Ngày Chủ nhật ngoài đường
đông nghịt, ai nấy đều vội vã qua
lại như mắc cửi. Xa xa, hòa trong đám đông là hai kẻ tay trong tay, hạnh phúc
đi qua những cửa hàng nhỏ bên đường, thỉnh thoảng ghé vào một tiệm.
Cô rất vui, mỗi lần trông
thấy một món đồ nhỏ nhỏ dễ thương nào đó liền sáp vào ngắm nghía. Hắn lặng lẽ
nắm tay cô, mỉm cười nhìn thấy vẻ mặt thích thú của An An, thỉnh thoảng vén
những sợi tóc rối bên tai cô ra đằng sau. Những lúc như thế cô sẽ quay mặt lại
cười một cách ngọt ngào với hắn. Thấy cô cầm mấy món đồ nho nhỏ lắc lắc trước
mặt hắn, hỏi “Cái này đẹp không?” thật chẳng khác gì một cô bé đang hăm hở, tận
hưởng niềm vui của chính mình.
Cô còn đòi ăn sirô đá
bào, nói nhớ nó lâu lắm rồi, nhưng vì bận quá nên chưa đi ăn được. Thấy vẻ mặt
thèm thuồng thích thú bảo người bán hàng cho thêm dưa hấu, đào tươi vào, hắn
nhẹ ôm eo cô, nhận lấy cốc sirô đá đầy ắp. Cô vuivẻ cầm thìa ăn lấy ăn để nhưng
vẫn không quên đút cho hắn một miếng, cười đến híp cả mắt lại, có thể cùng ăn
với nhau là điều tuyệt vời nhất. Đây cũng là sự ngọt ngào hắn đáng được tận
hưởng.
Đi dạo cả buổi sáng, cuối
cùng hắn dẫn cô đến một nhà hàng tên Greenery, được đồng nghiệp giới thiệu là
không gian và món ăn rất tuyệt.
Quả nhiên vừa bước vào
trong đã thấy ngay cách bố trí nội thất rất nghệ thuật, trang nhã, bốn phía
xung quanh ngăn cách bởi tấm rèm màu xanh lá, những chiếc ghế sô pha vuông thấp
được xếp đối diện nhau, rộng đến nỗi người ngồi vào giống như lọt thỏm trong
đó, vô cùng thoải mái, bên cạnh đấy những bản tình ca được chơi ở đây càng
khiến khung cảnh trở nên lãng mạn. Là nơi rất thích hợp cho các đôi tình nhân
hẹn hò.
Hơn nữa, đây là nhà hàng
Tây nên món ăn đa số đều của các nước Châu Âu, có rất nhiều lựa chọn. Chọn món
xong, trong lúc chờ đợi, cô vui vẻ chống cằm nhìn ngó xung quanh hào hứng nói:
“Chỗ này không gian đẹp thật, nếu như có thể tới thường xuyên thì thích quá”.
Hắn gật đầu cười tỏ vẻ đồng ý, cô thích là được rồi, điều quan trọng nhất là
làm cô vừa lòng.
“Lục Vũ Minh”, bồng có
tiếng gọi lớn khiến hai người đềugiật mình, quay đầu nhìn về phía phát ra âm
thanh kia. Hắn trợn mắt ngạc nhiên băn khoăn sao họ cũng đến đây.
Hai người đó đi đến gần,
liếc Tiểu Vũ rồi lại nhìn An An một cái, sau đó cười rất tinh quái. Một người
mặc áo thun đen, tóc cắt ngắn, trán cao, gương mặt để lộ nụ cười mờ ám, kéo vai
hắn: “Tiểu Vũ, cậu đúng là nhanh thật đấy, mới đó đã tán được gái rồi?”. Người
kia mặc áo sơmi hồng, tóc hơi dài, đeo kính, mỉm cười nhìn cô chằm chằm. Mặt
Tiểu Vũ nhăn nhó đau khổ nhìn họ, hai tên này định đến phá đám đây, hắn ngước
lên mặt hầm hầm hỏi: “Các cậu đến đây làm gì?”. Người mặc áo đen cười thích thú
bá vai người mặc áo hồng: “Haha, tên tiểu tử này thấy bứt rứt rồi, haha”, rồi
quay qua nhìn An An: “Dĩ nhiên là bọn tôi đến dùng bữa”.
Sau đó cậu ta bồng trở
nghiêm túc, rất lịch sự đưa tay về phía cô: “Chào cô, chúng tôi là bạn của Vũ
Minh, tôi tên Vệ Tử Minh, cậu kia tên Mần Nhất Hàng”. Cô ngớ người ra, nhưng
vẫn lịch sự đưa tay ra: “Xin chào, tôi tên Vu An An”. Anh chàng càng cười dữ
hơn, vẫn không bỏ tay ra, quay sang nhìn vẻ mặt cau có của Tiểu Vũ: “Chẳng mấy
khi có dịp, chúng ta ngồi chung nhé?”. Cô không biết phải làm sao quay sang
nhìn Tiểu Vũ dò hỏi.
