Cô ngồi ngây ra, trong
lòng dấy lên những cảm xúc phức tạp. Không thể, phải đẩy hắn ra, không nên cho
hắn bất kỳ hy vọng nào, chuyện này không đúng. Nhưng cơ thể An An không cách
nào động đậy được, chỉ có thể thẫn thờ để mặc hắn dựa vào.
Coi như làm ngơ một lần
đi, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ
cần sự ấm áp. Minh Minh,
tha thứ cho em, em đã lấy một phần ấm áp ấy để chia cho cậu ta.
Cô do dự, cố gắng nâng
bàn tay lên, nhẹ nhàng chạm vào lưng hắn. Hắn chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ
khiến người khác yêu thương.
Cảm nhận được sự đáp lại
của cô, vòng tay của Vũ Minh càng chặt hơn, đầu vùi sâu vào cổ cô, như muốn hít
lấy sự ấm áp ấy từ người con gái này.
Trái tim cô không ngừng
nhắc nhở, điều mình cho hắn chỉ là một cái ôm mà thôi. Hắn cứ thế ôm chặt cô
vào lòng. Làn gió lạnh khẽ luồn qua mái tóc, nhưng dường như họ lại chỉ cảm
nhận được hơi ấm của đối phương.
Bên tai vọng lại tiếng
thì thầm, cô không nghe rõ nên hỏi lại: “Cá
Giọng nói kia lại lặp
lại, cuối cùng cô cũng nghe ra. “Cô thật thơm!”, lúc này An An nhận thấy mũi
của hắn đã kề sát cổ cô, vừa ngứa vừa ráp. Cả người cô giống như bị thiêu, tay
đẩy ngực hắn, muốn thoát khỏi cái ôm kia.
Nhưng Vũ Minh vẫn ghì
chặt, không hề có ý định bỏ ra. Cô đẩy không được, đành lấy tay đập lên lưng
hắn: “Mau buông ra”.
Hắn hơi ngước đầu lên
nhìn cô: “Nói cho tôi biết trước, sao cô thơm thế?”, nói xong lại cúi xuống hít
hà mấy cái.
Cô đỏ mặt, vùng vẫy lùi
lại phía sau. Cô muốn giữ khoảng cách với con người đang nóng bừng này.
“Làm sao tôi biết được,
thơm đâu mà thơm?”, cô ngại ngùng nói.
“Nhưng quả thật là rất
thơm, lần đầu tiên ôm cô vào lòng đã phát hiện ra rồi, cô có mùi hương rất đặc
biệt, chỉ gần kề mới ngửi thấy”, hắn nhìn cô đầy phấn khích.
“Không có, không có mà”,
bản thân An An còn không biếtthì bảo sao cô trả lời được. Chỉ có điều, Minh
Minh cũng rất thích mùi hương trên cơ thể cô. Nghĩ tới Minh Minh cô mới giật
mình, lúc này hai người quá thân mật.
“Được rồi, cậu bỏ ra
trước đã.” Cô không thể cứ ngồi mãi thế này. Lúc này hắn mới lưu luyến đành
buông ra.
“Tôi cũng không biết.
Nhưng trước giờ tôi chỉ dùng một loại sữa tắm, tinh dầu thơm, ngay từ lần đầu
tiên dùng đã rất thích, vì thế từ đó đến nay không đổi. Ở đây không có, thường
nhờ người bạn ở Quảng Châu gửi đến cho”, cô khẽ cười: “Lần nào cũng gửi ba chai
lớn đủ dùng nửa năm. Sợ nó hết thì chẳng còn gì để tắm”.
Vũ Minh nhìn cô mơ màng,
như cảm nhận lại mùi hương từ cô. Ánh mắt hắn lóe lên sự thích thú: “Tôi cũng
muốn”, cô không rõ ý hắn, sững người ra một lúc: “Sao?”.
“Tôi cũng muốn dùng loại
sữa tắm này, rất thích mùi hương của cô.” Gương mặt Vũ Minh bỗng nhiên trở nên
rất đáng yêu, còn nháy mắt với cô nữa chứ.
An An vội vàng che mắt
của hắn, chết thật, cái ánh mắt này, lỡ hắn đòi một chiếc Mercedes-Benz chắc cô
cũng không thể từ chối.
Lấy lại bình tĩnh cô mới
thả tay xuống: “ừm, vậy để lần sau tôi nói bạn tôi gửi cho cậu.” Trái tim vẫn
còn mêmuội, cô thầm mắng mình đúng là lại tự đi tìm phiền phức. Chẳng còn cách
nào khác, cô cười khẩy.
