Đêm qua khó ngủ, sáng nay
lúc Vũ Minh gọi điện thoại chuông reo năm, sáu lần cô mới bắt máy. Nhìn hai con
mắt thâm quầng trong gương An An vội vã trang điểm lên, Trời ơi, sắp tới rồi,
trước sau gì cũng phải đến thôi. Hôm nay bước vào công ty, nhất định sẽ bị bắn
cho tả tơi. Cô nhìn vào gương, nặn ra một nụ cười, cố lên, những cô nàng “háu
đói” kia cũng không đến nỗi ăn thịt mình đâu. Họ chỉ quan tâm đến anh chàng đẹp
trai kia thôi, mà minh thì chỉ là một cọng cỏ bên anh chàng đó, chỉ cần thỏa
mãn trí tò mò của các nàng thì họ sẽ không phanh thây mình đâu.
Cô cố nở nụ cười ngọt
ngào một lần nữa. Đi thôi, hôm nay có lẽ là một cuộc trường kỳ kháng chiến đây.
Quả vậy, cô vừa bước vào
công ty. Woa, cái gì thế này? Trăm hoa đua nở! Nhìn ai cũng trang điểm rất kỹ,
trong lòng cô dở khóc dở cười, họ không nên ngây thơ nghĩ rằng hôm nay cô lại
để cho hắn xuất hiện ở dưới tầng nữa chứ, đó chẳng phải là dâng cừu đến miệng
sói sao? Huống hồ đây là một bầy sói, ôi trời, nhìn thấy trai đẹp, những cô gái
nhã nhặn cũng biến thành thế này ư. Đúng là thời đại này có khác!
Đi qua trước bàn của từng
cô nàng, An An có thể cảm nhận rõ ràng những luồng khí đang rung lên hướng
thẳng về phía cô, trong ánh mắt mồi người đều tràn ngập sự tò mò, cô biết bọn
họ nhất định đang rất kiềm chế.
An An vội vã bước vào
phòng làm việc, lại nhìn một lượt các chị em trong văn phòng, ai ai cũng như
hoa khoe sắc trên cành. Cô đặt túi xách, ngồi xuống, vẫn cứ giữ nguyên trạng
thái. Chỉ cần họ không vặn hỏi thì mình cứ giả ngây giả ngô là được rồi.
Buổi sáng có cuộc họp
thường lệ của các trưởng phòng. Cô lấy lại tinh thần, sẵn sàng đối mặt với hàng
loạt câu hỏi, giải trình kỹ lưỡng các phần báo cáo. Lúc đi xuống An An nhìn thấy
ánh mắt tán thưởng của tổng giám đốc. Vấn đề mở rộng kinh doanh của công ty, sự
tiến bộ của nhân viên đều rất hài lòng. Mặc dù thời gian vừa rồi việc mở rộng
và tuyển dụng khá đột ngột, cần một số lượng lớn nhân viên mới, nhưng vì bường
cô đã xây dựng sẵn một kho nhân lực, liên hệ với một số trường đại học cao
đẳng, sẵn một lượng lớn các hồ sơ của sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp, còn thường
viết thư qua lại cập nhật tình hìnhhọc tập của những sinh viên này, nhờ thế có
thể nắm rõ lượng sinh viên chuẩn bị ra trường và đang muốn tìm việc làm. Mà số
người này đã được tham gia vào một vài khóa đào tạo ngắn hạn do công ty tổ
chức, cũng có vài phần hiểu biết về văn hóa và sản phẩm của công ty. Thông qua
tiếp xúc có thể giúp họ hiểu rõ hơn về mô hình hoạt động của doanh nghiệp, để
họ có lòng tin vào sự phát triển của công ty. Vì vậy giúp họ dễ dàng thu hẹp
khoảng cách, không giống như một số sinh viên khác hoàn toàn chưa biết gì về
công ty mà đã vào làm, dễ bị hụt hẫng vì mong muốn và hiện thực cách nhau quá
xa, từ đó dẫn đến tâm trạng rệu rã nặng nề.