Tiểu Vũ đột nhiên đứng
dậy, kéo tay cô ra khỏi tay Vệ Tử Minh, nắm chặt, sau đó nói với vẻ không mấy
niềm nở: “Hai người đi chỗ khác không thấy ở đây chật chội lắm à?”.
Vệ Tử Minh không giận còn
cười vồ vào vai Mần Nhất Hàng: “Người anh em, chúng ta ngồi chật một chút cũng
không sao phải không?”, cậu ta cố tình trêu chọc không muốn đi.
Tiểu Vũ bực mình chuyển
sang ngồi bên cạnh cô. Hai người kia ngồi xuống phía đối diện, cười nhăn nhở
như không thấy vẻ mặt khó chịu của Tiểu Vũ. An An lo lắng nhìn hắn, cho dù có
bực mình cũng chưa đến mức phải đuổi hai người kia đi. Cô nghĩ đi nghĩ lại,
không biết có phải là hai người “kỳ quái” mà lần trước hắn có nhắc tới không.
Trong lòng cười thầm, suy
đoán, hai người này tính cách quái lạ khác hẳn người thường, vậy mà Tiểu Vũ lại
chấp nhận cho ngồi cùng cũng khiến cô có chút tò mò.
Vừa ngồi xuống Vệ Tử Minh
đã không khách sáo gọi phục vụ đến, mỗi người gọi một xuất bò bít tết và cơm
chiên, còn cố tình nói lớn rằng muốn thử xem đồ ăn ở đây thế nào.
Tiểu Vũ không thèm quan
tâm đến họ, mặt vẫn cau có, nhưng cô biết hắn không hề giận, dường như đã sớm
quen với tính cách hai người nàyMần Nhất Hàng ngồi yên, không nói gì chỉ cười,
còn Vệ Tử Minh thì liến thoắng không ngừng. Cậu ta thấy Tiểu Vũ không lên
tiếng, quay sang nói chuyện với cô: “Gọi cô là cô Vu có xa cách quá không?”,
nói xong ánh mắt còn cố tình liếc qua Tiểu Vũ. Cô cười trả lời: “Gọi tôi An An
là được rồi”.
Dần dần, An An bắt đầu
nhận thấy việc hắn để họ ở lại hoàn toàn có lý, Vệ Tử Minh bị Tiếu Vũ cằn nhằn
nhưng cậu ta cũng không giận. Còn Mần Nhất Hàng ít nói, mắt sáng, có thể thấy
đây là người rất khôn khéo, không thích phô trương. Con người Tiểu Vũ thường
ngày không dễ dàng tỏ ra thân thiết với người khác, trừ phi đối phương đủ kiên
nhẫn hoặc có thể đồng cảm thì hắn mới vui vẻ mở lòng với họ.
Nhớ lại lần hắn nhắc tới
hai người đó, vẻ mặt rõ ràng khinh khỉnh, nhưng cô vẫn nhìn thấy nụ cười hiếm
hoi của hắn. An An khẽ quay sang nhìn hắn, quả thực là Tiểu Vũ rất thích hai
người này.
Vệ Tử Minh nói rất nhiều,
hơn nữa còn hay châm chọc, thấy điệu bộ của Tiểu Vũ, liền lấy khuỷu tay thúc
vào Mần Nhất Hàng: “Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao đang đêm ngủ ngon lành lại
nghe thấy tiếng là lạ, chắc chắn có người trong phòng tắm, vừa ngồi rồi vừa tán
gái”. Mần NhấtHàng cười nhưng không lên tiếng. Tiểu Vũ không chịu được liền
mắng: “Cậu đúng là già mồm, có tin tôi cho cậu bay khỏi đây không?”.
Nhưng Vệ Tử Minh hoàn
toàn không sợ lời đe dọa đó, còn cười ranh mãnh: “Haha, cậu ta bị nói trúng tim
đen nên lo kìa”, sau đó anh chàng còn giả vờ ngạc nhiên nói: “Cậu dám nói ngày
nào cũng nửa đêm mới về phòng, không phải cùng người đẹp An An đi chơi chẳng lẽ
còn cô nào nữa? Chậc, An An, thấy chưa, tên nhóc này có cô rồi còn đi tán gái
khác”. Cô chỉ mỉm cười không nói.
Tiểu Vũ quyết định cắt
lời của Vệ Tử Minh, nếu càng phản ứng thì cậu ta lại càng đắc ý. Tiểu Vũ nhìn
sang Mần Nhất Hàng hỏi: “Hai người hôm nay đến đây làm gì?”, nét mặt cũng bình
tĩnh trở lại, bực mình với tên điên đó chỉ mệt người. “Vệ Tử Minh nói giới
thiệu cho tôi mấy cô em đại học của hắn, kết cục đến nơi thì người ta về hết
rồi, chẳng gặp được ai”, Mần Nhất Hàng nói hết sức nghiêm túc. Tiểu Vũ sớm biết
hai tên này ngoài chuyện tán gái ra thì chẳng còn chuyện gì khác, liền không
khách sáo nói: “Không tán được em nào thì đến đây ăn gì cho lãng phí không
gian”.
