Cô ngồi trong quán ăn,
gọi một phần cơm chiên Thái, một ly nước ép dưa hấu. Lúc giải quyết được nửa
suất thì cô quyết định gọi điện cho hắn. Hừ, cô vì hắn mà bị bao vây truy hỏi
thế này sao có thể để hắn thảnh thơi được,
cũng phải để hắn áy náy lương tâm chứ.
Màn hình điện thoại nhấp
nháy, a, nghe rồi: “Alô, đang làm gì đấy?”, mặc dù muốn trách hắn, nhưng miệng
không nén được cô lại hỏi han.
“ừm, chuẩn bị ra ngoài, chiều
có chút việc”, vẫn cái kiểu lạnh lùng như mọi khi nhưng lại có thể cảm nhận
được nó không giống với cái giọng điệu hay dùng để đối đáp người ngoài, mà nhẹ
nhàng, kiên nhẫn hơn.
“Alô, là thế này, tôi xem
lịch cuối tuần này rồi, chủ nhật không bận việc. Có thể rõ ràng hơn chút không,
ngày đó có điều gì đặc biệt à?”, cô nén lại, tự nhủ không được nóngvội, cố ý
lái sang chuyện khác.
“Không có gì, chỉ là muốn
cô quan tâm tôi thôi”, hắn miễn cưỡng trả lời, cô biết thật ra hắn không muốn
nói.
“Được rồi”, cô cũng không
ép. “À, tôi cho cậu biết. Cậu có biết là
vì chuyện xảy ra chiều qua mà hôm nay tôi thảm đến mức nào không?”, nói xong An
An còn nhấn mạnh để chứng tỏ lúc này mình đang rất bực bội.
“Thế à? Cô ghê gớm thế
thì có thể bị sao chứ?” Hắn chẳng chút áy náy, cô còn cảm giác hình như hắn
nghĩ cô đang chuyện bé xé ra to.
“Cái gì là ghê gớm thế?
Tôi không muốn chỉ vì cậu mà bị cả một đàn sói bao vây”, cô tức giận cao giọng.
Tên nhóc này đủng là không biết điều, chẳng thèm quan tâm ai là nạn nhân trong
vụ này, hừ.
“Đó là chuyện của cô”,
hắn vẫn chẳng mảy may một chút ân hận, cô sắp tức chết rồi, nếu lúc này mà hắn
đứng trước mặt cô, cô nhất định sẽ nhào đến véo mặt hắn thật mạnh, cho đau chết
đi.
“Đúng là đồ vô lương tâm,
vậy mà tôi còn lo lắng cho cậu sẽ bị rơi vào miệng sói, thật uổng công tôi còn
đứng ra bảo vệ cậu!”, cô xả một tràng đầy thất vọng.
“Cô cứ nói tôi là bạn
trai cô chẳng hơn à?” Siêu, hắn quảlà siêu, lúc này còn có thể bình thản quăng
cho một câu như vậy, nhưng nó lại chẳng khác gì một quả bom hạng nặng, nổ “Ầm”
trong đầu cô.
“Cậu, cậu...”, cô như
nghẹn lời, “Cậu điên à, tôi mà nói vậy thì chỉ có nước đợi nhận lời trăn trối
của tôi thôi”. Cô nổi điên, sao lại có đứa trẻ khó bảo vậy chứ. Nhất định là
ông trời muốn cô tức chết lên đây mà!
“Nếu vậy tôi sẽ tự dẫn
xác đến cho họ đưa tôi đi an táng cùng.” Quái gở thật, tiểu quỷ này, cô thật sự
chẳng còn lời nào để nói nữa. Câu kia nếu đổi là một người khác nghe, có thể họ
sẽ cảm thấy rất lãng mạn, bởi dù sao cũng có một người đàn ông sẵn sàng vì mình
mà chết. Nhưng chỉ có mình cô biết, là hắn đang cố ý dùng giọng điệu này để
khích bác cô. Được rồi, cô đành chấp nhận mình xui xẻo vậy.
An An bất đắc dĩ nhắm mắt
lại, con người đúng là không nên tùy tiện cho đi lòng tốt: “Hừ, tôi và cậu nói
chuyện không họp nhau, trước cuối tuần đừng gọi cho tôi, nghe thấy phiền lắm”,
nói xong cô hậm hực tắt máy.
Hừ, tức chết đi được. Cô
đâu có phải mẹ hắn, lo lắng nói dối thay hắn. An An xoa cái trán đang đau, từ
lúc vô tình gặp hắn, cô lại càng tức giận hơn. Không được, không thể để hắn dễ
dàng ảnh hưởng đến bản thân như vậy được, chỉcần quan tâm đến Minh Minh nhà
mình là được. Nghĩ tới Minh Minh, trong lòng cô dấy lên tội lỗi, mấy ngày nay
bị hắn quấy rầy, Minh Minh dường như bị cô lãng quên hoàn toàn.
Cô quyết tâm không để hắn
ảnh hưởng nữa, tiếp tục cuộc sống của riêng mình.
