Lên taxi trở lại công ty,
cô khẽ cười thầm, thì ra sáu năm qua cũng chỉ đáng một xấp tiền này thôi, vậy
cứ để họ nghĩ rằng cô là kẻ tham lam đi. Đúng, cô đã từng rất tham lam, nhưng
không phải vì tiền, mà là vì niềm khao khát một ngày anh ta có thể hiểu ra, có
thể đáp lại sự kiên trì ân cần suốt bao năm của cô. Nhưng hiện thực đã dạy cô
một điều, có những việc dù nhẫn nại đến đâu cũng không thể chờ người khác hiểu
được trái tim mình, nó chỉ càng khiến bản thân trở nên ngu ngốc hơn thôi.
Thật ra, cô cũng là kẻ
ích kỷ. Sáu năm nay đâu phải là An An không nghĩ đến chuyện rời bỏ anh ta. Ngay
từ đầu đã bỏ mặc những can ngăn của cha mẹ và bạn bè để đến với anh ta, cố gắng
yêu anh ta, muốn dùng tình yêu thật sự để trả lời cho mọi người. Nhưng không
ngờ rằng, mọi nỗ lực sáu năm qua chỉ khiến cô càng
thêm bất lực, mỗi lần thất vọng và tổn thương đều nhắc nhở cô rằng sự chọn lựa
này là sai lầm. Cô không dám đối diện với những lời thăm hỏi của người nhà và
bạn bè. Mỗi lần gọi điện, cha mẹ hỏi về chuyện cưới xin cô đều ngậm đắng nuốt
cay không nói ra, chỉ có thể biện minh rằng mình chưa muốn bị trói buộc sớm như
vậy. Hằng đêm cô đều khóc thầm, tại sao dành trọn trái tim cho người khác mà
không được nhận lại.
Cô lo sợ nếu một ngày nào
đó thật sự rời bỏ Minh Minh, thì mình sao có thể đối mặt người nhà, với bạn bè,
làm thế nào để trả lại cho chính bản thân sáu năm tuổi xuân đã qua. Cho nên cô
chỉ còn biết lấy sự thành công trong công việc để an ủi bản thân, rằng từ trước
đến nay chẳng phải vẫn tự lực cánh sinh ư? Thậm chí một ngày nào đó anh ta
không cần cô nữa, thì cô vẫn có thể sống tự lập như trước. Bởi cô không còn hy
vọng vào bất cứ điều gì có thể làm trái tim cô rung động, càng không cần nhắc
đến cái gọi là gắn bó thiên trường địa cửu.
Cô đã tự lừa dối bản thân
mình sáu năm. Nhưng lần này, vì Tiểu Vũ, rốt cuộc cô cũng thoát khỏi sự dối trá
ấy. Lấy sự phản bội của Minh Minh như một cái cớ, cho phép bản thân mình đường
đường chính chính đi về phía Tiểu Vũ. Chẳng có người con gái nào lại không rung
động trước một tình yêu dịu dàng cuồng nhiệt như thế. Cô chỉ là một cô gái bình
thường, có khát vọng yêu thương như bao người khác, cho nên việc chọn cách chia
tay, chỉ vì khátvọng quá đỗi bình thường kia. Cũng vì thế mà quên đi những oán
trách với Minh Minh. Cho dù anh ta có xấu xa trăm vạn lần chăng nữa thì chẳng
phải ban đầu chính cô đã chọn con người đó sao? Cho nên lần này cũng vậy, sự
phản bội kia cũng là sự chọn lựa của chính cô, chẳng liên quan gì đến người
khác.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới
gương mặt tuấn tú của chàng thanh niên kia thì trái tim cô lại đau nhói. Đây là
sự trừng phạt của ông trời dành cho cô hay là sự ban thưởng? Mồi lần đối diện
với sự dịu dàng của Tiểu Vũ, là một lần trong lòng cô lại xuất hiện nỗi lo sợ
tột cùng. Nếu như đây là sự trừng phạt của ông trời, cố ý sắp xếp một sự chờ
đợi khác, thì đây chính là cái bẫy ngọt ngào mà cô không thể nào thoát ra.