“Không cần”, hắn từ chối,
không cần ư? Vậy cậu muốn thế nào?, “Tôi muốn dùng bây giờ”. Trời ạ, một chàng
trai dễ thương thế này làm nũng thì người nào có thể từ chối được chứ? Ai mau
lại chỉ cách cho cô đi, cô thì không có cách nào chống cự được.
“Vậy thì...”, cô không
ngần ngại nói: “Trong nhà tôi vẫn còn một lự trữ, hôm nào gặp tôi đưa cậu nhé”.
Nói xong còn lẩm bẩm, lại phải làm phiền người bạn gửi gấp lên cho rồi. Lần này
phải đặt hai phần. Haha, sẽ lấy phí của hắn đắt một chút, kiếm tý tiền. An An
không nhịn được với ý nghĩ đó bật cười, haha, cách này hay tuyệt.
“Au!”, lại bị cốc đầu một
cái nữa. Cô la lên phản đối “Cậu với Minh Minh sao giống nhau thế, cứ muốn gõ
đầu người khác”.
Đột nhiên cô cảm thấy bầu
không khí tức khắc đóng băng. Cái vẻ đẹp mê hoặc kia như bị đông cứng, gương
mặt hắn hiện lên vẻ lạnh lùng. Cô cảm thấy hối hận, thật đấy, cô đã nói một câu
ngớ ngẩn khiến hắn mất vui. Haizz, đúng là trẻ con mà.
An An bối rối không biết
để tay vào đâu, đành vờ phủi quần, tay chợt chạm vào chiếc túi xách đằng sau
bỗng nhớra, còn một món quà chưa tặng hắn liền vội lấy ra đưa cho hắn. Vũ Minh
nhìn chằm chằm cái hộp màu xanh trên bàn tay nhỏ nhắn của cô đầy ngạc nhiên.
“Tặng cậu”, cô cố che
giấu sự bối rối ban nãy, cười nói: “Hôm đó nghe cậu nói nghiêm túc như thế, tôi
tưởng là sinh nhật cậu, hóa ra là ngày cậu thi đấu. Nhưng không sao cả, coi như
quà tặng cậu hôm nay giành vị trí đầu bảng”. Vũ Minh lặng lẽ nhận món quà, trời
tối nên không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn. An An bồn chồn nhìn hắn mở hộp quà.
“Là sinh nhật tôi.” Mãi
lâu sau hắn mới thốt ra được một câu.
“Hả?”, cô không tin nổi,
“Thật hả?”, nét mặt nghi ngờ nhìn hắn: “Không phải do không muốn làm phụ tấm
lòng của tôi mà nói vậy chứ”.
Hắn khẽ cười, chẳng thèm
để ý đến cô, bình thản nói: “Hôm nay thật sự rất vui, có cô đi xem tôi đua xe,
cùng tôi ngồi đây, không ngờ còn chuẩn bị quà cho tôi nữa.” Hắn mỉm cười nhìn
cô: “Hôm nay là một ngày đáng nhớ của toi .
Thật sao? An An không kịp
phản ứng, cứ cho rằng mình đã đoán sai, nào ngờ lại trúng.
Hắn mở quà ra, trong hộp
màu xanh có đặt chiếc bật lửaZippo tinh xảo, hoa văn kiểu cổ, vỏ ngoài mờ mờ,
đặc biệt nhất là ở mặt sau góc bên phải có thể cảm nhận được một phần hơi sần
sùi. Hắn bật lửa lên, mượn ánh sáng để nhìn rõ hơn, đúng là chỗ đó khắc chữ,
hai ký tự viết tắt “VM” -Vũ Minh. Hắn cười hạnh phúc, thì ra cô đã chuẩn bị món
quà đặc biệt này. Nhìn vẻ mặt của Vũ Minh, cô biết hắn rất thích, trong lòng
cũng thoải mái, thầm nghĩ “Không tặng nhầm rồi”.
“Cô muốn được tặng gì?
Tôi cũng muốn tặng cô một thứ gì đó.” Hắn nhìn cô xúc động, nghiêm túc nói.
“Không cần đâu, cũng
không phải là sinh nhật tôi.” Cô lắc đầu, chỉ cần hắn vui là được rồi.
Vũ Minh dịu dàng nhìn cô,
chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã cúi xuống đặt lên khóe môi cô một nụ hôn phớt:
“Cảm ơn, thật đấy”.
An An lặng người, từ từ
mới khẽ nở nụ cười yên tâm. Bồng thấy mình giống như vừa làm một việc gì vô
cùng vĩ đại, có thể giúp chàng trai lạnh lùng này cảm nhận được sự ấm áp thật
sự, còn giúp hắn học được sự biết ơn và dịu dàng.
Tối nay hai người trao
cho nhau hơi ấm, cảm nhận được sự chân thành nhất từ đối phương, trái tim họ
dường như xích lại gần hơn chút nữa.