Sư Gia Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến

Chương 35: Chương 35




Quý Lương đi đến bên cửa sổ, tựa vào song cửa tình tình huống bên dưới. Tiểu viên tứ giác trồng đầy Quế Hoa thụ, vừa lúc hoa Quế nở thảo nào trong phòng tràn ngập hương hoa. Trong sân là một vài hàng rào nhỏ vây quanh lôi đài, cạnh đó là một chiếc bàn để đặt cược, còn có một ít thẻ bài treo điểm. Xung quanh lôi đài là một vòng chỗ ngoài hình thang được dựng tạm, bên trên ngồi đầy người, để mọi người dễ quan sát tình huống bên dưới.

Quý Lương nhìn cảnh vật bên trong cảm thấy rất không tệ, mọi người cũng không chen lấn một đống quanh vòng đấu rồi hú hét như trong tưởng tượng.

Mạc Tri Noãn thấy Quý Lương đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm bên dưới, cũng đứng sang bên kia nói: “Đại nhân rất thích chọi gà ư?”

Quý Lương cười lắc đầu, “Ta đã lâu không tới xem, cho nên cảm thấy đặc biệt mới lạ.”

Mạc Tri Noãn mắt nhìn tình hình trong sân nói: “Hôm nay Thường Thắng Tướng Quân Hắc Ưng (tên con gà) quyết chiến với tân hắc mã Trường Minh(tên con gà).

“Con Trường Minh kia vượt dự kiến của nhiều người, tháng trước trong chợ bán thức ăn vì kêu suốt thời gian nửa nén hương mà có tiếng, sau đó được Cầu Kim - Công tử Cầu gia ra giá cao mua về đặt tên là Trường Minh. Con gà này lông sau cổ màu đỏ, lông chân và lông đuôi màu đen, là hồng kê thượng đẳng nhất (gà tốt nhất). Nửa tháng nay chiến không đối thủ, sau đó tuyên chiến với quán trà Thanh U này, muốn so chiêu với Hắc Ưng nhà hắn.” Mạc Tri Noãn biết những thứ này, chỉ vì cha yêu thích chúng, lão viên ngoại dựng râu tròn mắt đứng đối diện con gà trong đám người kia chính là cha của Mạc Tri Noãn -Đông Hữu Quyền.

“Hóa ra Mạc công tử có nghiên cứu đối với chọi gà, ta còn lầm tưởng rằng ngươi là nhã sĩ thích cầm kỳ thi họa đấy.” Quý Lương có chút giật mình.

Mạc Tri Noãn nghe xong, nhẹ gọng cười: “Đại nhân nói ta không làm việc đàng hoàn cũng được đấy.”

“Ta cũng biết Mạc công tử buôn bán khắp các địa phương ở Kinh Nguyệt quốc ( cái tên nước khiến ta...), đây cũng không phải là việc mà một người không đàng hoàng có thể làm được đâu.” Quý Lương chân thành nói, mắt thấy khuôn mặt Cầu Kim với cái đầu bóng đang ngồi ở đối diện đập vào mặt, nhớ lại Quý Lương đã từng đi nghe hí khúc với Cầu Kim đấy.

“Đại nhân khen trật rồi.” Mạc Tri Noãn cười nói.

“Thế nào, mọi người đều biết ngài là thanh niên tài tuấn.” Quý Lương thành thật, “Tại hạ thật bội phục.”

Mạc Tri Noãn yếu ớt cười, ôn nhuân như gió xuân: “Đều là người trong Huyện đồn thổi mà thôi, Đại nhân uống trà.” Mạc Tri Noãn cẩn thận vuốt vuốt ống tay áo, nhấc âm trà rót cho Quý Lương chén nước, động tác nước chảy mấy trôi cực kỳ ưu nhã.

“Tạ Mạc công tử.” Quý Lương bưng chén trà nóng đang bốc hơi, hít sâu, hượng trà nhàn nhạt làm tâm hồn tỉnh táo.

“Quý đại nhân, không đặt cược sao?” Thanh âm dễ nghe của Mạc Tri Noãn mang lên bên ta.

“Không được đâu, ta không hiểu nhiều.” Quý Lương lắc đầu, ngẫm lại trước kia thua nhiều ngân lượng như vậy. ( Quý Lương trước đây nha).

