Đa số những người không phải lo kiếm sống trong huyện Ngô Đồng đều sẽ tới chợ Hoa Điểu ở thành nam đi dạo. Đương nhiên không phải rãnh đến đây tản bộ mà là vì ở sâu trong chợ có rất nhiều quán trà kiểu như sòng bạc: Sòng bài, bên trong có chọi gà, đấu vịt, đấu dế.
Quý Lương hôm nay mặc một thân hoa phục màu đen, cổ và tay áo thêu một ít hoa văn chìm bằng chỉ đỏ sậm, càng thêm trầm ổn và khí thế. Trên đầu vẫn như cũ cài một cây trâm phỉ thúy, hang tay cầm quạt xếp để sau lưng, xuyên thẳng qua đoạn đường hối hả vào bên trong.
Các cô nương qua lại thấy Quý Lương bộ dáng công tử văn nhã, cùng tùy tùng Lý Tứ lúc nói lúc mỉm cười không khỏi xấu hổ đỏ mặt, tầm thần hoảng loạn (^o^).
“Đại nhân, người xem đi, đoạn đường này người đã trêu chọc biết bao cô nương.” Trong lời nói Lý Tứ không khỏi toát ra vẻ hâm mộ.
Quý Lương đứng lại, vỗ vỗ bả vai Lý Tứ còn cao hơn chính mình một chút, trấn an nói: “Ta biết thừa gần đây ngươi kéo Lục thẩm đi nhờ Hoa môi bà (bà mối) giúp ngươi làm mai, tuy rằng không thành công nhưng ngươi cũng không cần quá khổ sở, dù sao Hoa môi bà kia cũng không đáng tin cậy.
Lý Tứ mặt như khóc tang,“Thà rằng đi hủy miếu, cũng không thể hủy đi một mối hôn sự. Đại nhân còn có người như ngươi sao?”
“Ngươi cũng không phải không được mà.” Quý Lương thở dài,“Ta nghe nói cái Hoa môi bà kia ưa thích ghép đôi cho mấy dạng người không đứng đắn, ngươi không thành lại là chuyện tốt.”
“Đại nhân, Hoa môi bà nói làm mai cho ta với một cô con gái rượu.”Lý Tứ nói lời này ra, lại có chút oán khí, “Đại nhân, việc này cũng phải trách ngươi, cô nương nhà người ta ghét bỏ ta chỉ là một tên tùy tùng, chẳng mấy đẹp trai. Theo lý ta là thân tín của người, lớn lên cũng không tệ lắm, nhưng bị đại nhân ngươi chèn ép bên dưới, lộ ra cái gì cũng không được.” Lý Tứ lẩm bẩm, “Chẳng lẽ ta phải mang chuyện ta còn có mấy ngàn lượng bạc nói cho cô nương kia mới được ư?”
Quý Lương nghe xong, nếu có râu ria chắc là đã sớm túc đến vểnh lên, hắn đẹp trai cũng không thể trách hắn nha. Giơ quạt xếp trong tay ngõ nhẹ lên đầu Lý Tứ, “Ngươi ngốc quá, vạn nhất người ta lừa bạc thì làm sao? Một mình ngươi giữ nhiều bạc như vậy thật nguy hiểm, thôi đưa đây để bản quan trông nom giúp cho.”
“Đại nhân, bạc của ngươi bị Chúc sư gia lừa hết? Nên giờ ngấp nghé của ta sao?” Lý Tứ nhìn khuôn mặt Quý Lương cười nhẹ, cảm giác, cảm giác trong nự cười ẩn chứa rất nhiều dao mổ heo, vội âm thàm đề chặt túi tiền bên hông, khi chắc chắc bạc vẫn còn mới yên tâm.
Quý Lương nhìn toàn bộ động tác của Lý Tứ, khóe miệng co quắp, khiêu mi nói: “Ta nói cho ngươi biết, cố gắng sang năm chúng ta về Lạc Thành rồi, ngươi muốn ở chỗ này ở rể?”
