Cơn gió sớm mai mát mẻ
thổi vào làm lay động tấm rèm cửa, những tia nắng đầu tiên chiếu rọi căn phòng,
không gian chầm chậm sáng lên.
Căn phòng tĩnh mịch, quần
áo bừa bộn nằm rải rác trên ghế, dưới đất. Trên chiếc giường lớn là hai cơ thể
đang nằm ngủ một cách yên bình, gương mặt ngập tràn hạnh phúc. An An nằm sấp để
lộ bờ vai trần trắng trẻo, mái tóc rối tung, lộ ra nửa khuôn mặt mịn màng, cánh
tay mảnh mai đặt lên lưng Tiểu Vũ.
Đột nhiên tiếng chuông
điện thoại vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh. Tiểu Vũ dần tỉnh, quay
người đưa tay mò mẫm chiếc điện thoại nơi đầu giường đang không ngừng đổ
chuông. Hắn tắt chuông nhìn vào đã thấy sáu giờ rồi, quay đầu nhìn sang thấy An
An cũng vừa m mắt.
“Chào buổi sáng”, Tiểu Vũ
cười dựa sát lại, kéo An An vào lòng, cảm nhận làn da trần của cô áp lên cơ thể
mình. Mất một lúc sau An An mới tỉnh hẳn, gương mặt phơnphớt hồng: “Chào buổi
sáng”.
Tiểu Vũ hôn lên mặt cô,
“Cảm giác thật tuyệt”, hắn vui vẻ cười, đôi mắt cong cong: “Mở mắt ra đã có thể
nhìn thấy em”. An An mỉm cười, chạm khẽ vào mặt hắn.
Bàn tay Tiểu Vũ vô thức
vuốt ve tấm lưng cô, hắn thích cảm giác trơn láng của làn da đó, giống như chạm
lên ngọc ngà vậy, vừa ấm vừa mượt. “Em còn đau không? Mệt lắm không?”, hắn quan
tâm. Tối qua liên tục đòi hỏi đến ba lần, mỗi lần chạm vào cô thì khát khao nơi
hắn lại trỗi dậy, như thể không ủ. Tiểu Vũ biết chắc cô rất mệt, ánh mắt rã
rời, quầng thâm hiện lên quanh mắt, trên lưng đầy những vết hằn đỏ, nhìn mà
thương!
Ký ức tối qua bồng chốc
ùa về, An An ngượng ngùng khẽ lắc đầu, cảm giác được hắn ôm trong lòng thật dễ
chịu. Tiểu Vũ đối với cô rất tốt, lần nào cũng đưa cô đến tột đỉnh khoái cảm,
khiến cô chìm đắm trong biển dục vọng.
Tiểu Vũ nhìn gương mặt cô
đỏ lên, lòng lại xao động, cơn ham muốn sáng sớm bồng trỗi dậy. Vòng tay ghì chặt,
hắn áp lên môi cô nụ hôn cuồng nhiệt. An An bị nụ hôn tham lam của hắn làm cho
nghẹt thở, trong lòng căng thẳng, không phải lúc này Tiểu Vũ lại muốn chứ? Cô
vội lấy tay ngăn trên ngực hắn.
Lúc lâu sau Tiểu Vũ mới
buông cô ra, mắt nhìn chằmchằm vào cô, giọng đã lạc hẳn đi: “An An, em thật
ngọt ngào”. An An không biết nên trả lời ra sao, ngây ra nhìn hắn.
“Anh lại tỉnh rồi”, hắn
nói đầy ngụ ý.
Cô có phần không hiểu, mở
to mắt nhìn hắn. Tiểu Vũ khẽ cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đưa xuống
dưới. A, cô định kêu lên. Hắn nắm lấy tay cô mơn trớn lên cái phần rực lửa kia,
mới sáng mà nó đã cương cứng, vươn thẳng thế này rồi. Giờ cô mới hiểu, ham muốn
của đàn ông rất dễ bị kích thích, nhất vào buổi sáng.
Cô đỏ mặt rụt tay lại
nhưng hắn không chịu, giọng nói đầy khát khao: “Anh rất muốn em nhưng vì em vẫn
còn mệt nên..rồi khẽ giật giật tay cô: “An ủi anh một chút đi”.
Cô hiểu ra, bàn tay chầm
chậm nắm trọn lấy nó, thật cứng, hắn hít một hơi thật sâu, ghé sát đôi môi vào
cô, ngấu nghiến. An An cảm nhận rõ ràng ham muốn trỗi dậy trong hắn, bàn tay
nắm chặt, tiếp nhận sự quấy rối điên cuồng trong miệng mình.
Một lúc sau, hắn mới chậm
rãi buông ra, liếm lên môi cô. An An không dám cử động, nhẹ nhàng thả tay ra,
trong lòng lo lắng không biết là hắn đã thỏa mãn hay chưa.
