"Két….” một âm thanh
chói tai vang lên phá tan sự tĩnh mịch của bóng đêm, An An khẽ ngẩng gương mặt
đang vùi giữa hai đầu gối của mình. Đôi mắt nheo nheo vì ánh sáng chói lóa, cô
không thể mở to mắt để nhìn rõ được, chỉ thấy mờ mờ một chiếc taxi dừng trước
tòa nhà. Cô nép mình vào góc tường, người khác mà thấy thế nào cũng nghĩ cô là
con điên mất.
Một người đàn ông từ trên
ước xuống, dáng gầy gầy, mái tóc dài, mặc bộ đồ trắng, hình như là Tiểu Vũ. Cô
mơ màng suy nghĩ, nhưng... không phải, Tiểu Vũ ngày mai mới về. Cô hụt hẫng,
muốn nhìn cho rõ hơn, nhưng bóng người đó chuyển động liên tục khiến cô không
tài nào nhìn kỹ được. Anh ta từ phía sau cốp xe lôi ra một chiệc vali rồi tiến
thẳng về phía cầu thang chỗ cô.
Càng ngày càng gần, bóng
dáng đó, gương mặt đó hiện ra lớn hơn, rõ ràng hơn. Cô chớp chớp mắt, rất
giống, rất giống Tiểu Vũ của cô, An An cứ ngồi ngẩn ra nhìn ngườiđó từ từ lại
gần. Anh ta không nhìn thấy cô, không phải Tiểu Vũ của cô rồi, Tiểu Vũ thì làm
sao mà không thấy cô được? Lòng chùng xuống, đúng vậy, ngày mai Tiểu Vũ mới về,
ngày mai, còn lâu lắm mới đến ngày mai. Cô thất vọng cúi đầu xuống.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng
đi qua cô rồi mất hẳn, không nghe thấy nữa, giống như đột nhiên đứng im vậy, cô
chầm chậm ngước lên lại nhìn thấy một đôi giày màu trắng ngay trước mặt mình.
Trắng tinh, cơn mưa to như vậy mà nó vẫn trắng tinh, chẳng bị dính bẩn một chút
gì. Đầu óc cô quay cuồng, sững người nhìn vào đôi giày mà không suy nghĩ xem
tại sao nó lại dừng ở đây.
“Vu An An”, một tiếng gọi
cứng nhắc phát ra từ trên đầu cô, chậm thôi, giọng nói này... Trái tim cô co
rút, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, An An không dám ngước lên, sợ rằng
khi mình mở mắt ra thì tất cả sẽ như sương khói. Nhất định lại do cô đang tưởng
tượng, không lẽ nào ngay cả giọng nói cũng giống của Tiểu Vũ, nhất định là cô
quá nhớ hắn nên giờ mới vậy, nhất định thế rồi.
Trong khi còn chưa kịp
phản ứng lại thì đột nhiên An An bị kéo dậy. “Cô gái ngốc nghếch này, ở đây làm
gì thế?”. Trái tim cô đau đớn, cơn mơ này sao không chịu tỉnh, sao càng lúc
càng thấy chân thực quá. vẫn không dám mở mắt, đầu mơ màng, trời đất như quay
cuồng, chân cô mềmnhũn không đứng vững.
“Vu An An, mở mắt ra
nào”, giọng nói ngang tàng như thế, rất giống Tiểu Vũ.
Cô sợ hãi mở mắt ra,
gương mặt mà mình đang khao khát bấy lâu nay dần hiện lên. Đúng Tiểu Vũ rồi,
chính là người mà cô đang mong ngóng, đã xuất hiện một cách thần kỳ trước mặt
cô.
Tâm trạng đột nhiên kích
động, cơ thể muốn tới gần nhưng đôi chân không thể nhấc lên được. Tại sao Tiểu
Vũ lại quay đi? Ánh mắt cô bắt đầu mờ mờ ảo ảo. Đừng, đừng bỏ đi, Tiếu Vũ, đừng
đi mà, trái tim điên cuồng gào thét nhưng không tài nào phát ra được, toàn thân
cô mềm nhũn, ngất lịm.
Tiểu Vũ sợ hãi, vội ôm
lấy cơ thể An An đang trôi tuột xuống, không thể tin được, toàn thân cô ướt
sũng. Cô gái ngốc nghếch này đang làm gì đây, sao lại tự làm khổ mình như thế.
Hắn vội vã với cái túi, bế cô đi thẳng lên lầu.
Vội vã đưa cô vào ph đặt
lên giường. Hắn ném đại cái túi xuống nền nhà, lo lắng nhìn người con gái đang
nhắm nghiền mắt trước mặt mình, làm cái quái gì thế này, Tiểu Vũ khẽ mắng,
chẳng phải hứa là ngoan ngoãn đợi hắn trở về sao? Cuối cùng cô có chịu tự chăm
sóc bản thân không mà lại ra nông nỗi này, hây da, không thể nào yên tâm đểcô
một mình được.
Hắn vội lấy khăn bông,
tìm một chiếc áo sơ mi, thay quần áo trên người cô, cả đồ lót cũng thay ra hết,
không thể để cô mặc đồ ướt ngủ được, sau đó nhẹ nhàng lau mặt cho cô. Toàn thân
cô lạnh ngắt, Tiểu Vũ nhìn cô gái ngốc này lắc đầu chịu thua, không biết An An
đã mặc bộ đồ ướt này đứng đợi bao lâu rồi.
Mái tóc cô ướt sũng, hắn
ngồi bên giường, nhấc đầu cô gối lên đùi mình, dùng khăn bông xoa nhẹ rồi vuốt
dọc mái tóc cô, trong lòng hoài nghi, mấy ngày nay không có hắn, rốt cuộc An An
đã chịu sự ấm ức nào chăng? Hắn đau lòng vuốt ve khuôn mặt cô, gương mặt trong
giấc ngủ vẫn còn hiện rõ vẻ ưu tư, lông mày nhíu lại.
Tại sao lại không chịu
nói ra? Sao lúc hắn gọi điện lại không nói gì?
Mặc dù lo lắng nhưng lại
không biết làm thế nào để giải tỏa những muộn phiền kia của cô, cảm giác bất
lực khiến Tiểu Vũ thấy mình như kẻ bại trận.
Nếu hắn không về sớm thì
thực sự chẳng biết cô sẽ còn ngồi dưới đó đợi tới bao giờ, đợi đến sáng mai ư?
Xót xa, hắn đặt đầu cô lên gối, ngồi mé giường lặng lẽ nhìn cô ngủ, giấc ngủ
đầy những âu lo. Hắn hận bản thân đã về quá trễ, để An An ở đó một mình lạc
lõng, không thể ở bênđể cùng cô vượt qua những khổ đau, buồn bã.
Hắn nhoài người về phía
trước ghé sát vào gương mặt cô, thì thầm: “Anh về rồi, An An, anh về rồi”,
giống như muốn truyền sự bình yên vào giấc ngủ của cô.
An An lên cơn sốt, cả
người nóng ran, khuôn mặt lộ vẻ khó chịu, miệng lẩm bẩm không biết đang nói
điều gì. Tiểu Vũ lo cuống cuồng không biết phải làm sao, vội đi lấy khăn thấm
nước lạnh chườm lên trán cho cô, nhưng vẫn chưa ổn hẳn, phải uống thuốc hạ sốt,
vừa lạnh vừa nóng chắc chắn là trong người rất khó chịu.
Hắn quyết định ra ngoài
mua ít thuốc, trước khi đi còn quay lại nhìn An An đang khổ sở chìm sâu vào
giấc ngủ.