Hắn dắt cô ra khỏi trường
đua, nhưng không đi thẳng xuống núi mà men theo đường mòn, mất khoảng mười lăm
phút đến một khu đất bằng rộng rãi. Dọc theo sườn núi là các quán ăn, đây là
chồ cho khán giả khi xem xong nghỉ ngơi ăn uống. Những món ăn nhẹ ở đây cũng
rất phong phú, còn có rất nhiều các món nướng và hải sản tươi sống.
Vũ Minh dẫn cô đi hết
hàng này đến hàng khác, như muốn cho cô thưởng thức qua tất cả những món ăn ở
đây. Nào là thịt viên, khoai tây hầm cay, hải sản nướng... Bọn họ giống như hai
đứa trẻ, tay cầm xiên đồ ăn thong thả tản bộ. Ăn đến mức An An phải xua tay từ
chối không thể ăn thêm được nữa, lúc này họ mới vui vẻ rời khỏi các quầy hàng.
“Không ngờ chỗ này lại có
nhiều món ngon đến thế, tôi cứ nghĩ trên núi ngoài trường đua ra thì chẳng còn
cái gì hay ho cả”, An An ôm bụng cười, nói: “Lần sau lại đến nữa, đãthật!”. Hắn
tủm tỉm cười, cô gái này đúng là dễ dụ, chỉ cần có đồ ăn ngon thì chẳng sợ lần
sau cô từ chối.
Trời sẩm tối, đèn hai bên
đường núi cũng bắt đầu được bật lên. Họ đi đến một cái nền đá nằm ở giữa núi,
vừa bằng phẳng, vừa sạch sẽ, có lẽ nó đã được công nhân sửa sang lại.
Hắn bỏ kính râm, đi đến
bên phiến đá, ngồi xuống rồi quay đầu lại nhìn cô, An An cũng ngồi xuống ngay
bên cạnh hắn, hai chân duỗi thẳng. Woa, thật mát mẻ, chỗ này dường như là phần
nhô ra của quả núi, ba mặt đều thông thoáng, ở phía dưới còn có một phiến đá
khiến người ngồi trên cảm thấy rất an toàn, giống như ngồi giữa trời.
Phóng tầm mắt ra xa, ánh
đèn lấp lánh, vẻ kiều diễm của thành phố trong đêm quyến rũ khiến con người
không thể không muốn chìm vào đó. Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, xua tan cái nóng
bức của ngày hè, chỉ còn lại một thế giới mát rượi.
“A... A...”, không nén
được sự thích thú An An hét lên, dường như mọi buồn phiền và áp lực đều được
những ngọn gió mang đi. Cảm giác này thật tuyệt, cô chỉ muốn ở mãi đây không đi
đâu nữa.
Vũ Minh yên lặng nhìn tự
do vui vẻ cô, hạnh phúc khi thấy nụ cười đấy. Hắn biết cô nhất định sẽ thích
nơi này. Mỗi lần sau cuộc đua, hắn đều đến đây, một mình lặng lẽ ngồi bên sườn
núi, nhìn vào khoảng không tĩnh lặng phía trước, nghĩ về những tình huống trong
cuộc đua, những đoạn đường tối, những khúc cua gấp,... còn tiếng gió rít bên
tai, tiếng gầm của động cơ. Tưởng chừng như trái tim hắn không thuộc về mình
nữa, giống như sự kích thích, nỗi khát vọng và niềm đam mê sâu kín nhất trong
lòng, tất cả đều được kích nổ, chỉ biết đi theo bản năng, thả mình để những cơn
gió lạnh kéo đi.
Sau khi xả xong mọi buồn
phiền, cô quay đầu dò xét người bên cạnh, như muốn tìm hiểu kỹ về hắn: “Sao cậu
lại thích trò chơi đầy kích thích này?”.
“Không được à?”, hắn hỏi
lại.
“Không phải, chỉ là không
nghĩ rằng bình thường cậu lạnh lùng thế, hơn nữa vóc dáng cậu...”, vừa nói ánh
mắt cô vừa lướt qua ngực hắn, cô nhớ nó không được cường tráng cho lắm: “Gầy gầy,
nhìn không giống một người vận động nhiều”.
Khóe miêng hắn hơi nhếch
lên: “Tôi là loại người tiềm ẩn”.