Tiểu Vũ ôm cô, đợi cho
trái tim đầy ham muốn của mìnhdần bình tĩnh trở lại. Hôm nay phải đi làm, không
thể tiếp tục tham lam thế này nữa.
Hắn thả ra, miết nhẹ môi
cô: “Dậy nào, hôm nay phải tới công ty”. Hôm nay cũng là ngày đầu tiên hắn
chính thức đi làm.
Hai người lần lượt đứng
dậy vào phòng tắm rửa mặt.
Khung cảnh sáng sớm thật
ấm áp, Tiểu Vũ nhìn An An đang đứng ngay cạnh mình đánh răng, thứ hạnh phúc này
khiến người ta cảm thấy không thật. Khi ở Đại Liên, nhìn thấy cô rửa mặt, niềm
khát khao ấy vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ, hơn nữa giờ đây cô còn mặc một
bộ đồ ngủ dễ thương, chẳng khác gì một gia đình.
Tiểu Vũ vui vẻ cúi đầu vã
nước vào mặt, trong lòng không giấu nổi niềm vui sướng, rốt cuộc đã có thể ngày
ngày thức dậy cùng cô. Hắn mo cũng được hạnh phúc như thế.
An An thấy hắn ngẩng lên,
trên mặt đầy nước, liền với tay lấy chiếc khăn bông lau qua cho hắn. Tiểu Vũ để
mặc cô giúp mình, mỉm cười ngoan ngoãn đứng yên. An An bồng thấy nụ cười của
hắn sáng nay sao mà dễ thương đến vậy.
Lau xong cô khẽ vỗ vào
mặt hắn, bàn tay không dừng được vuốt ve làn da mịn màng, Tiểu Vũ làm thế nào
màchăm sóc nó được như vậy thế, đến ngay cả cô cũng phải ghen tỵ. Trên cằm mọc
ra một ít râu khẽ đâm vào tay cô.
“Da anh rất đẹp”, cô tỏ ý
ngưỡng mộ.
“Đây gọi là vẻ đẹp thiên
bẩm”, hắn lại được thể đắc ý.
“Đúng, đúng, vẻ đẹp thiên
bẩm của một cô nàng đẹp gái”, cô cũng không nhịn được cười.
Tiểu Vũ giả vờ tức giận
véo mông cô, khiến An An giật mình kêu lên. Hắn cười, đế xem em còn dám nói bậy
nữa không.
Cô không để ý nữa, quay
người cúi đầu xuống bắt đầu rửa mặt.
Hắn khẽ cười, xoa bọt cạo
râu Gillette lên mặt, đánh tạo bọt rồi lấy dao cạo râu ra.
Cô ngước mặt lên, vừa lấy
khăn lau vừa nhìn hắn đang chăm chú cạo râu bồng thấy bứt rứt liền thầm thì năn
nỉ: “Tiểu Vũ, em cạo râu giúp anh nhé?”.
Hắn dừng tay lại, hơi
nghiêng đầu sang, nghi ngờ nhìn cô, có biết làm không đây? Nhưng An An đã cướp
lấy dao cạo trong tay hắn. Để cô thử xem nào.
Cô đứng gần lại một chút,
nhẹ nhàng cạo, lấy đi lớp bọt dày trên mặt hắn, cạo tới đâu sạch sẽ láng bóng
tới đó. Tiểu Vũ đứng im một chồ, không động đậy, hơi ngửa mặt lên để cô cạo dễ
hơn. Hắn cảm nhận được lưỡi dao lướt trên da mình hơi đau đau, ngưa ngứa, gương
mặt An An cứ thế ghé sát vào hắn, ánh mắt đầy dịu dàng.
Làm sao có thể rời xa con
người này được. Bất luận có thế nào chăng nữa, hắn muốn ở bên cô, dù chỉ còn
một ngày để sống thì hắn cũng không bao giờ buông tay cô ra. Hắn mong là hạnh
phúc này sẽ kéo dài mãi mãi, không cần cô phải quá xinh đẹp, cũng không cần quá
thông minh, chỉ hy vọng sự dịu dàng này ở cô sẽ tồn tại mãi, còn những thứ khác
đều chẳng quan trọng.
Chẳng phải người ta từng
nói, nếu như yêu sâu đậm một người thì chỉ nhìn thấy được những điểm tốt của
người ấy còn thiếu sót sẽ rất khó nhận ra. Tiểu Vũ chính là như vậy, ngay từ
lần đầu tiên gặp cô cho đến nay, trong mắt hắn chỉ nhìn thấy sự dịu dàng của
cô, cảm nhận từng cử chỉ quan tâm chăm sóc của cô khi gần gũi. Hơn thế nữa,
Tiểu Vũ luôn muốn mang đến cho cô thật nhiều điều tốt đẹp, thật nhiều tình cảm,
không cần để ý đến người khác nói gì, cảm giác hạnh phúc này đã lấp trọn trái
tim hắn, không để lại một chút khoảng trống nào cả. Hắn chỉ muốn sự dịu dàng
này,n những thứ khác đều không cần.
