Chuông điện thoại đột
nhiên vang lên vào lúc không thích hợp. Cô ngạc nhiên, không biết là của ai,
vội quay sang nhìn Tiểu Vũ rồi lại nhìn vào túi xách đặt trên bàn. Tiểu Vũ
không suy nghĩ gì, bước tới lấy điện thoại ra. Cô lo lắng, không phải là Minh
Minh chứ? Tiếu Vũ nhìn vào điện thoại rồi lại ngẩng lên nhìn khiến cô hơi bối
rối.
“Nhạc Vân?”
Lòng nhẹ hẳn đi, làm cô
sợ chết khiếp.
An An cầm lấy điện thoại,
nhấn nút nghe, giọng Tiểu Vân hấp tấp vang lên: “Chị An, chị dậy chưa? Hôm nay
mình đi xem phòng, chị mau đến
nhé”.
Thôi xong, cô hoàn toàn
không nhớ gì về chuyện này, vội giải thích: “Tiểu Vân, hôm nay chị có chút việc
không tới được, em nói với chủ nhà một tiếng, hẹn lúc khác để họ đừng vội cho
người khác thuê. Có thể trong hai ngày tới chị sẽ đến xem”. “Vậy cũng được, em
sẽ nói qua với chủ nhà để họ giữ lại phòng”, Tiểu Vân đồng ý.
“Cảm ơn em, Tiểu Vân.” An An
trong lòng cảm kích. Tiểu Vân nói không có gì rồi cúp máy.
An An ngẩn ra nghĩ ngợi,
hôm trước xảy ra nhiều chuyện quá khiến tâm trí không ổn định được, cô quên
khuấy mất chuyện đi tìm phòng, phải mau chóng dành chút thời gian để qua xem mới
được. Hồi lâu sau cô mới tĩnh tâm lại, ngẩng lên thấy Tiểu Vũ đang khó chịu
nhìn mình, trong lòng có chút lo lắng, hình như hắn hơ
An An đột nhiên thấy sợ,
Tiểu Vũ dường như chưa biết chuyện cô đã chuyển nhà, cô căng thẳng không biết
nên nói thế nào?
“Em đi xem phòng làm
gì?”, Tiểu Vũ phá vỡ sự im lặng của cô.
Cô nuốt nước bọt, ánh mắt
né tránh không dám nhìn thẳng vào Tiểu Vũ, nói một cách khó khăn: “Em muốn thuê
phòng”. Tiểu Vũ liền ngồi xuống đối diện, nâng mặt cô lên. “Thuê phòng?”, hắn
nheo mắt nhìn chằm chằm vào cô. An An thấy đầu ngứa ran, nhắm mắt lại. Được
rồi, tốt nhất là nên thành thật, nếu không chút nữa Tiểu Vũ lại nổi nóng: “Em
rời khỏi chồ đó rồi, giờ đang tìm chỗ khác ở”. Cô đợi cơn thịnh nộ của hắn,
nhưng mãi sau vẫn chỉ là sự yên lặng. Cô khẽ hé mắt, Tiểu Vũ nhìn cô không nói
lời nào, “Em dọn đi rồi à? Em đã nói chuyện với anh ta?”, cuối cùng hắn cũng
hiểu ra, chắc chắn là An An đã nói chia tay với anh chàng kia rồi.
Cô gật đầu, trong lòng
vẫn do dự không biết có nên nói cho hắn những điều mình gặp phải mấy ngày nay
không. Tiểu Vũ nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, vồ lưng nói: “Họ có làm khó em
không?”. Nghe được câu an ủi này, An An thấy vô cùng nhẹ nhõm, khẽ lắc đầu:
“Không, chỉ cần anh về là tốt rồi”.
