Sư Gia Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến

Chương 36: Chương 36: Đấu gà




Chương 36: Đấu gà

Quý Lương nhìn đai lưng của Cầu Kim xuất hiện một “bãi” màu xanh đen, lại nhìn gã ôm Trường Minh, trong cảnh vứt đi cũng không được mà giữ lại cũng không xong, hết sức lúng túng.

“Phốc” Quý Lương không nhịn được bật cười.

Sắc mặt Cầu Kim chuyển sang màu đen như Bao Công, thấy Quý Lương cười buông thả, trong lòng gã cực kỳ khó chịu, nhưng ngại thân phận của Quý Lương, cũng không dám phát tác.

“Thực xin lỗi, ta nhịn không được.” Quý Lương nói xong vội vàng che miệng lại, nhưng vẫn không thể che kín hai con mắt cong cong như vầng trăng.

“Chúc sư gia, đây là Cầu công tử và... gà chiến của gã.” Quý Lương không biết Chúc Ti Nam không biết thật hay là giả vờ, nhưng vẫn kiên trì nói đệm vài câu.

“A?” Chúc Ti Nam giương cao giọng, nghe xong, Quý Lương như mở cờ trong bụng, mỗi lần bộ dạng hắn nhu vậy đều khiến người khác phải nghẹn họng.

“Đúng rồi, Chúc sư gia, con gà trong ngực Cầu công tử vừa chiến thắng “Thường Thắng Tướng Quân” Hắc Ưng, đã nhận được vinh dự thật lớn.” Quý Lương giới thiệu rất đúng trọng tâm.

Lý Tứ còn đang đắm chìm trong việc thắng cược, không cách nào kìm chế.

Chúc Nhất thương xót nhìn Cầu Kim và con gà của gã, công tử được rồi đấy! Đến cả con gà ngài cũng không chịu buông tha!

Chúc Ti Nam cười nhạt gật đầu, chắp tay nói khẽ: “Hạnh ngộ.”

“Không dám.” Cầu Kim ôm con gà kiêu gạo gật đầu, tên sư gia này so với Huyện lệnh càng có nhiều hương vị hơn.

Chúc sư gia trông thấy ánh mắt buồn nôn của Cầu Kim, vặn lông mày quay về phía Quý Lương nói: “Đi thôi.”

“A? Ngươi bỏ qua cho gã à?” Quý Lương khó hiểu, hôm nay Chúc Ti Nam sao lại đổi tính rồi?

“Đại nhân nói phải, không thể để ta buồn nôn vô ích được.” Chúc Ti Nam dừng lại, nghiêm mặt nhìn Cầu Kim, “Cầu công tử, chắc hẳn ngươi đã biết, Huyện lệnh lúc mới nhậm chức đã ban lệnh phải giữ đường phố sạch sẽ, súc vật bị tiêu chảy không được chạy rong ra đường chính, nếu không phải nộp 2000 lượng cho huyện theo luật.”

Khóe mắt Quý Lương co rút, hắn từng ban luật thiếu đạo đức như vậy? Sao hắn không biết?

“(phân gà) Không có rơi trên đường phố.” Cầu Kim liều chết không nhận, còn cố gắng lui về sau hai bước.

“Toẹt” (âm thanh bất hủ)

Bãi phân gà vốn chất đống trên đai lưng của Cầu Kim đã “không may” rơi xuống đất.

“Ha” Quý Lương nhanh nhảu chỉ vào đống phân “màu sắc đẹp đẽ” trên nền đá xanh, “Thế này, còn dám chối nữa không?”

“Nhị công tử, nếu không.. “ Gã sai vặt sau lưng Cầu Kim run rẩy nhỏ giọng kêu.

“Nếu Cầu công tử không mang sẵn bạc, lát nữa ta sẽ phái nha dịch đến thu sau, cảm tạ Cầu công tử đã ra sức vì Huyện Ngô Đồng.” Lúc này Quý Lương biết không thể né được, vội đứng dậy “giở” giọng quan.

Nếu theo tính khí nóng nảy ngày trước, thì Cầu Kim kiên quyết không giao, nhưng vì gần đây cha gã đã dặn dò, đành phải cố nén bực tức, cau mày móc bạc có được từ thắng đấu gà ra nộp cho Quý Lương.