An An vẫn tiếp tục công
việc cạo râu, không để ý đến ánhmắt ấm áp của hắn. Cuối cùng cô cũng cạo xong,
sau đó cầm chiếc khăn ướt lau nhẹ mấy vết bọt còn sót lại trên mặt hắn, gương
mặt lúc này càng tăng thêm vẻ đẹp trai, “Xong rồi, đẹp trai lắm rồi”.
“Vợ yêu, giỏi quá”, Tiểu
Vũ xúc động hôn lên mặt cô.
Cô đỏ mặt, “Không được
gọi bừa, ai là vợ anh chứ?”.
“Là em, chẳng phải em vừa
làm công việc của một cô vợ hay sao?”, Tiểu Vũ cười vuốt mặt An An. Hắn muốn
nhanh chóng kết hôn, sợ rằng cô lại có điều gì do dự mà không yêu hắn nữa.
“Đi đi, không nói chuyện
với anh nữa.” An An ngượng ngùng ném chiếc khăn vào người hắn, lách qua chạy ra
khỏi phòng tắm. Hắn chỉ biết trêu ghẹo cô. Nhưng khi nghe câu nói này cô rất
xúc động, mỉm cười, cô khẽ lắc đầu để ngăn mình nghĩ ngợi về câu nói ấy.
Còn lại một mình nhìn
khuôn mặt sạch sẽ trong gương, hắn bật cười, nhủ thầm, An An, anh sẽ không để
em phải đợi quá lâu đâu!
Hai người tay trong tay,
hạnh phúc cùng bước ra ngoài cửa khu chung cư, không khí buổi sáng thật trong
lành. Hắn đưa cô đến một tiệm ăn gần đó, gọi cho cô một bát tào phớ, còn mình
thì gọi một ly sữa đậu nành, và một lồngxíu mại cho cả hai. Trong lòng An An
bỗng thấy ấm áp vì sự chăm sóc ngọt ngào của hắn.
Càng ngày cô càng phát
hiện, thật ra Tiểu Vũ là một người luôn mong được chăm sóc cho người khác,
chẳng qua chưa có cơ hội mà thôi, với lại cũng không biết cách thể hiện ra sao,
cho nên mới dễ khiến người khác hiểu nhầm, nghĩ rằng hắn là một kẻ lạnh lùng
không quan tâm bất cứ việc gì, bất cứ ai. Thật ra không phải vậy, là do chưa
gặp được đúng người mà hắn muốn cho đi, nhớ lần hắn đặt tay lên vai cô giãi bày
về ước muốn này, giờ đây cô mới thấu rõ, hắn không chỉ muốn được người khác yêu
thương mà còn là một người rất muốn yêu thương người khác.
Tiểu Vũ nhìn cô cầm thìa,
đang ngẩn ngơ nhìn hắn. Trong lòng buồn cười, cô ngốc này lại đang nghĩ gì đây?
Khẽ cốc vào trán cô để đánh thức: “Lại nghĩ gì đó? Mau ăn đi”. An An lúc đó mới
giật mình, hơi đỏ mặt, cúi đầu: “ừm”, rồi ngoan ngoãn bắt đầu ăn. Tiểu Vũ nhìn
An An, trong lòng không nhịn được lại nghĩ cô gái ngốc nghếch này giống như một
đứa bé cần được che chở bảo vệ vậy.
Ăn xong, Tiểu Vũ nắm tay
cô ra khỏi quán, định bắt một chiếc taxi nhưng bị An An kéo lại: “Mấy giờ
rồi?”. Hắn tò mò nhìn cô, lấy điện thoại ra xem: “Bảy giờ kém”. Cô mỉm cười,
trong lòng do dự, không biết hắn có đồng ý không? Hắn nhìn cái vẻ muốn nói
nhưng lại thôi của cô, cười: “Em lại đang nghĩ gì nữa?”. Cô híp mắt cười: “À,
công ty anh xa không?”. Tiểu Vũ vẫn chưa hiểu ý của cô, đành thành thực trả
lời: “Đi taximười phút, còn xe bus khoảng nửa tiếng”.
Cô cười trộm, nhỏ giọng:
“Giờ vẫn còn sớm, hôm nay mình đi xe bus nhé?”. Hắn nheo mắt hỏi tại sao, nhưng
cô không nói lý do, chỉ nũng nịu: “Được không?”.
