Tiểu Vũ mất gần một tiếng
đồng hồ, vào đến phòng thì đã thấy An An chìm vào giấc ngủ rồi. Hắn không muốn
phá vỡ giấc ngủ này, nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống bên cạnh giường. Có điều cô
cần được bổ sung thêm năng lượng, nếu để đói e rằng dễ bị đau dạ dày. Hắn khẽ
cắn vào môi cô, thấy những nụ hôn dường như chẳng bao giờ là đủ cả.
An An hơi thấy đau tỉnh
dậy, nhìn hắn đầy vui sướng. “Dậy thôi nào, cháo đã nấu xong rồi, ăn chút đi”,
giọng Tiểu Vũ ấm áp gọi. Cô khẽ gật đầu, Tiểu Vũ chầm chậm giúp cô ngồi dậy,
định bế cô ra ngoài ăn.
Bồng nhiên, An An nắm
chặt lấy vạt áo hắn, Vũ Minh khó hiểu, thấy mặt cô dần đỏ lên, mắt cúi xuống
liền chợt hiểu ra, cô đang xấu hổ, dưới áo sơ mi chẳng mặc gì cả. Hắn cười
thầm, cái gì cũng đã nhìn thấy hết từ lâu rồi mà giờ còn xấu hổ. Nhưng không muốn
làm khó, hắn đặt An An trở lại giường, đỡ cô dựa sát vào đầu giường rồi kéo
chănche lên người, hôn lên môi cô: “Vậy mình ở đây ăn được rồi”, nói rồi quay
người đi lấy cháo.
An An nhìn theo bóng hắn,
trong lòng xao động, Tiểu Vũ chu đáo thế khiến cô không nói được lời nào.
Rất nhanh, Tiểu Vũ bưng
tới một bát cháo lớn mặt tủ gần đầu giường, sau đó ngồi xuống, cầm lên đút cho
cô. An An cười híp mắt, bị ốm thế cũng vui, có thể được Tiểu Vũ tận tình chăm
sóc, cô chỉ muốn cứ ốm mãi thôi.
Tiểu Vũ múc từng thìa đưa
lên miệng thổi, An An nhìn vẻ chăm chú của hắn, nét mặt càng hớn hở hơn, đưa
tay vuốt mặt hắn. Tiểu Vũ ngước mắt, nói: “Ăn hết thì bệnh mới mau khỏi”. An An
vừa ăn vừa lẩm nhẩm nói gì đó, Tiểu Vũ hỏi: “Nói gì? Nuốt xong rồi hãy nói”. Vũ
Minh trưởng thành thế này từ lúc nào vậy? An An cười: “Em muốn nói là, chỉ muốn
ốm mãi để ngày nào cũng được anh chăm sóc thế này”.
Tiểu Vũ trừng mắt, đưa
tay cốc vào trán cô, cô ngốc này sao không chịu thông minh lên chút chứ? “Em
không ốm anh cũng sẽ chăm sóc em như vậy. Đồ ngốc!”.
An An bụm miệng cười
trộm, chóp mắt: “Nói phải giữ lời nhé”.
Tiểu Vũ không để ý, tiếp
tục đút cháo cho cô, cô ngốc nàycòn nghi ngờ à? Hắn một mực không chịu buông
tay, chẳng phải là muốn giữ cô bên cạnh để yêu thương chăm sóc sao?
An An nhìn người trước
mắt mình đầy yêu thương, mãi sau mới phản ứng lại, cháo này là do hắn tự tay
nấu cho cô sao, có chút ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Vũ, đây là cháo anh nấu sao? Cháo
thịt nạc trứng muối?”. Tiểu Vũ không trả lời, cái này có gì là ghê gớm đâu,
thấy hắn im lặng, An An túm lấy cánh tay hắn không chịu ăn tiếp. “Thật do anh
nấu à?”.
“ừm, chuyện này có gì khó
đâu?”, Tiểu Vũ đành gật đầu để cô ăn tiếp. Cô ngốc này nói nhiều quá, cả lúc ốm
cũng không chịu nghỉ ngơi.
“Không nhìn ra một chàng
trai trẻ đẹp thế này lại có thể tự nấu ăn được?”, cô vẫn chưa tin.
“Anh sống độc lập từ nhỏ,
việc này đơn giản không có gì phức tạp nên có thể làm được. Lúc nhỏ khi bị ốm,
cô giúp việc đều nấu món này cho anh ăn.” Tiểu Vũ bình thản nói, ánh mắt lóe
lên những hình ảnh của ký ức.
An An trong lòng xót xa,
nhớ lại những điều Vũ Minh từng nói, cha mẹ đều không quan tâm hắn, lúc nhỏ
nhất định là hắn được bảo mẫu nuôi lớn, trái tim thắt lại, nắm chặt lấy tay hắn
khẽ cười: “Sau này sẽ tốt hơn, em sẽ chămsóc cho anh, khi ốm em sẽ nấu cháo
thịt nạc trứng muối đút cho anh ăn”, chỉ là câu nói giản đơn nhưng truyền tải
rất nhiều sự quan tâm dịu dàng.
Ảnh mắt hắn chứa đầy sự
xúc động phức tạp, mong muốn lớn nhất trong đời Vũ Minh đã trở thành hiện thực,
đột nhiên hắn cảm thấy có chút gì đó không thực. Hồi lâu sau mới nhìn cô, khẽ
nói: “Anh muốn em đến đút cho anh”.
An An gật đầu: “Dĩ nhiên
là tự tay em sẽ đút cho anh, nếu như anh bị bệnh”, rồi cười nhìn gương mặt đang
ngây ra kia.
Hắn một tay cầm bát, một
tay nắm chặt tay cô, bàn tay gầy guộc, trắng bệch, đột nhiên hắn đưa lên miệng
cắn nhẹ vào ngón tay, ánh mắt vẫn nhìn cô không rời.
An An lặng người nhìn
hắn, không phản ứng, nét mặt dần đỏ lên, cố giấu đi ánh mắt xấu hổ. Cuối cùng
cũng hiểu ra hắn muốn đề cập đến điều gì.
Bầu không khí ấm áp bao
trùm lên hai người, An An như nín thở, không dám mở miệng, hồi hộp nhìn hắn.
Tiểu Vũ nhìn người con
gái trước mặt mình, đột nhiên cười, cốc vào đầu cô: “Ngốc nghếch, em còn đang
ốm mà”. Lúc này An An mới thở phào thoải mái, xấu hổ cúi xuống, ai bảo hắn nói
những lời đường mật thế chứ, hạicô, hại cô nghĩ là...
Nghe tiếng cười sảng
khoái của Tiểu Vũ, An An thấy mình thật hồ đồ. Đáng ghét, dám trêu cô. Cô đấm
vào ngực hắn, phụng phịu: “Đều do anh, dọa người ta!”.
Hắn cười túm lấy nắm đấm
đó, áp lên tim mình, nghiêm túc nói: “Đó đúng là ý nghĩ của anh, chỉ là lúc này
chưa được”. Bị ánh mắt đó hút hồn, trái tim cô chùng xuống, dịu dàng nhìn hắn.