An An luôn thấy tự tin
vào công việc của mình, luôn tích cực giải quyết tất cả các vấn đề khác nhau
gặp phải trong quá trình làm việc. Do đó có thể nói với một công ty lớn thế
này, mà một người mới hai mươi tám tuổi như cô nhưng đã đảm nhiệm chức trưởng
phòng nhân sự suốt ba năm qua, thì quả thật là phải bỏ ra rất nhiều công sức và
tâm huyết. Có nhiều cấp dưới còn lớn tuổi hơn cô rất nhiều, nhưng cô làm việc
bằng nhiệt huyết, dùng thành quả xuất sắc để phá tan những hoài nghi của người
khác, chứng minh rằng tuổi tác không phải là tiêu chuẩn đánh giá năng lực của
một người.
Tận đến khi cuộc họp kết
thúc, ôm trong tay đống giấy tờra khỏi phòng, cô mới nhớ ra quyết tâm cần phải
thả lỏng, thư giãn cái đầu căng thẳng sáng nay, nhưng cô nhận thấy là không còn
cơ hội đó nữa rồi.
Vừa ngồi xuống đã thấy
Nhạc Vân bưng một ly trà xanh đến. Tự nhiên thành ý thế này, không phải gian tế
thì cũng là phường trộm cắp. Mặc dù chưa đến nỗi nham hiểm đến vậy, nhưng có
thể thấy rõ mấy cô nàng này nhất định đã kiềm chế suốt cả buổi rồi.
Uống ngụm trà nhấp giọng.
Thầm nghĩ có muốn tra hỏi thì cũng phải để cô thở cái đã.
“Chị An”, vẫn là Tiểu Vân
lãnh vị trí “tiên phong”, cô tiếp tục nhấp ly trà: “ừ”, tỏ ý là cô nghe thấy.
“Buổi họp hôm nay kết thúc rồi hả, tổng giám đốc lại biểu dương chị phải
không?”, con bé này thật là biết lạt mềm buộc chặt. Cứ lòng vòng làm gì, mệt quá.
Nhưng cô vẫn án binh bất
động. Tiếp tục ậm ờ, không xác nhận mà cũng không phủ định, càng khiến đối thủ
không đoán được tâm trạng của mình, thì càng làm đối thủ sợ hãi ngần ngại, “ném
chuột sợ vỡ bình”, sự bao vây tấn công cũng vì thế mà giảm bớt.
“Chị An”, mặc dù Tiểu Vân
không đoán được tâm trạng của cô nhưng bị những ánh mắt chờ đợi ngoài kia thúc
giục, cô ta đành mạnh dạn hỏi: “À, cậu em họ của chị hômqua ấy, sao trước giờ
không nghe chị nhắc tới?
Cuối cùng An An cũng
ngẩng đầu lên, nhìn vào gương mặt chờ đợi của Tiểu Vân: “À, hai chị em vốn ít
qua lại thăm hỏi nhau, gần đây cậu ta sắp tốt nghiệp, bị mẹ bắt đến gặp chị để
nhờ định hướng. Mà mới gặp một lúc đã đi rồi”. Trong thâm tâm cô cầu khẩn hắn
đừng trách cô, không làm thế này thì sao mà thoát được. Dù sao hôm qua hắn nói
nghỉ việc rồi, nên không tính là dối trá, nghĩ là nghĩ thế nhưng trong lòng cô
cũng đã nói xin lỗi đến hắn rồi.
“Chị An, em họ chị học
gì? Chưa đi làm à? Cậu ta bao nhiêu tuổi, nhìn thấy còn rất trẻ”, trong lòng cô
không nén nổi kiêu ngạo, đúng đấy, cô em cũng biết là hắn rất trẻ, còn cô em
thì đã gần hai mươi lăm rồi, đừng mơ mộng hão huyền nữa.
Nhưng biểu hiện ngoài mặt
vẫn giữ hết sức hòa nhã: “Tiểu Vân, em hỏi một lèo bao nhiêu thứ vậy, em muốn
chị trả lời câu nào trước?”, nhìn nét mặt cô nàng có chút bối rối, ánh mắt thấy
rõ sự vội vàng.