“Đúng thế, vốn định dẫn
mấy em tới đây cho thoải mái, nào ngờ chỉ còn hai thằng, cho nên tớ đành phải
bất đắc dĩ cùng ‘con muỗi’ này tạo thành một đôi tình nhân độcMần Nhất Hàng
ngồi yên, không nói gì chỉ cười, còn Vệ Tử Minh thì liến thoắng không ngừng.
Cậu ta thấy Tiểu Vũ không lên tiếng, quay sang nói chuyện với cô: “Gọi cô là cô
Vu có xa cách quá không?”, nói xong ánh mắt còn cố tình liếc qua Tiểu Vũ. Cô
cười trả lời: “Gọi tôi An An là được rồi”.
Dần dần, An An bắt đầu
nhận thấy việc hắn để họ ở lại hoàn toàn có lý, Vệ Tử Minh bị Tiếu Vũ cằn nhằn
nhưng cậu ta cũng không giận. Còn Mần Nhất Hàng ít nói, mắt sáng, có thể thấy
đây là người rất khôn khéo, không thích phô trương. Con người Tiểu Vũ thường
ngày không dễ dàng tỏ ra thân thiết với người khác, trừ phi đối phương đủ kiên
nhẫn hoặc có thể đồng cảm thì hắn mới vui vẻ mở lòng với họ.
Nhớ lại lần hắn nhắc tới
hai người đó, vẻ mặt rõ ràng khinh khỉnh, nhưng cô vẫn nhìn thấy nụ cười hiếm
hoi của hắn. An An khẽ quay sang nhìn hắn, quả thực là Tiểu Vũ rất thích hai
người này.
Vệ Tử Minh nói rất nhiều,
hơn nữa còn hay châm chọc, thấy điệu bộ của Tiểu Vũ, liền lấy khuỷu tay thúc
vào Mần Nhất Hàng: “Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao đang đêm ngủ ngon lành lại
nghe thấy tiếng là lạ, chắc chắn có người trong phòng tắm, vừa ngồi rồi vừa tán
gái”. Mần NhấtHàng cười nhưng không lên tiếng. Tiểu Vũ không chịu được liền
mắng: “Cậu đúng là già mồm, có tin tôi cho cậu bay khỏi đây không?”.
Nhưng Vệ Tử Minh hoàn
toàn không sợ lời đe dọa đó, còn cười ranh mãnh: “Haha, cậu ta bị nói trúng tim
đen nên lo kìa”, sau đó anh chàng còn giả vờ ngạc nhiên nói: “Cậu dám nói ngày
nào cũng nửa đêm mới về phòng, không phải cùng người đẹp An An đi chơi chẳng lẽ
còn cô nào nữa? Chậc, An An, thấy chưa, tên nhóc này có cô rồi còn đi tán gái
khác”. Cô chỉ mỉm cười không nói.
Tiểu Vũ quyết định cắt
lời của Vệ Tử Minh, nếu càng phản ứng thì cậu ta lại càng đắc ý. Tiểu Vũ nhìn
sang Mần Nhất Hàng hỏi: “Hai người hôm nay đến đây làm gì?”, nét mặt cũng bình
tĩnh trở lại, bực mình với tên điên đó chỉ mệt người. “Vệ Tử Minh nói giới
thiệu cho tôi mấy cô em đại học của hắn, kết cục đến nơi thì người ta về hết
rồi, chẳng gặp được ai”, Mần Nhất Hàng nói hết sức nghiêm túc. Tiểu Vũ sớm biết
hai tên này ngoài chuyện tán gái ra thì chẳng còn chuyện gì khác, liền không
khách sáo nói: “Không tán được em nào thì đến đây ăn gì cho lãng phí không
gian”.
“Đúng thế, vốn định dẫn
mấy em tới đây cho thoải mái, nào ngờ chỉ còn hai thằng, cho nên tớ đành phải
bất đắc dĩ cùng ‘con muỗi’ này tạo thành một đôi tình nhân độcthân”, Vệ Tử Minh
khoái chí nhấn mạnh.
An An nhìn ba người, mặc
dù Vệ Tử Minh nói năng lung tung, nhưng Tiểu Vũ không hề lên tiếng chỉ ném cho
cậu ta ánh mắt khinh thường. Cô nhận thấy có chút gì đó thú vị, họ thật sự hiểu
con người Tiểu Vũ, có thể để mặc hắn thoải mái cay nghiệt, thật sự rất hiếm
thấy, do đó tự nhiên cô đem lòng kính nể hai người