“Đương nhiên không.” Cha mẹ Lý Tứ vẫn đang ở Lạc Thành đây.Quý Lương đang muốn nói tiếp liền thấy Trương Tam mặc một thân thường phục lén lút đứng ở một quán son phấn bên cạnh, giả bộ như đang chọn đồ. Người bán hàng rong nhiệt tình chào hàng, cái gì mà son phấn bột nước có thêm bột trân châu, và các tài liệu trân quý, đã dùng thì vua cũng thỏa mãn.
Quý Lương nhìn theo hướng mắt của Trương Tam, thấy Diệp Xuân vẫn như cũ mặc một thân áo vải qua giặt giũ mà chuyển sang trắng xanh, vâng ạ cúi đầu, đang nói gì đó với phụ nhân ở đối diện.Đến gần vài bước, liền nghe phụ nhân kia quát mắng Diệp Xuân, “Lại là ngươi, cái thứ đổ phân, hể gặp là xui xẻo, lõa nương khổ tám đời, ra cửa đụng ngay phải thứ như ngươi.”
“Ta... thực xin lỗi...” Diệp Xuân ngập ngừng xin lỗi, vậy mà lại khiến phụ nhân kia càng thêm khó chịu, “Quả nhiên là thứ đồ không ai dưỡng, cả nói cũng không được, sống kém kỏi như vậy sao ngươi không chết luôn đi.”
Quý Lương thấy sắc mặt buồn nôn của phụ nhân kia, nhớ lại ngày ấy ở hẻm nhỏ đông thành cũng gặp phải mụ, cũng y như vậy, Diệp Xuân khiêng nữa miếng thịt heo bị mắng té tát.
Diệp Xuân cúi đầu, không thấy rõ biểu ộ trên mặt, chẳng qua thân thể gã đang run nhè nhẹ chúng tỏ gã đang tức giận cực độ.
Một bà chủ cửa hàng hảo tam ra hòa giải, “Được rồi được rồi, Đại muội tử (em), gã cũng hông cố ý đụng vào ngươi, ngươi cũng đừng quá so đo.”
“Đúng vậy, cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả.”
Mọi người “ngươi một lời, ta một câu” nói phụ, nghe vậy phụ nhân kia cũng mắc cỡ, ra vẻ rộng lượng vẫy vẫy tay, “Ta cũng không muốn so đo với gã, nhưng gã là loại xui xẻo, gặp lần nào hỏng lần ấy, phì.” Phun một bãi nước bọt trên đất xong liền gạt đám người, nhắm về hướng đông bên cạnh mà đi.
“Phu nhân Chu gia này sao lại nóng này như vậy.” Có người quen biết lên tiếng.
“Chuyện này ngươi không biết đâu, nghe nói phu nhân Chu gia đi đánh bạc thua hơn mấy chục lượng.”
“Khó trách gặp lần nào hỏng lần ấy.”
“Ai biết được.”
...
Diệp Xuân cúi đầu đi từ trong đám người ra, lướt qua bờ vai của Quý Lương.
Quay đầu nhìn lại trong thoáng chốc vừa vặn thấy gã ngẩn đầu, khuôn mặt của gã bình thường không có gì lạ, trong mắt là ác độc, oán hận, sát khí, hàm răng cắn chặt môi rịn ra một chút tơ máu.
Quý Lương nhìn thoáng qua bóng lưng biến mất trong đám người, mím môi suy tư.
“Đại nhân... “Trương Tam cầm trong tay mấy hộp sơn phấn, vẻ mặt lúng túng chạy tới bên cạnh Quý Lương, nhỏ giọng hô.
Quý Lương mắt nhìn bộ dáng không được tự nhiên kia của Trương Tam, cũng không trêu chọc, “Đuổi kịp gã, khả năng đã chờ không được.”
“Vâng.” Nói xong đưa cái hộp son phấn cho Lý Tứ, nhỏ giọng nói: “Mang về giúp ta.”
“...” Quý Lương vừa muốn nói gì chợt nghe sau lưng có người gọi, xoay người liền nhìn thấy một người quen.