“Đại nhân giác ngộ như vậy, thật là tốt. Không giống cha ta mấy chục năm vẫn chứng nào tật ấy.”

“Đông viên ngoại thích chọi gà ư?”

“Đúng vậy, ở kia đấy.” Mạc Tri Noãn tựa bên của sổ, chỉ chỉ một người đàn ông trung niên bụng phệ ở khán đài trước mặt, hai mắt lão nhìn chằm chằm Hắc Ưng, không ngừng gào thét: “Hắc Ưng...Hắc Ưng...”

“Ông ấy cũng chỉ yêu thích này thôi.” Trong giọng Mạc Tri Noãn mang chút bất đắc dĩ, giống như không thèm để ý Đông viên ngoại bài bạc thua tiền, chỉ muốn lão được an nhàn một chút.

Quý Lương nhớ tới lời đồn đại về Đông viên ngoại, nghe lão dựa vào thổ sản vùng núi mà làm giàu, sau đó ở rể Mạc gia kinh doanh tơ lụa, mọi việc trong nhà đều do phu nhân Mạc Như Mỹ quản lý, bà ta chính xác một con cọp cái đúng nghĩa.

(biết vì sao anh này họ Mạc mà cha họ Đông chưa? ^_^)

Mạc Tri Noãn bưng cốc trà bốc hơi nóng, khẽ chạm môi lại hỏi: “Đại nhân, Ta nghe Huyện nha vì mưa gió mà hỏng rất nhiều phòng, ngài có cần hỗ trợ không?”

“Không cần làm phiền Mạc công tử, Huyện nha đã mời Sư phụ gạch ngói tìm ngày tốt để khởi công rồi.”

“Cũng tốt, Sợ là phải qua trung thu, Thời tiết bây gờ mưa rào, sấm chớp e là có sửa cũng phải ngừng lại.”

“Ân, qua trung thu lại giải quyết, không vội.”

“Đêm trung thu Thư viện Tán Hoa kết hợp với Huyện nha tổ chức hội Đèn Lồng, đại nhân có đến xem lễ không?” Mạc Tri Noãn hỏi.

Quý Lương đương nhiên biết việc đó, đã giao hết thảy cho Chúc Ti Nam xử lý. “Đến lúc đó rồi nói sau.”

“Nghe nói, pháo bông ở hội đèn lồng có thể so với pháo bông nhà giàu ở Kinh thành, hơn nữa tiền thưởng cũng rất phong phú.” Mạc Tri Noãn cười, “Mấy năm qua cũng có hội đèn lồng nhưng tất cả mọi người cũng không chờ mong đến như vậy.”

Lọt vào tai Quý Lương chỉ sót lại mấy chữ “có thể so với nhà giàu ở Kinh Thành”, Chúc Ti Nam là loại người keo kiệt sao có thể hào phóng như vậy, Tán Hoa thư viện là dựa vào người quyên tiền mà thành lập, vậy bạc kia từ nơi nào đến?”

Mạc Tri Noãn đợi đã lâu, vẫn trầm mặc như cũ, nghiên đầu nhìn bộ dáng nghi hoặc của Quý Lương, trong nội tâm sinh ra vài phần buồn cười, “Mấy người trước, Chúc sưu gia có hạ thiếp mời, mời phú hộ trong huyện hỗ trợ, quyên góp một ít ngân lượng chuẩn bị cho hội đèn lồng.”

“Đa tạ Mạc huynh đã trợ giúp.” Quý Lương cảm tạ, trong lòng thầm mắng Chúc Ti Nam lén lút xin hỗ trợ, khẳng định toàn bộ bạc đã lọt vào trong túi hắn hết rồi.

“Đại nhân, Trường Minh thắng rồi.” Lý Tứ kêu to.

“Thắng thì thắng, ngươi hưng phấn cái...” Cọng lông à...

“Đại nhân, ta vừa đặt cược đấy.” Lý Tứ hưng phấn hận không thể chạy ngay xuống đấy, bèn nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, đông đông đông chạy xuống lầu.

“Mạc công tử để ngươi chê cười rồi.” Quý Lương đưa tay nâng trán. áy náy nói.

“Không ngại.” Mạc Tri Noãn khẽ cười.

Quý Lương nhìn nụ cười ấy không tự chủ được nghĩ, nếu hắn có thêm cái lúm đồng tiền như Chúc Ti Nam thì cười rộ lên nhất định càng đẹp hơn.

