Cơn gió sớm mai mát lạnh
thổi nhẹ qua tấm rèm cửa, những tia nắng đầu tiên chiếu vào căn phòng. Hôm nay
là Chủ nhật, công việc đào tạo cũng đã kết thúc, cô hoàn toàn có thể thoải mái
nghỉ ngơi.
Chiếc điện thoại ở đầu
giường không biết điều vang lên, rung thành từng đợt. Cô nhíu mày, mắt vẫn
nhắm, đưa tay mò mẫm tìm điện thoại, thật không dễ để tìm ra nơi có tiếng ồn ào
kia. Đặt lên tai, bấm nút nghe, cô cằn nhằn: “Ai thế?”, một tay còn xoa mặt vẻ
mệt mỏi, muốn ngủ thêm chút nữa.
Giọng nói hắn truyền lại:
“Còn ngủ nữa? Hôm nay Chủ nhật đó, đừng lãng phí, mau xuống đây”. Cô lẩm bẩm
không muốn dậy, ậm ừ cho xong, toàn thân chẳng có chút gì là muốn dậy cả. Hắn
biết nhất định cô sẽ không dậy ngay đâu, khẽ cười, đe dọa: “Cô còn không dậy
hả? Được, tôi sẽ lên thẳng kéo chăn của cô ra”.
Chăn? Ánh mắt cô dần dần
hé mở? Não bộ phải mất bagiây mới có phản ứng. Hắn nói sẽ lên đây? Ngay tức
khắc An An bị dọa cho tỉnh hẳn, ngồi dậy, bổ nhào về phía cửa sổ.
Thật không thể tin nổi,
đúng là hắn đứng dưới kia, đằng sau chiếc xe, đang ngước lên nhìn về phía phòng
cô, tay cầm điện thoại, không phải mình nằm mơ. Cô vội giơ tay ra hiệu cho hắn,
nét mặt bối rối: “Sao hôm nay cậu đến sớm thế? Đợi tôi chút”. Nhưng hắn không
chịu: “Tôi muốn lên đó đợi”.
Hả?? Cô cúi xuống nhìn bộ
quần áo ngủ trên người, “Không được, cậu đợi chút thôi, tôi xuống ngay giờ
đây”.
“Không, đứng đây chẳng
khác gì một tên ngốc”, hắn vẫn khăng khăng muốn lên.
Đột nhiên thấy hắn đi
thẳng vào khách sạn, cô khẽ kêu, bám vào khung cửa sổ, sợ rằng nếu cứ thế này
đi lên sẽ bị người ta nhìn thấy: “Tiểu Vũ, hôm nay người trong công ty đều ở
khách sạn đó”. Nhưng dường như hắn không thèm quan tâm: “Cô không nói cho tôi
biết số phòng, tôi sẽ đến hỏi lễ tân”. Không thấy bóng dáng hắn đâu, chắc là đã
bước vào sảnh rồi.
An An vội quay người vào,
bước tới bước lui lo lắng “Tiểu Vũ, hắn, ai da, được rồi, cậu lên từ từ thôi,
tôi ở phòng 502”. Cũng may, tầng này chỉ có phòng 505 của Tống Bộvà một người
đồng nghiệp khác, có lẽ hôm nay họ phải qua bên đối tác. Còn những người khác ở
tầng ba và bốn, chắc sẽ không thể bắt gặp.
Đảo mắt qua một vòng
quanh phòng, trên giường bừa bộn, nhưng cô mặc kệ nó, bước tới tủ quần áo tiện
tay lấy bừa một bộ, chạy thẳng vào phòng tắm thay. Cậu nhóc này sao cứ thích
làm cô đau tim, nhức hết cả đầu, thêm vài lần nữa chắc cô già sớm mất.
Từ trong phòng tắm An An
nghe thấy tiếng chuông ngoài cửa, giật mình vội chỉnh trang lại quần áo, nhìn
vào gương thấy đầu tóc rối tung, cô cũng mặc kệ, muốn dọa hắn sợ một phen.
Lao về phía cửa, vừa mở
ra đã thấy Tiểu Vũ đứng đó mặt đầy vẻ khó chịu vì phải đợi lâu. Cô vội kéo hắn
vào, thò đầu ra dò xét, thấy không có ai liền nhanh chóng đóng cửa lại, hắn đã
thản nhiên ngồi trên giường từ lúc nào không biết.
“Tôi xin cậu, đừng có lần
nào cũng làm tôi sợ như vậy được không? Tôi già rồi, không chịu nổi đâu, thêm
mấy lần nữa chắc tôi lên cơn đau tim mất”, cô đứng tựa vào bàn trang điểm trừng
mắt với hắn.
Còn hắn lại cười: “Đó là
kiểm tra đột xuất, xem cô có vụng trộm gì không?”. Cô chun mũi bỏ mặc hắn đi
vào phòng tắm rửa mặt, bị dọa cho một phen đến nỗi ngay cả mặt cũng chưa kịp
rửa.
