Đáng thương cho An An,
ngồi trong xe mà cảm thấy bên tai càng ngày càng nóng. Cô đưa tay xoa xoa,
trong lòng lo lắng, cuối cùng cũng xảy ra chuyện rồi.
Lúc này nhất định cô đang
bị đám gái trẻ kia mắng nhiếc sau lưng. Haizz, xem ra ngày mai chạy không thoát
rồi, cô nghĩ ngợi, ngày mai nên làm sao cho vẹn toàn để vỗ về mấy cô nàng đây.
Thấy cô cắn môi phiền
não, Vũ Minh bất giác thấy bực mình, còn chưa an ủi hắn đã ném hắn qua một bên
rồi.
Hắn nâng gương mặt cô lên
để nhìn vào mình. “Á”, bồng nhiên nhìn thẳng vào một gương mặt khổng lồ như vậy
khiến cô giật mình sợ chết khiếp. Cô vội vàng quay đầu đẩy tay hắn ra: “Làm cái
gì thế?”.
“Còn hỏi nữa à, chuyện
vừa nãy là sao?” Hắn lạnh lùng nhìn cô.
Nhớ tới lúc nãy, An An
nhất thời chột dạ nghẹn lời, nhưngvẫn cố giả bộ bình tĩnh, biện minh: “À,
chuyện đó, tôi đâu có nói sai. Cậu vốn là em trai tôi mà, chẳng qua nói là em
họ cho có vẻ thực tế hơn”. Cô bắt đầu thiếu tự tin, giọng nói càng ngày càng
nhỏ lại, “Nếu không làm sao cô nàng đó tin cậu là em trai tôi. Tôi sao có một
cậu em đẹp trai thế này, gen di truyền đâu có hợp”.
Hắn không nhịn được cười.
Cô gái ngốc này lúc nào cũng kỳ quái, nhưng mà như vậy lại càng đáng yêu.
Hắn cố tình ngừa mặt lên,
dựa người ra sau ghế, không thèm để ý đến cô.
Cô thấp thỏm nhìn hắn, thật
sự phớt lờ mình à? Cô khẽ dùng ngón tay chọc vào người hắn: “Xin lỗi, lúc đó
tôi hoảng quá, chỉ muốn mau chóng chuồn đi mới nói thế”. Cô cẩn trọng dựa gần
lại, kéo tay hắn: “Tiểu Vũ, được rồi, đừng giận. Tôi mời cậu ăn cái gì ngon
thật ngon nhé, được không, hôm nay tôi mời”.
Hắn không thèm để ý cô,
vẫn ngồi im lặng, nhưng thực sự trong lòng âm thầm dễ chịu, thì ra cô cũng sợ
hắn giận. Được, xem xem cô sẽ dỗ mình thế nào.
An An thấy hắn vẫn lạnh
lùng, mặt không chút cảm xúc nhìn ra ngoài cửa xe, điều đó có nghĩa là hắn vẫn
còn giận.
Haizz, trẻ con bây giờ
giận doi đều thế này cả sao. “Được rồi, coi như lỗi của tôi, cậu muốn gì cứ
nói, tôi sẽ đền bù, coi như tôi tặng cậu. Được không?”, cô cười nói. Bồng nhiên
cô chợt nhớ ra, không được, phải thêm một điều khoản: “Không được phép yêu cầu
tôi làm những gì tôi không đồng ý”, cô biết hắn hiểu cô đang nói gì.
Hừm, hắn muốn cốc vào đầu
cô, rõ ràng cô biết điều hắn muốn nhất là gì, chắc chắn là cố ý mà. Hừ, không
thèm quan tâm cô ta nữa.
An An đã hết cách rồi.
Lúc này xe taxi chạy chậm dần rồi dừng lại trước cửa tiệm KUGOO.
Hắn trả tiền rồi bước
xuống trước, cô đành bám theo sau.
Đồ ăn được mang lên hết
rồi, hắn vẫn chẳng thèm để ý gì đến cô, chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn.
Cô không chịu nổi nữa,
nếu cứ ngồi ăn trong không khí nặng nề thế này thì cô ra ngoài làm cái gì? Thật
tức chết, vừa định đối tốt với hắn một chút thì hắn đã vênh váo lên mặt, giận
dỗi cô.
An An dùng dằng gắp miếng
ngó sen khô mình thích nhất cho vào miệng, rầu rĩ nhai. Được, hắn phớt lờ mình
thì mình cũng mặc kệ hắn luôn.
“Định tặng tôi cái gì?”,
cuối cùng Vũ Minh ngước đầu lên, mở miệng hỏi. Lúc đó cô nhất thời chưa kịp
phản ứng, đựcmặt ra nhìn hắn.
“Cái gì cũng được phải
không?”, hắn tiếp tục gặng hỏi.
Rốt cuộc cô cũng phản ứng
lại, gật đầu: “ừm, nhưng, trừ việc bắt tôi làm điều gì đó thì không được”, cô
nhấn mạnh.
“Cô biết tôi muốn cái gì
à?” Hắn nhìn cô đầy ẩn ý, còn cố tình nhìn chằm chằm vào đôi môi cô.