“Haizz, cậu ta học về máy
tính, vẫn còn đang tìm việc. Năm nay chắc cỡ hai mươi hai tuổi, còn rất trẻ,
một cậu nhóc thì đúng hơn.” Điều này dĩ nhiên không tính là nói dối, hắn làm
việc ở quán game, công việc cũng có chútdính dáng tới máy tính. Ôi, cô phục bản
thân mình quá đi mất, thông minh ghê. Lòng thầm vui sướng, cũng may hắn không ở
đây nếu không nhất định sẽ lại khinh thường cô.
“Chị An này, sao chị
không nghĩ đến việc để cậu ấy vào công ty? Chẳng phải công ty đang tuyển nhân
sự là gì?”, không đợi Nhạc Vân nói hết, đám người đằng sau đã vọng lại mồm năm
miệng mười: “Đúng đấy, đúng đấy, chị An, bảo cậu ấy vào đây làm đi, dù sao cũng
có chị có em”.
“Có người chị thông minh,
tài giỏi như chị An đây chỉ bảo, cậu ấy chắc chắn sẽ làm tốt mọi việc.”
“Đúng đấy, cùng với việc
công ty đang mở rộng, rất cần những người vừa am hiểu về vi tính vừa có nghiệp
vụ. Cậu ấy thông minh vậy nhất định có thể đảm nhiệm được.”
Mấy cô nàng này không
biết từ khi nào đã vào đứng kín, vây quanh bàn làm việc của cô, đến giọt nước
cũng không chui lọt. Thật ngoài sức tưởng tượng của An An, “công lực” phổ biến
thông tin của Nhạc Vân quả là “danh bất hư truyền”, cô tin chắc rằng toàn thể
công ty trên dưới không chỉ các chị em mà ngay cả các nam nhân viên cũng biết
là cô có một cậu em vô cùng đẹp trai.
Cô hít một hơi thật sâu.
Mấy cô nàng này, nêu nguyện vọng gì, cũng không quên trước tiên phải tâng bốc
mình một chút. Cô thông minh thì có liên quan gì đến hắn, lúcnày có thể nói
điều gì chứ? Hơn nữa, cô có ngốc mới giới thiệu người thân vào làm trong đây
khi mà toàn thể công ty đều biết, quá trắng trợn đúng không? Mặc dù nói việc
tiến cử không có quy định phải tránh người thân. Nhưng cô và hắn vốn đâu có họ
hàng gì, trốn còn không kịp, lại tiến cử đểồi ngay cạnh thì có khác gì đang tự
đào hố chôn mình Còn nữa, cái gì là vừa thành thạo máy tính lại thông minh? Mấy
người nhìn thấy hắn thông minh chỗ nào? Nếu hắn đủ thông minh thì tại sao cứ
nhất quyết quấn lấy một cô “gái già” không chịu buông? Nói hắn ngu ngốc thì may
ra có lý. Ôi, những cô nàng này, đều bị khuôn mặt đẹp trai kia làm mụ mị đầu óc
rồi.
An An khoát tay ra hiệu,
đợi họ không còn lao nhao mới từ tốn nói: “Đối với nhân tài này tôi cũng không
muốn bỏ lỡ. Có điều mẹ cậu ta đã nói rồi, dự định cho cậu ta vào một công ty
chuyên về Internet, vậy mới đúng ngành. Mặc dù tôi cảm thấy vô cùng đáng tiếc
nhưng vẫn phải tôn trọng quyết định của gia đình. Hơn nữa, cậu ta vốn rất có
hứng thú với Internet”. Đức mẹ Maria tha thứ cho con, ông trời biết rõ là hắn
chẳng thích thú gì với Internet cả.
Một loạt những âm thanh
nuối tiếc vang lên, có người vẫn còn chen vào với chút hy vọng: “Chị An, vậy
cậu ấy định vào công ty nào? Em có người anh bên công ty về Internet, chị có
thể cho em số điện thoại cậu ấy, em sẽ giúp lien “ồ, đúng đấy, em có đứa bạn
làm ở công ty chứng khoán, họ nói đang cần một người quản trị hệ thống mạng,
chị xem cậu ấy có thích không?”