Cánh tay ghì chặt, áp mặt
cô sát vào ngực hắn, An An có thể nghe rõ từng nhịp đập trái tim hắn. Giọng hắn
chùng xuống có phần kìm nén: “Nói cho anh biết, nói hết cho anh biết, mấy ngày
nay em sống ra sao?”. Đúng là không qua khỏi mắt Tiểu Vũ, cô khẽ thở dài, kể
lại chuyện mẹ Minh Minh, việc làm bỉ ổi của Phương Hoa và sự đe dọa của phó
giám đốc Phương, còn cả Minh Minh nữa. Cô cảm nhận được cánh tay trên lưng mình
siết chặt lại, như muốn ép hẳn cô vào ngực, lo lắng muốn bảo vệ cô không cho
người khác làm tổn thương. Cái ôm khiến An An cảm thấy vô cùng ấm áp, Tiểu Vũ,
đừng lo, đừng buồn, chỉ cần có thể đợi anh trở về thì tất cả những điều này đều
đã trôi qua hết rồi. Ôm cô một lúc lâu sau hắn mới chịu buông ra, hỏi đầy yêu
thương: “Vì sao trước đó không nói cho anh biết?”. Tại sao lại chịu tất cả những
điều này một mình, chẳng phải đã nói sẽ cùng nhau vượt qua rồi sao? Hắn nhìn cô
đầy trách cứ. Lúc cô buồn nhất thì hắn lại không giúp được gì, thậm chí một câu
an ủi cũng không, làm thế nào cô có thể vượt qua chứ? Đồ ngốc!
An An nhìn gương mặt
trách móc của Tiểu Vũ, bật cười: “Tiểu Vũ, đừng lo. Bây giờ chẳng phải tốt rồi
sao? Cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau”. Vũ Minh kéo cô sát vào người
mình, cô gái ngốc, cô gái ngốc, sau này không được thế nữa. Lòng nghĩ đến gã
đàn ông thâm độc kia cơn giận dữ bỗng bùng lên. Nắm nhẹ tay cô, xoa lên vết bầm
tím, hỏi: “Cái này là anh ta làm phải không?”.
An An bối rối: “Việc này
xong rồi, em không muốn có bất kỳ vướng mắc nào với anh ta nữa”. Ánh mắt cô
buồn bã cầu xin, cô biết thế nào hắn cũng tìm Minh Minh để tính sổ, nhưng cô
không muốn có thêm bất cứ chuyện gì.
Tiểu Vũ quay mặt đi, cơn
giận dữ khó lòng kìm nén được, An An xoay mặt hắn lại: “Tiểu Vũ, đừng để tâm
đến anh ta làm gì. Chúng ta khó khăn lắm mới được như bây giờ, em không muốn bị
người khác quấy rầy, được không? Quên nó đi!”. Hăn bât đăc dĩ đành gật đâu,
gánh nặng trong lòng cô tạm thời buông xuống.
Tiểu Vũ bất chợt nhớ ra:
“Đúng rồi, em nói là đang tìm phòng đúng không?”. An An gật đầu cười: “Vâng,
giờ đang tìm”.
Hắn nhăn mày, cốc vào
trán cô giọng đầy chắc chắn không để cho cô phản đối: “Thuê gì mà thuê, dọn đến
đây ở!”.
Cô không nén được cười,
đúng là tiểu quỷ, lại thế rồi: “Em không muốn!”.
“Không được phép không
muốn”, hắn ngang bướng nắm chặt vai cô: “Em xem xem, anh mới không ở bên cạnh
mấy ngày mà trên người em đầy thương tích, giờ làm sao dám để em ở một mình?
Dọn về đây, ngày mai gọi cho Vệ Tử Minh và Con muỗi đến dọn đồ giúp”, cô gái
này đúng là luôn khiến cho người khác phải lo lắng.
“Nhưng...”, An An vẫn
thấy không ổn, nhưng nhìn vẻ kiên quyết của hắn thật không thể phản đối. Trong
lòng có phần lo lắng mâu thuẫn, cô vẫn chưa biết nên sống cùng hắn ra sao. Liệu
có vấn đề gì không nếu hai người sống chung?
Nhưng Tiểu Vũ không để
cho cô do dự thêm, nói nghiêm túc: “Đừng suy nghĩ nữa, hãy tin ở anh, được
không?”. Côngẩn ra nhìn ánh mắt chân thành của Tiểu Vũ, khóe miệng hơi nhếch
lên hạnh phúc, gật đầu: “Em tin”.
Tiểu Vũ thỏa mãn nở nụ
cười, trong lòng thầm nghĩ,hahaha, cuối cùng cũng bắt cô ấy về bên mình rồi,
không cho cô ấy chạy nhảy đâu nữa, không bao giờ.