Mua thuốc về rồi, An An
vẫn ngủ li bì, một cánh tay chệch ra ngoài giường, chăn cũng bị cô hất ra. Tiểu
Vũ vội bước đến bên giường, kéo chăn đắp lại, định nhấc cánh tay cho vào chăn
thì phát hiện cổ tay cô tím ngắt khiến hắn sững lại. vết bầm tím này ở đâu ra,
là ai đã nhẫn tâm làm như thế, chắc chắn là bóp rất mạnh mới thành ra vậy. Vũ
Minh bừng bừng tức giận, để hắn tìm ra thì nhất định sẽ đánh cho tên đó không
dậy nổi nữa.
Lòng đau xót, ngón tay
khẽ xoa vết bầm, hắn không thể tưởng tượng An An đã phải chịu đựng những gì?
Hắn hôn khẽ vào đó, An An, đừng sợ nữa,
đã có anh, sau này anh sẽ không rời xa em nữa, Vũ Minh bắt đầu tự trách mình.
Đỡ người cô dậy để uống
thuốc, nhưng cô lại chống cự, nước cứ thể chảy theo khóe miệng xuống. Tiểu Vũ
nhẹ nhàng lau đi rồi cho thuốc vào miệng, uống thêm một chút nước, sau đó áp
lên môi, tách răng cô ra cho thứ hỗn hợp đó vào. Cuối cùng cô cũng chịu nuốt
rồi lại thiếp ngủ. Tiểu Vũ khẽ ngẩng đầu, nhìn người con gái đang ngủ ngay
trước mắt mình, trong lòng thương xót. Cuộc sống của em sau này hãy để anh bảo
vệ, không cho phép em phải chịu đau khố, phải khóc một mình, biết không? Ngón
tay khẽ gõ vào mũi cô, lâu lâu thể hiện sự mềm yếu thế này trước hắn cũng hay
đấy, coi như là có cơ hội để chăm sóc cô, cô gái ngốc ạ.
Hắn thay chiếc khăn khác
đặt lên trán cô, đứng dậy duỗi thẳng người, lấy điện thoại nhắn tin cho Vệ Tử
Minh và Mần Nhất Hàng, báo cho họ biết là mình đã về tới nhà rồi. Chắc chắn đêm
nay hai người họ vẫn chưa ngủ, cơ hội cuối cùng ở đấy, phải tranh thủ đi tán
gái chứ.
Thấy An An đã ngủ yên,
hắn quay người tìm chiếc quần chuẩn bị tắm, chạy một vòng, khắp người đầy mồ
hôi dính bết lại.
Vừa tắm xong đi ra thì
nghe thấy trong phòng có tiếng gọi nhỏ, hắn vội vàng bước tới. Thì ra An An
đang nằm mơ. Vũ Minh liền ngồi xuống bên cạnh giường, khẽ vuốt gương mặt cô, mơ
thấy gì thế, đừng sợ, An An, anh ở đây. Nhưng dường như cô không nghe thấy, đôi
mày nhíu chặt lại, miệng lẩm bẩm, hắn kề sát tai vào nghe: “Đừng đi, đừng
đi...”, giọng An An yếu ớt khẽ vang lên: “Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, đừng để em một
mình...”. Cuối cùng cũng nghethấy, lòng hắn thắt lại, tay nhẹ nhàng ấn vào đôi
mày của cô, cơn ác mộng đang giày vò An An.
Vũ Minh nhấc chăn lên,
chầm chậm nằm xuống, vừa ôm vừa vỗ nhè nhẹ vào lưng cô. Ngốc à, em có đuổi anh,
anh cũng không đi đâu, anh vẫn luôn ở đây. Như cảm nhận được hơi ấm, cô ép sát
người, nằm gọn vào lòng hắn, mặt tì vào ngực hắn. Tiểu Vũ khẽ cười, thì ra cô
gái ngốc này lúc yếu đuối trông rất đáng yêu, chủ động chui vào vòng tay hắn.
Hắn siết chặt hơn, ghì cô vào lòng.
Hai người trao cho nhau
sự ấm áp, cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Những tia nắng đầu tiên
của buổi sớm xuyên vào căn phòng, chiếu lên hai kẻ đang ôm nhau. Tiểu Vũ lặng
lẽ ngắm An An đang nằm ngủ bình yên trước mặt mình, gương mặt thanh thản, cô
ngốc này hiện giờ có lẽ ngủ rất say. Hắn đưa mặt qua áp lên trán cô, cuối cùng
thì nhiệt độ đã trở lại bình thường. Hắn lùi ra một chút, nhìn cái miệng hơi
trề giống như không vừa ý trongTiểu Vũ khẽ cười, nhất định là có hắn nên vẻ mặt
của cô mới ngọt ngào đến thế.
Khát khao tận đáy lòng
của hắn rốt cuộc cũng thành hiện thực, chính là có thể nằm cạnh nhìn cô thế
này. Ánh mắt lướt qua đôi lông mày cong cong, hai mắt khép lại bìnhyên, hàng mi
dày rậm cụp xuống, hắn nhớ lại lúc đôi mắt to tròn ấy nhìn mình, có thể cảm
nhận được sự dịu dàng trong đó, sự dịu dàng chết tiệt này khiến hắn quên tất
cả, chỉ muốn nhìn mãi không rời. Cái mũi xinh xắn mặc dù không thật thẳng, đôi
môi hồng, hơi bị tróc da vì cơn sốt càng trở nên đỏ hơn.