Trời ạ, mấy cô nàng này
quả là kiên trì, thật không dễ dàng tống cổ họ đi. Hơn nữa thái độ không còn
giữ kẽ như ban đầu mà trực tiếp đòi số một cách trắng trợn. Tôi điên mới đưa số
điện thoại cho các cô, làm thế chắc các cô nuốt sống hắn mất. Cuối cùng cô phát
hiện ra, những người con gái độc thân đều như mấy con sói đói.
An An nhìn đồng hồ, cắt
ngang dòng tưởng tượng của mọi người: “Các cô gái xinh đẹp, đừng bận tâm nữa.
Chị đã cho cậu ta một vài gợi ý, hơn nữa cậu ta là một người rất độc lập, không
thích người khác can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng của mình. Nếu không phải
nhà cậu ta bảo thì có lẽ cậu chàng đấy cũng không đến tìm chị đâu. Cho nên cảm
ơn ý tốt của mọi người, chị nhất định sẽ truyền đạt đến cậu ta”.
Thấy họ có vẻ đều rất
thất vọng, một vài người còn chưa cam tâm vẫn muốn nói gì đó nên cô vội cướp
lời: “Các chị em không tin có thể hỏi Tiểu Vân, cô ấy gặp cậu ta rồi, cậu ta
không thích người lạ. Cho nên cậu ta cũng không tùy tiện nhận sự giúp đỡ của
người khác. Chị thay mặt cậu tacảm ơn mọi người. Thôi sắp qua giờ cơm trưa rồi,
mọi người mau đi ăn cơm đi, nếu không buổi chiều lại không có sức để làm việc.
Chị đi trước đây, Tiểu Vân, em thu dọn bàn lại nhé”. Nói rồi An An xách túi,
vội vàng bước khỏi vòng vây, nếu ở lâu thêm chút chắc sẽ trở thành bừa trưa của
họ mất.
Ra khỏi công ty cô mới có
cơ hội thở phào, nghiêng đầu nhìn lên văn phòng công ty phía trên, mặc dù buổi
sáng đã dự tính phải đối mặt với sự bao vây của họ, nhưng chuyện bị tấn công
mạnh mẽ vũ bão như vậy, An An hoàn toàn chưa nghĩ đến. Đúng là xã hội ngày càng
thoái hóa, cấp độ si mê những anh chàng đẹp trai của con gái bây giờ phải dùng
từ “đói khát” để hình dung. Cô không khỏi coi thường, thậm chí mấy phụ nữ đã có
chồng rồi cũng tham gia, mức độ nhiệt tình chẳng hề thua kém mấy thiếu nữ kia.
Trời ơi, họ đều đã ba mấy
tuổi đầu rồi, con cái cũng biết đi biết đứng cả rồi, đáng ra phải biết kìm nén,
ai ngờ sau lưng chồng còn xoắn xuýt lấy những cậu trai trẻ, đấy có phải là lý
do thúc đẩy ngoại tình không? Quên đi, Tiểu Vũ của nhà chúng tôi là hạng cao
cấp, lấy đâu cho loại phấn son dung tục các cô chạm vào, nằm mơ đi.
Cô cay nghiệt nghĩ rồi
hít một hơi thật sâu. Không thể để Tiểu Vũ bị hủy hoại trong tay của họ, với tư
cách ngườichị, cô có trách nhiệm bảo vệ hắn khỏi những thương tổn. Tuy nhiên có
lẽ ngay cả cô cũng không nhận thức được là bản thân đang chống lại những cô
nàng đầy thèm khát muốn tiếp cận hắn. An An luôn cảm thấy rằng những cô nàng
kia chẳng chút xứng với hắn. Trong vô thức cô đã xem Tiếu Vũ như người nhà, bản
năng bảo vệ và chiếm hữu đã bắt đầu xuất hiện, chỉ là cô không muốn nghĩ ngợi
sâu xa hơn.
Khoảng cách giữa họ sau
sự việc lần này cũng dần dần xích lại gần hơn.