Cô biết sự đe dọa vẫn còn
đó, điện thoại hắn mỗi ngày đều đúng giờ gọi đến. Mà cơn tức giận của cô chỉ
kéo dài được một ngày, sáng hôm sau thức giấc đã biến mất triệt để.
Mà đám con gái trong công
ty, từ sau khi ra tối hậu thư, ai mà hỏi về Tiểu Vũ là lập tức bị cô tăng thêm
một khóa đào tạo nghiệp vụ, sắp xếp mấy người đó vài ba chuyến lên núi. Cái đám
phụ nữ yếu ớt này, mặc dù trong lòng không phục nhưng cũng biết tiết chế lại.
Tuy vậy, họ vẫn không chịu bỏ qua bất kỳ cơ hội nào. Khi thì gửi giấy mời tham
giac tùng, khi thì tặng vé xem triển lãm tranh, đã vậy còn gửi thiệp mời sinh
nhật trước hẳn ba tháng, bên trên đều in kèm tên của hắn.
Cô thật bái phục. Mấy cô
gái này vì muốn gặp hắn mà luân phiên nhau sắp xếp bám riết lấy cô. Cô phải đề
phòng nếu không một ngày nào đó đám người này thấy hắn ôm cô thì dù có nhảy
xuống sông Hoàng Hà cũng không thể giải thích được. Hừ, đi với hắn phải để ý
không được tỏ ra quáthân thiết, cũng cần cẩn thận tránh đến những nơi có thể
gặp người quen.
Nhìn quyển sổ ghi chép
trên bàn khoanh tròn ở ngày mười chín, nét chữ màu đỏ này lại gợi cho cô một
thắc mắc. Rốt cuộc hắn có việc gì? An An chống cằm, nhìn chằm chằm vào màn hình
vi tính, thỉnh thoảng liếc cái vòng tròn màu đỏ kia.
Kỷ niệm họ quen nhau được
một tháng? Không đúng, cô không nhớ là họ quen nhau được tính bắt đầu là từ khi
nào. Ờ, không phải, loại bỏ khả năng này.
Hắn mới có tiền, lương
tâm thức tỉnh nên muốn an ủi cô vì gần đây bị đám người kia bủa vây à? Trước
giờ thấy hắn đâu có vẻ thiếu tiền, muốn mời thì lúc nào mà chẳng được? Không
phải rồi.
Lẽ nào, là sinh nhật hắn?
Phải không chứ? Cô ngồi thẳng người dậy, nhìn vào quyển sổ, ngày mười chín
tháng sáu, Song Tử, rất giống tính hắn. Lúc không thích thì lạnh lùng, lúc
thích thì rất cố chấp. Hơn nữa, trước giờ không thấy hắn có vẻ tha thiết với
thứ gì cả, có lẽ chính là tính cách hay thay đổi của Song Tử. Không phải, Song
Tử chẳng phải là rất lăng nhăng sao? Thế mà không hề thấy cô gái nào bên cạnh hắn.
Không chừng, có thể là do cô không thấy thôi. Càng nghĩ càng thấy khả năng này
cao, cậu nhóc này, có lẽ đúng là sinh nhật của Vũ Minh thật. Làm sao bây giờ,
nếu đúng vậy thì cũng nên chuẩn bị chút gì đó, cô đâu thể không biết xấu hổ cứ
đến ăn không uống không được.
Nghĩ một lúc, An An liền
lên mạng tìm xem gần đây thanh niên thường thích những thứ gì. Cô và hắn cách
nhau mấy tuổi, ai mà biết hắn thích gì.
Chọn tới chọn lui, cuối
cùng cô quyết định tặng hắn chiếc bật lửa hiệu Zippo. Lúc hắn hút thuốc trông
rất đẹp, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc nhìn như một tác phẩm nghệ thuật, vì
vậy hắn nên có một chiếc bật lửa họp phong cách. Quyết định xong, cô bắt đầu
hành động, nhìn đồng hồ, ca chiều mới bắt đầu, nhẽ ra có một vị khách ghé thăm,
đến để thảo luận buổi đào tạo ngoại khóa cho mấy nhân viên của cô và thương
lượng một số việc, nhưng do cấp trên có cuộc họp nên đành phải hoãn lại.
Cô cầm điện thoại gọi cho
bên kia, thật may, họ nói sẽ đợi cô.
An An tắt vi tính, xách
túi lên, đi đến trước bàn làm việc của Tiểu Vân, nhẹ nhàng dặn dò: “Chiều chị
đi gặp bên Phương Đỉnh, em lấy tài liệu lần trước gemail của chị một bản, ngày
mai chị sẽ nghiên cứu thêm. Chiều nay có thể chị không quay lại công ty, có
việc gì thì gọi điệncho chị”.
Tiểu Vân vâng dạ rồi ghi
lại cẩn thận.
Cô bước vào thang máy,
đột nhiên thấy chột dạ, mặt đỏ ửng, chỉ vì hắn mà cô đã mượn việc công làm
chuyện riêng. Được rồi, trước hết đi giải quyết chuyện của công ty cái đã.