Nếu như ngày nào cũng
được thế này, chỉ cần mở mắt ra là nhìn thấy cô thì tuyệt biết mấy. Tiểu Vũ bị
cảm giác hạnh phúc này làm xúc động, ánh mắt càng trở nên dịu dàng hơn, đầy yêu
thương nhoài người tới, khẽ khàng dùng môi chạm vào môi cô. Ngọt ngào, mềm mại,
Tiểu Vũ cứ thế hôn, tham lam nhưng dường như vẫn thấy chưa đủ. Đôi môi bắt đầu
hoạt động mạnh hơn, muốn tìm kiếm nhiều hơn, khẽ tách miệng cô ra, xâm nhập vào
trong, cánh tay ôm chặt cơ thể mềm mại đó vào lòng.
An An bị sự cuồng nhiệt
quấy nhiễu, cảm nhận được sự gấp gáp và khát khao đó. Cô khó chịu lấy lại ý
thức, ngửi thấy mùi vị quen quen, cảm giác này rất thực. Cô từ từ mở mắt, Tiểu
Vũ, Tiểu Vũ ngay trước mắt đang hôn cô, khiến cô như đi từ trong giấc mộng ra.
Đôi môi đầy khát khao,
nhuốm mùi vị của hắn, mùi vị của sự nhớ nhung. Rốt cuộc hắn đã về, cuối cùng
cũng trở về bên cô, trái tim như vỡ ra theo những dòng cảm xúc hỗn loạn, cánh
tay nhè nhẹ men lên tóc hắn, nhưng sao nó lại mỏi rã rời không còn chút sức lực
nào thế này, cô chỉ muốn ôm hắn thật chặt, không muốn rời. Nhớ, rất nhớ hắn, cô
sẽ phát điên mất nếu không gặp được Vũ Minh, sự khát khao mãnh liệt nơi trái
tim hoàn toàn được giải tỏa khi vừa gặp hắn.
An An đón nhận nụ hôn
nồng cháy, nắm chặt tóc hắn, lưỡi cuốn lấy lưỡi, muốn hôn nhiều thật nhiều để
thỏa nỗi nhớ mong.
Hơi thở của hai người như
hòa nhịp, có thể cảm nhận được những rung động mạnh mẽ trong cơ thể đối phương.
Rất lâu sau, đến khi gần như ngạt thở, hắn mới dừng lại, từ từ rời khỏi, nhìn
cô đang hổn hển. An An nhìn thấy trong mắt mình gương mặt ngạc nhiên, có phần
khó tin của Tiểu Vũ, chắc là vì sự chủ động này của cô.
An An mỉm cười, đôi môi
khẽ động đậy: “Chào buổi sáng, Tiểu Vũ”, mặc dù giọng nói rất rõ ràng, nhưng
vẫn khàn và yếu. Cả đêm lên cơn sốt, lúc này nhất định là cô đang rất mệt.
Đôi mắt Tiểu Vũ chuyển
dần từ ngỡ ngàng sang vui mừng, An An cuối cùng cũng đã thật sự thuộc về hắn.
Hai người không còn giống trước kia nữa, giờ phút này trong mắt cô chỉ có gương
mặt của hắn.
, Vũ Minh cuối cùng cũng
cười, bàn tayvuốt lên mặt cô.
“Tiểu Vũ, cuối cùng anh
đã trở lại, vui quá”, âm thanh khàn đặc lộ rõ sự vui vẻ.
Nghe thấy giọng nói yếu ớt
của An An, hắn mới giật mình nhớ ra cô vừa ốm dậy, việc quan trọng nhất lúc này
là nghỉ ngơi cho thật khỏe. Hắn đưa tay lên trán, nhìn cô bằng ánh mắt quan
tâm, đầy yêu thương: “Giờ thấy trong người sao rồi? Còn đau đầu không?”.
An An cười khẽ lắc đầu, có
người này ở bên cạnh, cô chẳng còn thấy cơn đau nào cả.
“Có phải còn thấy mỏi
người lắm không, đêm qua em lên cơn sốt làm anh sợ chết luôn. Lại còn nói mơ
nữa chứ.”
Hắn vừa nhắc đến cô mới
cảm thấy toàn thân mỏi nhừ không còn chút sức lực nào, tất cả mềm nhũn ra. An
An khẽ cười: “May mà còn có anh”, ánh mắt cô sáng lên đầy xúc động.
Hắn vui vẻ gõ gõ lên mũi
cô: “Để anh đi lấy cái gì cho em ăn, cứ ngủ thêm chút nữa đi”, nói rồi đặt lên
môi cô một nụ hôn, lúc này mới đứng dậy rời khỏi giường.
An An gối đầu lên tay
nhìn theo bóng hắn ra khỏi phòng, trái tim cô tràn ngập ấm áp vì sự trở về của
Tiểu Vũ. Những nỗi đau của ngày hôm qua đã bị phút giây hạnhphúc của hiện tại
xóa mờ, chỉ cần có hắn, tất cả sẽ trở nên tươi đẹp.