“Quả thật là Quý đại nhân, ta còn tưởng mình nhìn lầm chứ.” Mạc Tri Noãn mỉm cười chào hỏi, “Đai nhân cũng tới chỗ này mua hoa?”
Quý Lương nhìn Mạc Tri Noãn, ao tơ thượng đẳng màu xanh, nụ cười ấm áp, làm cho người ta không nhịn được thân cận, lại nhìn gã sai vặt phía sau hắn ôm một chậu hoa cúc kiều diễm, nên tiên lên hai bước nói: “Đúng rồi.”
Mạc Tri Noãn nhìn hay tay Quý Lương trống trơn, thích thú hỏi: “Vậy đại nhân đã ứng ý cây nào chưa? Bên trong có không ít cây hoa cúc giống, có Chu Đan Hồng Sương, còn có Hương Sơn Sồ Phượng.” (Chịu nha, chắc là một giống cúc của tàu)
“...” Trong trường hợp này có thể nói Quý Lương hắn đến để xem chọi gà sao?
Lý Tứ đem son phấn nhét vào trong túi trước ngực làm ngực gã phình lên, vừa ngốc nghếch chít chit tiên lên nói: “Đại nhân, chọi gà sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau vào thôi.”
“...” Quý Lương, Thật là muốn một tát đập bay gã, sao gã có thể ở trước mặt người khác làm mất mặt mũi hắn đây?
Mạc Tri Noãn nhìn vẻ lúng túng trên mặt Quý Lương, rất nhanh cấp cho Quý Lương một cái bậc thang, “Oh…Đại nhân cũng biết hôm nay là ngày đẹp nên đến quan xem chọi gà sao? Ta mới mua hoa cúc cũng muốn đi vào xem một chút đây. Quý đại nhân không bằng chúng ta đi chung được không?”
Chậc chậc chậc... Nói chuyện thì tao nhã hữu lễ, quan tâm như vậy, như vậy...hiểu chuyện? Quý Lương moi hết ruột gan, cuối cùng vô lực từ chối. Quan trọng nhất là so với Chúc Ti Nam cái loại người có vào chứ không có ra mạnh thì hơn nhiều. Lập lức liền cười gật đầu, đồng thời làm ra tư thế xin mời.
Mạc Tri Noãn đuổi kip Quý Lương, đi bên trái phía sau hắn.
Lão bản quán trà đang ở cửa đón khách, thấy Quý Lương bước lên bậc thang tiến đến, trong lòng không khỏi thầm than, vị tổ tông này sao hôm nay lại tới rồi hả? Còn nhớ ngày đó Quý đại nhân ngày đêm ngâm mình ở đấu tràng sau quán trà này, thua sạch tiền rồi còn quỵt nợ, đã gần một tháng không thấy lui tới cứ tưởng hắn đã thay đổi rồi.
Lại nhìn phía sau Quý Lương là Mạc Tri Noãn công tử không ai không biết, trên mặt lập tức chất đầy nụ cười, tiến lên hơi khom người, dẫn nhị vị đại gia đến phía sau quán trà, “Mạc công tử cùng Quý đại nhân có thể cùng tới đây, làm cho quán trà của kẻ hèn này càng thêm vẻ vang.”
Quý Lương cười cười, cũng không vạch trần lời nói không coi trọng và ánh mắt đầy ghét bỏ của lão vừa rồi.
“Tìm một nhã gian có thể nhìn thấy hậu viện, mang thêm một bình trà đến” Mạc Tri Noãn nói.
“Tốt, nhị vị mời sang bên này.” Lão bản quan trà cười tủm tỉm dẫn hai người lên lầu, đẩy mở một gian phòng “XUÂN”, trong phòng mùi hoa Quế thoang thoảng bốn phía.
Lão bản khom người mời mấy người lên nhã gian, sau đó mở toàn bộ của sổ trong phòng ra, ngay lúc đẩy cửa liền có thể nghe thấy tiếng ồn ào trong sân: “Mạc công tử, ở đây ở thể thấy cảnh tượng ở hậu viện.