Hắn xoa đầu cô rồi đồng
ý, chỉ cần cô thích thì có gì mà không được chứ?
An An vui mừng kéo tay
hắn chạy thẳng về trạm xe bus. Nhà hắn rất gần quán game mà cô thường lui tới,
công ty cô cũng nằm ở kế bên, đi xe bus có lẽ cũng chỉ mất chưa tới hai mươi
phút.
Hắn nắm tay cô đứng ở
trạm đón xe. Buổi sáng người đợi xe bus đi làm ai cũng vội vã, người cầm báo,
người cầm đồ ăn sáng. Chỉ có hai người họ tay trong tay, khiến những người xung
quanh vì sự thân mật ấy mà ghen tỵ.
Cô cứ nhìn hắn cười, sao
mà đẹp trai đến thế, hàng lông mi dài, mồi lần chớp có thể nhìn thấy nó như ẩn
như hiện trước mắt cô. Trong cô có quá nhiều cảm xúc, cuối cùng đã có thể cùng
thức dậy, cùng ăn sáng, cùng tay trong tay đi làm. Niềm mong ước này đã từ lâu,
nay mới trở thành hiện thực, cô vẫn ngỡ nó không có thật. Nắm chặt bàn tay, ánh
mắt không rời khỏi gương mặt hắn, tham lam ngắm nhìn vẻ đẹp tuấn tú đó.
Hắn khẽ quay mặt sang
nhìn vẻ si mê của cô, có phải cô gái này buổi sáng thường ngẩn người như vậy
không? Trong lòng thầm cười, khẽ gõ vào mũi cô: “Anh có đẹp trai cũng không cần
phải nhìn thế đâu, anh sẽ xấu hổ lắm”. An An bị Tiểu Vũ trêu ghẹo, khẽ đấm vào
ngực hắn, đúng là vẫn đáng ghét như vậy.
Hắn đưa tay ra, kéo cô
vào lòng. Tiểu Vũ cũng rất vui, vì biết trong lòng cô hiện giờ nhất định đang
xúc động mà không biết diễn đạt ra sao, nên mới ngẩn ngơ nhìn mình như vậy.
Niềm hạnh phúc theo nụ cười hiện rõ trên gương mặt, ngập tràn trong ánh mắt
hắn.
Xe đến rồi, hắn dẫn cô
lên xe, hai người ngồi xuống hàng ghế sau, chiếc xe chầm chầm lăn bánh.
Cô dựa đầu vào vai hắn,
khẽ nói: “Em thích cái cảm giác này, có thể cùng anh ngồi xe bus đi làm”. Tiểu
Vũ cười không nói, chỉ nắm chặt tay cô, truyền hơi ấm.
Cảm giác hạnh phúc lúc
này khiến cô tham lam đòi hỏi hơn, muốn hắn luôn dịu dàng như thế này với cô,
và chỉ quan tâm mình cô. An An không biết mình có thể chịu đựng được chuyện sẽ
có những cô gái khác nhìn hắn đầy tình tứ hay không, ham muốn chiếm giữ khiến
cô sợ hãi. Cô hơi cúi xuống, nhớ lại trước kia, xung quanh Minh Minh có rất
nhiều phụ nữ vây quanh, cô đều có thể chấp nhận. Có người đàn ông nào mà không
thích nhìn phụ nữ đẹp chứ, còn cô lại không phải là một đóa hoa xinh đẹp đến
nỗi cánh đàn ông phải chú mục vào mình. Cô chỉ cần hắn ở bên là đủ rồi, không
yêu cầu quá nhiều mong muốn khác.
Nhưng lúc này cô không
tài nào tưởng tượng được cảnh người con gái khác đến gần Tiểu Vũ. Suy nghĩxẹt
qua, trong lòng liền trồi dậy cơn ghen tuông mãnh liệt. Cô không muốn, cô không
thể chấp nhận. Cô ngước đầu lên nhìn ánh mắt dịu dàng của hắn, có lẽ vì hắn cho
cô quá nhiều nên mới khiến cô tham lam độc chiếm như vậy, An An không muốn sẻ
chia với người khác dù chỉ là một chút. Cảm giác này làm cô vô thức siết chặt
tay hắn lại.
Tiểu Vũ cảm nhận được cái
siết chặt ấy, nhìn cô bằng ánh mắt kiên định. Mặc dù không biết lúc này cô đang
nghĩ gì, nhưng hắn không muốn nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô. Trên suốt con
đường tương lai sau này, hắn chỉ muốn cô luôn được vui vẻ, tươi cười.
Hai người cùng nhau đứng
trên chuyến xe đó, con đường phía trước còn dài, vậy thì hãy góp nhặt từng chút
hạnh phúc một đi.