Xí, đủng là đồ tự phụ. Cô
lườm Vũ Minh một cái, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy đúng là thế thật. Lần trước
lúc bị hắn Ô1TL vào lòng, thực sự cũng ngạc nhiên, không ngờ trônggầy gò như
thế mà lại rất khỏe, cố vùng vẫy cũng không thoát được. Cô bắt đầu có chút tin
tưởng.
“Tôi thích cái cảm giác
như đang chết ấy, bên tai là tiếng gầm rú của động cơ, cơ thể bị kéo đi vun
vút, lồng ngực bị bóp nghẹt như có vật gì đè lên, mồi khi lướt đi giống như bị
hất tung”, hắn lặng lẽ nói, nét mặt không chút biểu cảm. Nhưng cô lại có thể
cảm nhận được trái tim hắn chắc chắn đang kích động, đó là điều hắn theo đuổi,
Vũ Minh thích cái cảm giác vượt qua mọi thứ, hoàn toàn quên đi bản thân, thậm
chí quên cả sự tồn tại của cuộc sống.
Cô cứ ngồi bên cạnh Vũ
Minh, chăm chú nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của hắn, hàng mi cong lên như ẩn
như hiện trong bóng tối, lóe sáng như sự cố chấp, như ngọn lửa không tên bùng
cháy đam mê.
Hắn tiếp tục bình tĩnh
nói: “Tôi không thích kết giao với người khác. Họ đều có mục đích riêng khi
tiếp cận tôi, chỉ cần nhìn vào mắt họ, tôi thấy những thứ xấu xa trong lòng
họ”. Đôi mắt sáng rực kia trong phút chốc trở nên u ám phủ lên cùng sự chán
ghét.
“Chẳng lẽ cậu không có
một người bạn thực sự nào sao?”, cô nghi ngờ hỏi, hắn luôn đề phòng với người
khác ư? Vậy thì quá mệt.
“Cô cho rằng có không?
Mồi người đều vì mục đích cánhân mà tiếp cận người khác.” Vũ Minh cười nhạt,
mắt vẫn nhìn ra xa. Lấy điếu thuốc ra, châm lửa, đốm đỏ thoát ẩn thoát hiện
trong đêm càng trở nên rõ ràng hơn. Giống như trái tim hắn, lúc gần lúc
An An nhìn vào gương mặt
trầm lặng của hắn, trong lòng dấy lên một cảm giác xót thương, tại sao một
thanh niên như hắn lại có cái nhìn u tối về cuộc sống đến vậy.
Nhưng vẻ ảm đạm của hắn
dần dần trở nên dịu dàng, khẽ quay đầu lại, nhìn thẳng vào cô: “Tuy nhiên, vẫn
còn cô gái ngốc này”.
Trái tim cô như bị thắt
dần lại, giọng nói ấy nhẹ như cơn gió, nếu không yên lặng cảm nhận, nó sẽ lướt
qua tai.
“Trước giờ chưa gặp người
nào ngốc như cô, lại có thể đối đãi với người khác ngốc đến vậy”, Vũ Minh trầm
tĩnh nhả khói.
“Tôi không có, tôi chỉ...
chỉ là tôi không thể từ chối những người mà mình quan tâm, cậu không cảm thấy
chăm sóc một người, thấy người đó vui thì cậu rất hạnh phúc sao?”, An An tranh
luận một cách ngây thơ.
Hắn không nói gì, lặng lẽ
rít thuốc rồi nhả ra, điếu thuốc sắp cháy hết, làn khói nhanh chóng bị cơn gió
cuốn tan đi.
Quay mặt qua nhìn cô,
giọng nói lộ rõ sự mệt mỏi: “Trướcgiờ tôi không chăm sóc ai cả, bản thân cũng
luôn cho rằng hạnh phúc không thuộc về mình. Nhưng...”, hắn ngừng lại, rồi nói
một cách khó khăn: “Bây giờ tôi mới phát hiện ra mình rất khao khát thứ hạnh
phúc này”.
Cứ như thế, đầu hắn cúi
xuống, chầm chậm dựa vào vai cô, cánh tay nhẹ nhàng vòng lại, giống như sợ rằng
cô sẽ kháng cự mà chạy trốn, sau những thận trọng thăm dò cuối cùng Vũ Minh
cũng ôm được An An vào lòng.