Quý Lương cũng không so đo, thò tay nắm 10 tờ ngân phiếu trăm lượng, hít hít cái mũi, “Ách... Phía trên ngân phiếu cũng có mùi phân gà, ngửi xem.” Nói xong liền đưa tới trước mũi Chúc Ti Nam, “Ngửi xem.”

“...”

Cầu Kim tức run cả người, ôm Trường Minh quay người đi về hướng ngược lại.

Còn nghe Quý Lương ở sau lưng hảo tâm dặn dò: “Cầu công tử, gà nhà ngươi hình như đã ngã bệnh, mau mau tìm đại phu xem sao.”

......................

“Nghe nói ngươi tìm bọn Cầu viên ngoại chi tiền để tổ chức hội đèn lồng Trung Thu?” Quý Lương trước “hỏa nhãn kim tinh” của Chúc Ti Nam chăm chú nhét ngân phiếu vào trong túi, bỏ qua khóe miệng co giật của ba người còn lại, cực kỳ tự nhiên mà hỏi.

“Ân.”

“Vậy cái khoản kia định phân chia thế nào.” Quý Lương tham tài vươn tay trái của mình ra đòi tiền.

“Dùng hết rồi.”

“Làm sao được, chừng đó ít nhất cũng 5 vạn lượng.” Quý Lương cũng không ngốc nha.

“Thích tin hay không thì tùy.”

“Ngươi... “

Dạo bước đã đến huyện nha, Chúc Ti Nam đột nhiên dừng bước lại, cúi nhìn người mang cả đống của là Quý Lương, cất giọng nói: “Lấy ngân phiếu vừa rồi ra đây.”

“Ngươi không phải không cần à?” Quý Lương che túi trước ngực, sau đó lui lại một bước lớn.

Chúc Ti Nam tủm tỉm: “Lúc nãy mùi hương kia quá nồng, để ngươi ngửi trước cho bớt mùi.” Nhìn bộ dạng cẩn thận của Quý Lương, “Đại nhân cứ yên tâm, theo như khế ước bán thân của ngài, ta sẽ vẫn cho ngươi 4 trăm lượng đấy.”

“...” Lý Tứ ôm cái hộp son phấn của Trương Tam mà lắc đầu, mỗi đại nhân liều chết không từ, nhưng kết quả cuối cùng đều phải cắt đất đền tiền.

“Chúc sư gia, ngươi dấu ta hôi bạc cũng không thèm phân cho ta một đồng, giờ còn không biết xấu hổ mà tìm ta đòi bạc? Ta không đưa!” Quý Lương gào thét tháo chạy vào trong Huyện nha.

Quý đại nhân người ta là một thiếu niên anh tuấn, bị công tử áp bức không thể nào minh oan, Chúc Nhất không nhìn nổi nữa: “Công tử, người đừng khi dễ Quý đại nhân quá.”

“Ân.” Chúc Ti Nam nhìn Quý Lương vừa chạy thục mạng vừa la hét, quay đầu cười tủm tỉm nhìn Chúc Nhất, “Xem đi, người ta càng bị áp bức càng thêm khỏe mạnh, lại nói cái tên Kinh Ngũ khốn kiếp kia khi nào mới chịu trả tiền đây? Trước trung thu mà không thấy bạc thì ngươi phải đến đòi.”

“Công tử, đó là việc của Chúc Nhị, tiểu nhân... không dám qua mặt...” Chúc Nhất muốn đấu lý, nhưng lại thiếu đi vài phần dũng khí, nói chuyện trở nên lắp bắp.

Chúc Ti Nam cười cực kỳ vô hại, đưa tay vỗ vỗ bả vai Chúc Nhất, thân mật dặn dò: “Ta rất coi trọng ngươi.”

“...”

Canh ba giờ Hợi, huyện Ngô Đồng bốn bề yêu lặng, ngoài thành tiếng ếch kêu râm ran thêm vài phần thú vị.

Sâu trong cánh rừng bên ngoài thị trấn, Quý Lương và Chúc Ti Nam đứng trong bóng tối nhìn thị trấn xa xa đang dần dần ngủ say.

Đây là lần hành động đầu tiên trong đời của Quý Lương, ngẫm lại cũng có chút kích động!