Ở một chỗ trong gian phòng đối diện, không gian tĩnh lặng, mùi hương trà cùng hương hoa Quế cũng không sao giấu được sóng ngầm cuồn cuộn.

“Kia chính là Huyện lệnh Ngô Đồng Quý Lương?” Tiếng hỏi trầm thấp khàn khàn phiêu đãng trong gian phòng trang nhã, người nghe lại cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra.”

“Đúng vậy, Phó gia.” Nơi hẻo lánh một bóng người cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt.

“Đã nhiều ngày như vậy, tìm được chưa?” Phó gia dạo bước đến bên cạnh người này, càng hạ thấp tham âm hỏi.

“Thuộc hạ... Thuộc hạ đã lật khắp nơi trong Huyện nha nhưng cũng không tìm được.” Thanh âm có chút run rẩy.

“A? Ngươi nói xem ta cứu ngươi để làm gì, một chuyện cỏn con cũng làm không xong.”

“Phó gia, kể từ đêm đó, ở Huyện nha, bên cạnh Chúc sư gia xuất hiện rất nhiều cao thủ tùy tùng, thuộc hạ suy đoán thân phận của Chúc sư gia rất không tầm thường, Phó gia muốn từ trên người Chúc sư gia…”Cái người này tựa hồ bất chấp mọi giá rồi, mắt nhìn khuôn mặt bình thản của Phó gia tiếp tục nói: “Phó gia, xin hãy cho thuộc hạ một cơ hội nữa, thuộc hạ nhất định sẽ tìm được.”

“Chúc sư gia?” Phó gia bỏ xuống nghi hoặc, lạnh lừng nói: “Nhị gia cuối tháng sẽ đến Huyện Ngô Đồng, ngươi tự mình xử lý đi. Còn nhớ trong nhà ngươi còn có mẹ già, còn có người nào nữa kia mà?”

“Tạ Phó gia nhắc nhở.”

“Cút.”

“Vâng.” Người trong góc lên tiếng liền nhanh chóng rồi đi, biến mất khôn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Phó gia, người này không thể tin.” Một Hắc y nhân bên cạnh lên tiếng.

“Ngươi có thể tin ư? Cái loại không có tiền đồ.” Phó gia nhắc chân đã vào người Hắc y nhân.

----------------------------------

Đợi Quý Lương và Mạc Tri Noãn đi ra khỏi phòng thì đã sắp đến giờ Dậu, hai bên sau khi tạm miệt, Quý Lương liền đi về hướng Huyện nha.

Vừa đi vài bước thì đụng phải Cầu Kim đầu đội lông gà trống đi ngang qua, theo sau là một tên tùy tùng.

“Ơ, đây không phải Quý đại nhân sao? Lâu rồi không gặp, đến Túy Hồng lâu nghe xướng khúc thế nào? Chỗ ấy vừa có thêm mấy tiểu quan (trai bao), lớn lên rất anh tuấn.” Cầu Kim từ trước đến nay quen thói, muốn tiến lên vịn vào bả vai mảnh mai của Quý Lương.

Còn chút khoảng cách thì bị một cây chiết phiến (quạt) ngăn lại.

Tay bị ngăn cản, trong lòng Cầu Kim nhất thời nổi hỏa, cái tên Quý Huyện lệnh này so với mấy tên tiểu quan kia còn ngon hơn nhiều, thật vất vả mới chiếm được chút tiện nghi đã bị ngăn trở, nộ khí bốc lên: “Ngươi là ai? Cút ngay, không thấy ta đang vui vẻ nói chuyện với Quý đại nhân sao?”

Quý Lương quay người thấy Chúc Ti Nam nhíu lông mày lại, lặp tức nhảy sau lưng hắn: “Chúc sư gia, hắn mời ta đi dạo Túy Hồng lâu.”

“Muốn đi sao?” Chúc Ti Nam ôn nhu nói.

“Không muốn!” muốn đi cũng phải vụng trộm mà đi nha.

“Cái người này là ai đây, ôm gà ị loạn khắp nơi, thật không có đạo đức nơi công cộng.” Chúc Ti Nam liếc mắt nhìn Cầu Kim, vừa dứt lời đã thấy tiếng “Phốc” vang lên, chú gà trống bị tiêu chảy rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.