Những ngày tiếp theo là
những ngày An An đắm mình trong hạnh phúc, mỗi ngày đến công ty là một ngày
ngập tràn vui vẻ
Hết giờ làm, Tiểu Vũ đợi
cô ở tiệm sách bên kia đường đối diện công ty để cùng về. Sau đó hai người đến
khu chợ gần nhà mua thức ăn, lần nào Tiểu Vũ cũng đòi xuống bếp, An An không
đồng ý nên phải dồ mãi hắn mới ngoan ngoãn đợi cô nấu nướng xong xuôi.
Vệ Tử Minh và Mần Nhất
Hàng cứ đôi ba ngày lại ghé qua nhà họ ăn cơm. Mỗi lần xuất hiện đều trêu Tiểu
Vũ đến tức điên: “Hai tên thổ phỉ này, sao không trả tiền mà ngày nào cũng đến
ăn chực”. Bầu không khí vô cùng huyên náo, lần nào cũng bị họ đến quấy rầy thế
giới của hai người.
An An vô cùng niềm nở đón
tiếp cả hai, vui vẻ nhìn ba người đàn ông
đấu khẩu, Tiểu Vũ lúc này trông càng đáng yêu, chân thực.
Ngay cả những sự cố trong
công việc họ cũng lôi ra làm đềtài tán gẫn sau bữa cơm. Tử Minh và Nhất Hàng kẻ
tung người hứng chọc tức Tiểu Vũ, nói rằng trong công ty có mấy cô em ngày nào
cũng tìm cớ đến bắt chuyện, mà Tiểu Vũ cứ trơ ra như tượng, đầy lạnh lùng. Mấy
cô em này chẳng còn cách nào khác, đành đánh tiếng sang hai người họ. Nhiều cô
em khi nghe Tiểu Vũ có bạn gái rồi đều thất vọng, thậm chí có người còn khóc
thầm, trách bản thân sao không gặp Tiểu Vũ sớm hơn biết đâu một trong số họ lại
chẳng trở thành bạn gái hắn.
Vệ Tử Minh và Mần Nhất
Hàng nói đến đây đều nhìn nhau cười. Họ còn chưa nói chuyện An An hơn Tiểu Vũ
sáu tuổi, nếu mấy cô gái này biết chắc họ ngất ngay tại chỗ.
Tiểu Vũ thường tỏ ra khó
chịu khi họ cứ nhắc mãi về chuyện này, hắn vội ôm An An vào lòng để cô không
phải nghe. An An nghe xong cười tủm tỉm, đúng thế, Tiểu Vũ được yêu thích như
thế cô cũng đành chịu thôi. Nhưng thấy vẻ căng thẳng của Tiểu Vũ khi nhắc đến
vấn đề này, trong lòng cô cảm thấy hạnh phúc bởi hắn luôn để ý đến cảm giác của
cô.
Họ ở công ty mới càng
ngày càng thuận lợi, không chỉ đẹp trai mà còn thông minh, chỉ cần nói một chút
đã hiểu, ngay cả Tổng giám đốc cũng rất ưu ái. Nhưng cũng vì vậy mà Vệ Tử Minh
và “Con muỗi” khôngchịu lãng phí bất kỳ cơ hội nào để tán gái, mấy cô em còn
độc thân trong công ty chỉ cần đánh tiếng hỏi thăm tin tức của Tiểu Vũ là đều
bị họ mượn cớ rủ đi hẹn hò, khoác lác rằng sẽ nói về thông tin của Tiểu Vũ,
nhưng thực ra đều là lấy chuyện của chính họ kể cho mấy người đó nghe.
Nhưng đáng tiếc là mấy cô
em đó chỉ quan tâm đến Tiểu Vũ nên những lời dụ dỗ kia coi như vô ích. Họ càng
nỗ lực thì càng chẳng có ai thèm để ý. Vì thế lần nào đi ăn cơm chung Vệ Tử
Minh và Mần Nhất Hàng cũng nhân cơ hội để xả ấm ức với An An, còn giục cô phải
giữ lời hứa, giới thiệu mấy người ở công ty cho họ. An An không chối được lần
nào cũng dắt Tiểu Vân theo cùng ăn trưa hoặc đi đâu đó.