Rào rào rào, nghe tiếng
nước chảy từ phòng tắm vọng ra, hắn nhìn quanh, đúng là phòng cao cấp, từ cửa
sổ có thể thấy được biển rộng trải dài trước mắt, phong cảnh rất đẹp. Nhớ lại
lúc nãy ở dưới kia nhìn lên, hình ảnh cô đứng đó bên rèm cửa sổ cùng với chiếc
váy ngủ khẽ phất phơ trông giống như một thiên thần, đột nhiên hắn muốn kéo cô
lại gần hơn, để nhìn cho kỹ. Trái tim hắn rung động, muốn đi thẳng lên đó,
không cần suy nghĩ nhiều, chỉ muốn thấy cô thật nhanh.
Tiểu Vũ nhẹ nhàng bước
đến bên cửa phòng tắm, khẽ dựa vào cửa lặng lẽ nhìn cô trong gương, tay đang
xoa sữa rửa mặt, mái tóc có vài sợi rối chĩa ngang ra.
Đột nhiên trong lòng hắn
tràn ngập ấm áp, giống như thấy một hình ảnh hoàn toàn chân thực trước mặt
mình. Tựa như cặp vợ chồng mới cưới, hắn đang đợi cô để đi làm cùng. Hình ảnh
hạnh phúc đó hiện lên trong suy nghĩ càng ngày càng rõ, hắn thực sự khao khát nó.
Nhìn vào kính thấy Tiểu
Vũ đang đứng ngoài cửa, cô vừa rửa mặt vừa xua hắn: “Đều do cậu hết, mặt cũng
chưa kịp rửa, cậu đi ra ngoài đợi đi, một lát thôi”, nói xong, cúi xuống mở vòi
nước rửa sạch đám bọt trên mặt.
Cô vuốt nước trên mắt,
tay quờ quạng tìm khăn thì chợt thấy nó được đưa tới tận tay. Bồng cảm thấy vô
cùng ngọt ngào, cô cầm lấy thấm nhẹ những giọt nước vương trên mặt.
Bất ngờ đôi tay hắn vòng
qua eo, An An kinh ngạc mở mắt ra ngẩng lên, nhìn vào gương thấy hắn đang ôm
mình từ phía sau, mặt kề sát vào gáy, cô không nhịn được cười: “Nhìn thấy chưa?
Cô gái xấu xí thế đấy”. Nhưng hắn vẫn yên lặng ngắm cô, tay càng siết chặt hơn.
Cô đưa tay vuốt lên mặt hắn: “Sao thế? Sợ rồi hả? Nhìn cho rõ đi, sau này hối
hận không kịp đâu”.
Hắn im lặng, nhẹ nhàng
đặt một nụ hôn lên mặt cô: “Tôi muốn ngày nào cũng được nhìn cô rửa mặt, lấy
khăn cho cô”, giọng nói phát ra đầy yêu thương.
Trái tim An An đột nhiên
như bị bóp chặt, cảm giác nhộn nhạo và bồi hồi làm sống mũi cay cay, tự nhiên
muốn khóc. Sao lúc nào hắn cũng dễ dàng bước vào phần yếu đuối nhất của trái
tim cô. Từ trước đến nay cô chỉ có một mong muốn đơn giản, chỉ cần mồi sáng
thức dậy có thể nhìn thấy người mình yêu nằm bên cạnh, hoàn toàn không quan tâm
đến vẻ bề ngoài của cô, cùng người ấy thức dậy, ăn sáng, tay trong tay ra khỏi
nhà. Có được thứ hạnh phúc nhỏ bé như vậy, cho dù phải trả giá thế nào cô cũng
chấp nhận.
Cô ngước mắt lên nhìn
thẳng vào mắt hắn trong gương: “Nếu như khuôn mặt này về sau già đi, trở nên
xấu xí, cậu còn yêu tôi không?”.
“Bất luận thay đổi ra
sao, ánh mắt ấy vẫn không thay đổi, tôi yêu sự dịu dàng sâu thẳm trong đôi mắt
cô.” Nụ cười chầm chậm nở trên môi, hắn hít một hơi thật sâu, sợ rằng thở mạnh
sẽ làm sự xúc động nơi đôi mắt kia chạy trốn mất. An An quay lại, đặt lên môi hắn
một nụ hôn, lâu rất lâu mới rời ra: “Tiểu Vũ, cảm ơn cậu. Cho dù sau này ra
sao, hiện tại tôi đã thỏa mãn lắm rồi”, nói xong cô đưa tay ôm chặt hắn.
Trái tim Vũ Minh rung lên
vì xúc động, đúng thế, chỉ cần có cô, hắn đã mãn nguyện lắm rồi.