hắn,
thì liệu cô có đi đến bước đường ngày hôm nay không? Kết cục này có phải đã sớm
được xác định rồi không. Những lời khuyên và lo lắng của gia đình đều hiện lại
trong đầu cô. Đúng thế, mọi mong ước ban đầu khi tới đây đều đã trở thành hư
vô. Còn Tiểu Vũ, một sự bắt đầu bất ổn, liệu có kết cục tốt đẹp? Từng khung
cảnh như dấu chấm hỏi lớn giày vò trái tim cô.
Vũ Minh ở Đại Liên xa xôi
cũng bị tra tấn đến không ngủ được. Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng suốt đêm cứ
gặng hỏi chuyện hắn và An An quen nhau ra sao. Hai người này rất tinh ý, chỉ
nhìn qua đã biết An An trưởng thành hơn hắn, mặc dù trông còn rất trẻ, nhưng
qua đôi mắt và lời nói họ mau chóng nhận ra sự chững chạc của cô, không giống
những cô gái bình thường hay gặp. Tiểu Vũ bị dồn ép không còn cách nào khác
đành từ tốn kể lại chuyện họ gặp nhau, dĩ nhiên là lược bỏ chuyện hắn ở cùng An
An trong cái đêm đó. Vệ Tử Minh chăm chú nghe, Mần Nhất Hàng nheo mắt cười, hai
người đều lộ rõ sự hiếu kỳ, không ngờrằng Tiểu Vũ bình thường lạnh lùng là vậy
mà tán gái chẳng thua kém ai.
Mần Nhất Hàng mãi lâu sau
mới hỏi một câu mà Vệ Tử Minh cũng rất muốn biết: “An An và cậu hơn kém nhau
bao nhiêu tuổi, cô ấy sao chấp nhận cậu được?”. Tiểu Vũ biết anh ta muốn hỏi
tuổi tác, miệng nhả ra một bụm khói: “Tuổi tác là cái quái gì, mấy cô em nhỏ
hơn các cậu ngoài việc đòi tiền, làm nũng, còn gì nữa không?”.
Vệ Tử Minh nghe xong gật
đầu đồng ý, mấy cô em đó đúng là được nuông chiều quá, không vừa ý là khóc lóc
rồi la hét ầm ĩ thậm chí còn đòi tự tử, thật quá mệt mỏi: “Nhưng phụ nữ thường
già nhanh hơn đàn ông, cậu dám đảm bảo là đến lúc đó sẽ không chán chứ?”.
“Ai biết được có thể sống
bao lâu, sống đến bốn năm mươi tuổi là đủ rồi”, Tiểu Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ,
“Tôi chỉ biết lúc này mình muốn có cô ấy. An An chính là người sẽ đi cùng tôi
đến lúc già”. Câu nói chắc nịch của hắn khiến hai người bạn sửng sốt, đưa mắt
nhìn nhau, tên tiểu tử này đã quyết thì tuyệt đối không bỏ cuộc.
Họ vỗ vào vai Tiểu Vũ,
ngoài việc nên chúc phúc, họ còn có thể nói gì nữa? Có lẽ, chỉ những người yêu
nhau thực sự mới có thể hiểu được cảm giác mong muốn cháy bỏng này.