Tiểu Vân ngược lại còn
cực kỳ vui sướng, thấy Tiểu Vũ hết lòng yêu thương An An, trong lòng rất thèm
muốn. Nhưng bởi vì hai người bạn của Tiểu Vũ cũng đẹp trai không kém nên cô
nàng quyết định nắm ngay lấy cơ hội tốt đẹp này.
Hy vọng cuộc sống này cứ
thế mà bình lặng trôi đi. Tuy nhiên, nào ngờ được thỉnh thoảng lại có những
chuyện ngoài dự tính.
Hôm nay là thứ Sáu, ngày
mai lại có thể nghỉ ngơi rồi. Tâm trạng mọi người rất thoải mái, An An đang
mongngóng buổi hẹn hò xem phim tối nay với Tiểu Vũ, đây là lần đầu tiên hai
người cùng nhau tới rạp.
Gần đến giờ nghỉ trưa thì
một cuộc điện thoại bất ngờ gọi tới khiến An An ngỡ ngàng, điện thoại từ nhà
Minh Minh. Cô do dự không biết có nên nghe hay không? Một tuần bình lặng trôi
qua, cô ngỡ rằng giữa họ đã kết thúc, mặc dù vẫn có chút lo lắng anh ta sẽ tìm
cách làm phiền mình.
Nhưng An An cũng hiểu rõ
con người này, Minh Minh là một kẻ ngạo mạn, đã nói ra những lời như thế thì
nhất định sẽ không đời nào chủ động quay lại tìm cô, hơn nữa còn chắc mẩm cô sẽ
khóc lóc hối hận cầu xin ấy chứ. Anh ta luôn cho rằng cô là một người con gái
tầm thường, tuổi tác lại cao, có tìm được người để kết hôn thì chẳng bao lâu
sau gã chồng kia sẽ hối hận mà bỏ rơi cô.
Vậy cú điện thoại này là
của ai? Điện thoại réo hai lần, mãi lâu sau An An mới quyết định bắt máy, muốn
xem cuối cùng anh ta định làm gì?
“Alô”, giọng cô khô khốc,
nhớ đến những gì anh ta đối đãi với mình, cô chẳng còn giữ kẽ làm gì.
“Vu An An”, một giọng nói
khiến cô cực kỳ kinh ngạc vang lên trong điện thoại. Không phải là Minh Minh,
là mẹ anh ta! Cô giật mình trả lời:“ Vâng, là tôi”. “Trưa đến đây một chút”,
vẫn là cái giọng đầy cao ngạo ấy: “Tôi có việc muốn nói với cô”.
An An đắn đo, có chuyện
gì chứ? Đầu dây bên kia không đợi được bèn giục: “Mười hai giờ ba mươi ở cổng
tòa nhà mái đỏ”, nói xong liền cúp máy, chẳng thèm quan tâm cô có đồng ý hay
không.
An An khẽ cười, người đàn
bà này vẫn giữ cái tính cáu kỉnh ấy, đã chủ động hẹn gặp còn yêu cầu người ta
phải đi tìm bà ấy. Haizz, được rồi, đi xem bà ta muốn cái gì? Dù sao cô cũng
không quan tâm bà ta cảm thấy thế nào nữa rồi.
Giờ nghỉ trưa, An An xách
túi ra khỏi công ty vẫy một chiếc taxi đi đến điểm hẹn.
Bước vào trong quán, giờ
là tầm ăn trưa nên người rất đông. Cô nhìn quanh một lượt, thấy vẻ mặt vô cảm
của bà ta đang nhìn mình, nhưng không hề có ý sẽ gọi cô. An An cười khẩy, bước
tới.
Ngồi xuống đối diện với
bà ta, cô bình tĩnh hỏi: “Dì tìm cháu có việc gì?”, trong lòng không có thiện
cảm nên cô chẳng thể tỏ ra tôn trọng được.
Bà ta chẳng nói câu nào,
nhìn An An thăm dò, sắc mặt u ám. An An cười thầm trong bụng, không phải là
muốnthấy cô đau khổ vì rời xa Minh Minh, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt đấy
chứ? Thật là khiến bà ta thất vọng. Cô vẫn sống rất tốt, hơn nữa còn vui vẻ hơn
trước rất nhiều, không lên tiếng, đợi bà ta mở miệng, chẳng phải bà ta là người
tìm cô trước sao?