Đúng sáu giờ tối, Tiểu Vũ
gọi tới. An An vui vẻ vừa nghe điện thoại vừa bước ra khỏi công ty. Không cần
phải nghĩ nhiều nữa, chỉ cần hết lòng đền đáp lại tình yêu của Tiểu Vũ, tận
hưởng hết mình khoảng thời gian hạnh phúc này là đã quá đủ rồi.
Hôm nay trông Tiểu Vũ rất
đẹp trai, trên người mặc bộ đồ trắng nhìn càng tuấn tú hơn, đang đứng trước
hiệu sách mà hai người thường hẹn. Trong lòng cô tràn ngập ấm áp nhìn về phía
đấy, có một người đàn ông dịu dàng yêu mình, cho dù đây chỉ là giấc mơ ngắn
ngủi một ngày thì cô cũng thấyđủ cho ngàn năm rồi.
An An băng qua đường, vui
vẻ cười hỏi: “Hôm nay anh mặc thế này để làm gì đấy? Lẽ nào muốn mấy cô gái đẹp
chết mê chết mệt”. Mặc dù cố tình làm ra vẻ giận dỗi nhưng trong lòng cô lại
rất thỏa mãn, vì những ánh mắt ngưỡng mộ của người xung quanh đang hướng vào
mình.
Tiểu Vũ ôm chầm lấy cô:
“Lần đầu tiên đưa em đi xem phim, dĩ nhiên là phải mặc đẹp c”, nói xong còn
nháy mắt.
Tiểu Vũ ôm cô vẫy taxi,
quyết định đi ăn trước rồi mới xem phim.
Trên xe, An An ngồi yên
lặng, mặt thì mỉm cười nhưng lại ngẩn ngơ như người mất hồn. Tiểu Vũ bất chợt
nhìn sang, thấy cô không nói lời nào, trong lòng có chút lo lắng, liền vòng tay
qua kéo cô gần sát lại, khẽ hỏi: “Có tâm sự gì sao? Nếu chưa muốn nói thì cũng
đừng nghĩ nữa”, rồi đặt cằm khẽ day day lên đầu cô.
An An thấy lòng mình ấm
lại, có gì mà phải do dự chứ? Cô không muốn giấu hắn, nên khẽ nói: “Trưa nay,
mẹ Minh Minh đến tìm em”. Cảm nhận được cằm hắn dừng lại, cánh tay siết chặt
hơn, có lẽ hắn đang lo cho cô. Nụ cười khẽ nở trên môi cô, ngẩng lên, bình tĩnh
nhìn hắn, ánh mắt kiên định như muốn nói rằng cô không sao, “Bà tađưa em mười
ngàn tệ, bảo em đừng làm phiền tới con trai bà ta nữa”.
Ảnh mắt Tiểu Vũ tối sầm
lại, cô khẽ cười, một tay bám vào cánh tay hắn, một tay khẽ vuốt gương mặt
nghiêm nghị kia để xoa dịu: “Yên tâm đi, bà ta không làm khó được em đâu. số
tiền này coi như em đã dây dưa bám vào nhà bà ta mà có. Cứ để cho họ nghĩ em là
một người phụ nữ hám tiền ham bạc đi”. Tiếng cười khe khẽ nhưng lộ rõ sự bi ai,
cô hơi buồn, bị sỉ nhục thế này rõ ràng không thể thoải mái được.
Hắn siết chặt cô vào
lòng, chẳng phải đã nói là hãy để tất cả cho hắn gánh vác rồi sao? “Sau này
đừng để ý đến bọn họ nữa, nếu như họ còn tới làm phiền thì nói với anh!”, hắn dứt
khoát yêu cầu. Trong lòng Tiểu Vũ nhói đau, đến khi nào thì An An mới chịu hoàn
toàn dựa vào hắn? Cô lúc nào cũng kiên cường, lúc nào cũng một mình chịu đựng.
“Không cần đâu”, cô khẽ
cười: “Họ sẽ không quấy rầy em nữa đâu, bởi vì em đã lấy ‘lệ phí chia tay’ rồi,
phải không nào?”, cô tự chế giễu mình.