“Đại nhân, đã chuẩn bị ổn thỏa.” Tô Thu thấp giọng nói.

Quý Lương trầm mặt không lên tiếng, mắt nhìn chằm chằm cửa thành tây cách đó không xa, trên cửa thành kia treo một chiếc lồng đèn ảm đạm, giúp người đi đêm phân biệt rõ phương hướng.

Hôm nay vào giờ Tuất, Trương Tam sai người đến báo phía Diệp Xuân có dị thường, ở bên ngoài sân nhỏ mà Diệp Xuân cư trú nghe thấy âm thanh mắng nhiệc đầy tức giận, lại như có tiếng bóp cổ của một giọng nữ, kế đó Diệp Xuân lại giúp Chu đại gia đẩy một chiếc xe nhỏ đi về hướng thành đông.

Sau đó, nương nhờ đêm tối gã theo chân phụ nhân đã mắng gã lúc chiều đến thành nam.

Đáp án kia đã được miêu tả hết sức sinh động, chỉ cần đợi lát nữa thôi.

“Đông -- đông! Đông!” Âm thanh điểm canh vang lên trong thành, nhanh chóng truyền lại: “Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa.”

“Đã canh ba.” Quý Lương ngẩn đầu, xuyên qua nhánh cây nhìn vầng trăng hình bán nguyệt, quay đầu lại hỏi: “Hội đèn lồng trung thu thưởng bao nhiêu bạc thế?”

Chúc Ti Nam cười không nói.

“Đại nhân, Diệp Xuân đã ra khỏi thành, đi đến rừng cây bên này.” Tô Thu nhỏ giọng nói.

Quý Lương nhìn lại hướng cửa thành, quả nhiên nhìn thấy Diệp Xuân đang đẩy một chiếc xe nhỏ đi ra. Chiếc xe đẩy kia chất đầy phân và nước mã, bên trên treo một chiếc đèn lồng ảm đạm làm bằng trúc, ánh nến mờ nhạt khiến khuôn mặt gã có chút quỷ dị.

Trục xe được chở vật nặng di chuyển phát ra âm thanh rọc rọc khó nghe, cứ như lâu rồi không được tra dầu mỡ, bánh xe cán qua con đường nhỏ trải đá xanh, tiến về cánh rừng chuyên để xử lý vật chất ô uế.

“Trương Tam đâu?” Quý Lương thấy Diệp Xuân xuất hiện đã một hồi lâu nhưng vẫn mãi không thấy bóng dáng của Trương Tam đâu.

“E là trên đường chậm trễ.” Tô Thu không dám đưa ra kết luận.

“Phạm Lang, Lưu Võ, các ngươi dẫn người vào trong thành tìm xem.” Quý Lương có dự cảm chẳng lành, nhìn chằm chằm thân ảnh đơn bạc của Diệp Xuân đang ra sức đẩy xe trong đêm tối.

Tất cả mọi người ngừng thở, cảnh giác phòng bị, trừ một người là Chúc Ti Nam còn đang ngái ngủ dưới gốc cây.

Chỉ thấy Diệp Xuân đẩy xe ngừng lại trong rừng, xách những thùng được đậy sẵn, đổ xuống một cái hố lớn.

Một thùng lại một thùng, cực kỳ thong thả.

Diệp Xuân đặt thùng lại trên xe, bắt đầu đẩy trở về, ngay phút chốc chuẫn bị rời đi, gã quay đầu hướng về vị trí Quý Lương đang ẩn nấp cười lạnh, rất nhanh đã gục đầu xuống đẩy xe trở về.

Tô Thu thấy vậy thở dài một hơi, sau đó nhìn Quý Lương với sắc mặt mờ ảo trong đêm tối, cẩn thận hô: “Đại nhân...”

Quý Lương nhíu lông mày, mắt nhìn Chúc Ti Nam, đôi mắt kia vẫn một màu sâu thẳng không thấy được một chút cảm xúc, đợi giây lát mới nghe Chúc Ti Nam nói: “Đại nhân đã có suy đoán, cứ thế mà làm.”

Quý Lương mím môi, mặt mày nhăn nhúm, “Mau phái người đi theo gã, tìm Trương Tam ngay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.