“Gần đây cô và Minh Minh
còn liên lạc không?”, bà ta không thể tin nổi, sao trên gương mặt cô ta chẳng
có chút gì là đau khổ thế?
An An khẽ lắc đầu, gặp
nhau để làm gì nữa?
Bà ta suy tính rồi quyết
định nói trước: “Hôm nay đến tìm cô là vì thấy cô sống cùng Minh Minh nhà chúng
tôi nhiều năm như vậy, mặc dù đã chia tay nhưng nhà họ Viên cũng không phải là
hạng keo kiệt. Cô trả tiền phòng thay nó, tôi tính sơ sơ khoảng hơn năm nghìn
tệ, được không?”.
An An ngồi yên không lên
tiếng đợi bà ta nói tiếp. Giờ tự dưng lại để tâm đến cô, đương nhiên là vì cô
đã chủ động rời bỏ Minh Minh chứ sao.
Bà ta rút ra một chiếc
phong bì, An An khẽ liếc qua rồi cười nhạt, nó có vẻ dày. Bà ta quăng nó lên
mặt bàn, lạnh lùng nói: “Đây là mười ngàn tệ, để bồi thường cho số tiền mấy năm
nay cô mua đồ đạc cho nhà họ Viên. Tuy nhiên, tôi hy vọng từ nay về sau cô
không còn vướng mắc gì với Minh Minh nhà chúng tôi nữa”.
Đây mới là mục đích
chính! Cuối cùng An An cũng hiểu ra, bà ta lo lắng cô sẽ hối hận mà quay lại
dùng dằng với con trai bà, định dùng tiền để cắt đứt mọi ảo tưởng của cô. Đáng
tiếc thay, bà ta đã tính sai rồi, căn bản là cô không muốn quay trở lại.
An An khẽ mỉm cười:
“Người nhà dì thật hào phóng”.
“Cô đừng chê ít, nhà họ
Viên chúng tôi cũng không để cô phải chịu thiệt. Thời gian đầu cô mới đến không
có người thân thích, cái gì cũng chẳng có, sống chung với Minh Minh đâu ai nói.
Hơn nữa căn phòng mới đó phần lớn là một mình cô dùng hơn một năm qua, cái này
tôi cũng không tính toán với cô. Nếu cô còn chê ít thì quả là người không hiểu
chuyện”. Bà ta bắt đầu sốt ruột, giọng điệu nhấn mạnh hơn.
Trên mặt An An vẫn giữ nụ
cười, trong lòng đã có quyết định. Dù sao các người vẫn cho rằng không nợ nần
gì tôi, vậy thì tôi cũng không cần khách sáo nữa.
An An cầm phong bì lên,
rút ra xem, một xấp tiền được buộc bằng sợi dây trắng, trên mặt còn có đóng dấu
nữa, có lẽ vừa mới rút ở ngân hàng ra.
An An ngẩng lên nhìn
thẳng vào người đối diện, thấy trong ánh mắt đối phương hiện rõ sự thiếu thiện
cảm, nhất định đang rất căm ghét cô. Từ lâu bà ta vẫn cho rằng cô vìhám tiền
nên mới yêu con trai họ, bây giờ đã đưa cho cô một khoản lớn như vậy rồi mà vẫn
còn do dự sao?
An An khẽ mỉm cười, gật
đầu: “Được, tôi sẽ không làm phiền Minh Minh, cũng xin anh ta đừng quấy nhiễu
tôi”.
Bà ta thở phào nhẹ nhõm:
“Chắc chắn rồi, Minh Minh khó khăn lắm mới thoát khỏi biển khổ, tôi tuyệt đối
sẽ không để nó lại ngu ngốc thêm lần nữa”.
“Hy vọng the!”, An An nói
một cách thản nhiên. Đúng thế, có người mẹ như thế này thì rất nhanh thôi Minh
Minh sẽ tìm được đối tượng thích hợp, bản thân cũng không phải lo lắng chuyện
anh ta làm phiền mình. Tốt, như ước nguyện của cô, thật sự có thể rời bỏ Minh
Minh nhà bà ta rồi.
An An thấy chẳng còn gì
để nói nữa, bỏ tiền vào túi đứng dậy, bình tĩnh chào một câu cho phải phép:
“Không còn việc gì, tôi đi trước đây”, nói rồi quay người bỏ đi.