An An hắng giọng: “Dù sao
thì, trừ việc yêu cầu tôi làm cái gì đó, những chuyện khác, muốn mua gì đều có
thể”.
“Được, vậy thì giành thời
gian rảnh cuối tuần này cho tôi.” Hắn yên lặng nhìn vào cô, đợi câu trả lời.
Cuối tuần này là ngày
mười chín tháng sáu, ngày gì đặc biệt sao? Minh Minh vẫn chưa về, công ty cũng
chẳng có việc, cô suy nghĩ đắn đo trước sau, chắc không có vấn đề gì, mới lưỡng
lự gật đầu: “ừm, được, nhưng ngày mai tôi còn phải sắp xếp công việc, nếu có gì
đặc biệt sẽ điện thoại thông báo cho cậu”.
“Đồng ý rồi nhé, phải
thực hiện đó.” Hôm nay hắn bất chấp mọi thứ chạy đến tìm cô chính là muốn hẹn
với cô. Bằng không cô sẽ lại lấy cớ công việc và những chuyện khác để từ chối
hắn. Vừa hay, hôm nay là cô muốn nhận lỗi, chắc chắn sẽ đồng ý.
“ừ, tôi sẽ cố gắng. Nhận
lời rồi thì phải giữ lời hứa chứ.” Rốt cuộc hắn đã không còn giận dồi nữa.
Quái lạ thật, tâm trí cô
vẫn đang suy nghĩ chủ nhật tuần này là ngày đặc biệt gì mà hắn có vẻ quan trọng
thế? Thật sự nghĩ không ra. Bỏ đi, mặc kệ hắn. Dù sao cũng không đến nỗi khó
hơn việc phải tặng hắn một cái hôn.
Vũ Minh dường như chợt
nhớ ra chuyện gì, liền nói thêm: “Gần đây không đến chơi game à?”.
Cô vẫn không ngước đầu
lên, ậm ừ: “Muốn đi nhưng bận quá”.
“Tôi không làm ở đó nữa”,
hắn lãnh đạm nói.
“Hả?”, cô ngạc nhiên
ngẩng lên nhìn hắn: “Tại sao? Công việc tốt vậy sao không làm?”, trong đầu hiện
lên rất nhiều những lý do.
Không phải là... “Lẽ nào
mấy tên khốn kia tìm ra cậu? Đến tiệm phá phách hại cậu mất miếng ăn hả?”
Trước mặt cô là một đôi
mắt đầy khinh thường đang nheo lại. Cô gái ngốc này quả là không có tiến bộ.
“Bọn chúng sao mà có bản
lĩnh đấy. Là tôi có việc nên nghỉ làm, nhưng cô vẫn có thể đến đó chơi.” Hắn
vừa uống nước vừa nói, cuối cùng ra vẻ như vô tình nhắc tới: “Tôi đã nói ở đó
để ý rồi”. “Cái gì?” Để ý? Để ý cái gì? Trong lòng cô xuất hiện chút bất an.
Quả nhiên, lời nói của
hắn đã chứng thực trực giác của cô. Hắn mang đến cho cô một sự bất ngờ quá lớn:
“Tôi có nói với họ cô là bạn gái tôi, chơi bao nhiêu cứ ghi lại hết, tôi trả”.
“Lạch cạch”, đôi đũa rơi
trên bàn, cô tức chết đi được. Tên nhóc này muốn hại cô không chơi ở đó thì hắn
mới vui sao. Hay thật đấy, hắn không làm nữa thì cũng không muốn để cô đến đó
chơi? Hắn tuyên bố vậy thì những kẻ hâm hộ hắn chắc chắn sẽ đi tìm bằng được
cô, để xem xem cô gái đã bắt cóc hắn đi cuối cùng là thần thánh phương nào, vậy
thì cô làm sao dám đến đó chứ.
Vũ Minh thấy cô thất
thần, hai bàn tay siết chặt lại với nhau, cúi đầu lẩm nhẩm.
Cô gái này lại đang làm
cái gì thế kia? “Này, làm gì thế?”, hắn không muốn làm cô sợ.
Nhìn thấy gương mặt vốn
dịu dàng của cô chầm chậm ngước lên, đột nhiên nhìn thẳng vào mặt hắn, nhưng s
dịu dàng đó đã vụt biến không còn dấu vết. “Cậu còn dám hỏi hả? May là mấy ngày
nay tôi bận không được, không thì đã bị cậu gài mìn rồi. Tôi mà cứ như trước
bước vào quán, chẳng phải sẽ bị bọn họ nhào tới cắn chết à? Cho nên phảicảm ơn
Chúa. Amen!”, nói xong cô lại cúi đầu lẩm nhẩm thành kính.
Hắn không nhịn được cười,
đúng là thua cô luôn.
Một gương mặt mỉm cười
vui vẻ và một gương mặt cau có vì tức giận cứ vậy đối diện nhau, hai người đều
để lộ ra những cảm xúc ngày thường không dễ thấy được, mỗi người một tâm trạng
cùng ăn một bữa tối.