Nghĩ đến cảnh cô bị bọn
người kia sỉ nhục ra sao, dồn ép thế nào là trong lòng Tiểu Vũ lại nổi cơn giận
dừ như lửa đổ thêm dầu. Nhất định hắn sẽ cho tên họ Viên kia biết tay, rõ ràng
là ức hiếp người con gái của hắn. An An cười, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên
trong đầu, liền ngồi thẳng dậy hào hứng nhìn hắn: “Tiểu Vũ, hay là thế này,
mình dùng số tiền này mời Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng đi chơi một trận ra trò
đi, cả Tiểu Vân nữa, coi như tạo thêm cơ hội cho họ gặp nhau”. Vũ Minh nhìn An
An chằm chằm, thấy ánh mắt đầy hưng phấn của cô thì hiểu ngay ra, cầm số tiền
này trong lòng chỉ khiến cô ngốc này thấy buồn thêm, muốn tiêu sạch giống như
vứt hết tất cả những gì đã qua.
Hắn gật đầu, khẽ hôn lên
trán cô: “Em muốn thế nào cũng được”. An An vui vẻ hôn lại hắn một cái, Tiểu Vũ
thật tốt, không bao giờ khiến cô khó xử, trong lòng An An cảm thấy nhẹ nhõm hơn
nhiều.
“Mình đi Shangri-La ăn
buffet đi. Em vẫn chưa đến đó bao giờ, coi như một lần được thử cảm giác vung
tiền phung phí”. Tiểu Vũ nhìn vẻ hào hứng của cô, khẽ lắc đầu: “Muốn đi thì lúc
nào mà chẳng được!”.
“Nhưng lại thấy hơi tiếc,
đi ăn như vậy thì xa xỉ quá”, An An đột nhiên nghĩ đến những người nghèo đói
đáng thương, có khi ngay cả ăn no cũng là một vấn đề.
“Không được, em quyết
định rồi, không mời mọi người đi Shangri-La nữa, chúng ta có thể mời họ đến
nhà, được không?” Cô gái ngốc nghếch này, thay đổi quyết định liêntục.
“Mình lấy số tiền này để
quyên góp đi, quỹ Hy Vọng được không?” Cô vồ lấy tay hắn phấn khích vì ý tưởng
này. Tốt rồi, cứ làm như vậy đi, thay vì hoang phí, nó có thể làm được một việc
có ý nghĩa hơn.
“Sao lại không đi ăn
nữa?”, Tiểu Vũ khẽ gí vào mũi cô, An An vội giải thích: “ừ, em từng xem trên
mạng thấy có những đứa trẻ rất đáng thương, tội nghiệp, phải đi bộ mấy chục dặm
đường núi để đến lớp, đã vậy còn không có tiền đóng học phí, tất cả đều dựa vào
sự giúp đỡ của thầy cô mới được tới trường”. Ánh mắt cô chất đầy thương cảm,
cuộc đời này thật không công bằng, khoản tiền để trả cho một bữa ăn của người
giàu có thể giúp người nghèo sống cả năm.
Tiểu Vũ mỉm cười, thấy vẻ
bất bình đó liền ôm cô vào lòng. Đúng là ngốc nghếch quá, biết lo cho người
khác mà sao không tự chăm lo được cho bản thân? Haizz, xem ra chỉ có hắn mới là
người chăm lo mọi thứ cho cô.
Hắn khẽ nựng khuôn mặt
cô: “Được rồi, vậy thì mang đi quyên góp thôi! Đừng nóng giận nữa, lại có thêm
nhiều nếp nhăn đó!”, rồi khẽ miết lên trán, lên mắt cô. An An mỉm cười tránh
sang một bên, mọi ấm ức trong người dần tiêu tan hết. Hắn cứ như có ma thuật,
có thể làm tiêu tantất cả những phiền não trong lòng cô.
Tất nhiên, Tiểu Vũ thỏa
mãn thấy tâm trạng cô đã tốt lên để tiếp tục cuộc hẹn hò thú vị của hai người.