Buổi sáng Đàm Linh Âm thức dậy rất sớm, ăn cơm xong không có việc gì làm,
nàng liền bảo Tiểu Mao lấy kim chỉ với vải vụn đến, định khâu cho Đường
Đường một bộ quần áo. Tiểu Mao nghĩ thầm, chó còn quý hơn cả người sống, có điều ai bảo nó là chó của áp trại phu nhân cơ chứ.
Tiểu Mao tìm rồi mang đến cái kim giống như cái dùi thô, Đàm Linh Âm
hoài nghi thứ này rất có khả năng được mài từ gậy sắt; chỉ thì cứng; vải cũng thô, tổ hợp mấy thứ này lại thì không cần để ý đến vấn đề mỹ quan
—— chắc chắn chẳng đẹp đẽ gì đâu. Đàm Linh Âm cắt một miếng vải lớn, cắt ra bốn lỗ tay áo, bên cạnh thì dùng vải khâu bốn sợi dây, sau khi mặc
vào cho Đường Đường, nàng buộc dây lưng vào bụng, thế là xong.
Đoạn Phong ở bên cạnh mí mắt giật giật. Một con chó linh lợi hoạt bát,
miễn cưỡng để nàng trang trí thành ăn mày mất rồi.
Đường Đường chẳng biết đây là cái vỏ chăn hay là cái gì, nó cảm thấy
chẳng thoải mái chút nào, cứ quay vòng vòng tại chỗ như muốn cởi nó ra.
Đàm Linh Âm sờ đầu nó, để cho nó thích ứng một chút.
Đoạn Phong thì rất đồng tình với Đường Đường.
Qua một lúc lâu, có người tìm Đoạn Phong xin chỉ thị, Đoạn Phong liền
ra ngoài. Đàm Linh Âm cài lại cửa, giữ cái bụng nhỏ của Đường Đường,
“Tới đây, cởi ra trước đã.”
Đường Đường cầu còn
không được. Đàm Linh Âm cởi ra xong, nhấc bút xoạt xoạt nhanh chóng viết chữ lên bên trong bộ y phục be bé kia.
Đường Đường
nghiêng đầu quan sát nàng, mãi đến khi nàng quăng bút giũ y phục vài
cái, mặc lại cho nó. Đường Đường không tình nguyện rên rỉ một lúc, cuối
cùng vẫn bị ép mặc vào. Nó xoay đầu sang chỗ khác, định không để ý đến
nàng nữa.
Đàm Linh Âm lật đầu nó sang, “Đường Đường, lát nữa mày phải nhân cơ hội chạy đi.”
Đường Đường nhìn nàng, ló đầu ngửi ngửi cằm của nàng.
“Vừa rồi ta quan sát hàng rào gỗ của bọn họ, người thì không qua được
nhưng có một nơi lại rất rộng, mày có thể chui ra. Mày. . . . . . ê ê ê, đừng có liếm.”
Nàng đẩy nó ra, hai tay nâng mặt nó, nghiêm túc nhìn nó, “Đường Đường, quay về tìm người tới đây.”
Đường Đường ngơ ngác nhìn vào mắt nàng.
“Ta đang gặp nguy hiểm, mày trở về tìm người khác tới đây nhé, Đường Đường.”
Đường Đường: “. . . . . .”
Hầy, thôi vậy. Đàm Linh Âm phát hiện ra mình đúng là kẻ ngu ngốc, vậy mà lại hi vọng một con sư tử có thể hiểu người khác nói gì. Nàng vỗ vỗ đầu của Đường Đường, “Đi thôi, chúng ta ra ngoài giải sầu chút. Lão nương không tin mình không làm được.”
Đàm Linh Âm vừa ra khỏi
phòng, Tiểu Mao liền theo sát phía sau. Nàng đi dọc theo hàng rào gỗ,
làm bộ ngắm phong cảnh, đi đến chỗ có khe hở lớn, nàng lặng lẽ đá mông
Đường Đường.
Đường Đường, đi mau đi. . . . . .
Phía dưới không phải vách núi, mà chỉ là một cái dốc thoai thoải, lấy
thân thủ hiện giờ của Đường Đường, bò xuống dưới thì không thành vấn đề.
Tiếc rằng, Đường Đường vẫn đứng bất động tại chỗ, bị đá cũng không đi.
Đàm Linh Âm thở dài.
Lúc này, Đoạn Phong vô cùng hứng thú đi tới, ôm hai cái hộp trước ngực. Hắn đưa một cái hộp cho Đàm Linh Âm, “Nàng xem đi.”
Đàm Linh Âm chẳng hiểu gì cả, mở hòm ra thì thấy bên trong là nữ trang, lại rất xinh đẹp .
“Ngày mai chúng ta thành thân rồi, nàng đeo đi.” Đoạn Phong cười hề hề, hắn
vô cùng hưng phấn, ánh mắt sáng lấp lánh. Người mặt đen rằng thường rất
trăng, cười lên hàm răng trắng bóc lộ ra vô cùng sáng lạn. Đương nhiên,
cho dù sáng lạn bao nhiêu đi nữa, đối với Đàm Linh Âm lại như mây đen
phủ đầu, mặt nàng đen lại, “Gấp gì chứ, vết thương của ta còn chưa đỡ
mà!”
“Thành thân không được chậm trễ, ” Đoạn Phong
nói xong, đưa cho nàng một cái hộp khác, “Nhìn cái này xem. . . . . .
Còn nhiều lắm.”
Đàm Linh Âm cũng không thèm nhìn đến, “Váy cưới,
chữ hỉ, đèn cưới đã chuẩn bị xong chưa? Hỉ đường đã sửa xong chưa? Còn
cả bánh kẹo cưới, cả tiệc thành thân phải chuẩn bị nữa, xong hết rồi
sao?”
“Đều đã xong.”
“. . . . .
.” Đàm Linh Âm không biết nói gì hơn, “Vậy cũng chưa được, còn phải mời
người thân bạn bè nữa, người thân của ta không có ai cả, ngươi bảo ta
thành thân thế nào?”
“Được, không thành vấn đề, ” Đoạn Phong gật đầu, “Nàng muốn mời ai, để ta trói bọn họ về đây.”
“. . . . . .” Xem như ngươi lợi hại!
Đàm Linh Âm hằn học ném hộp trang sức xuống chân núi, “Tóm lại ta không muốn thành thân!”
Đường Đường thấy tín hiệu lập tức hành động, lách qua hàng rào nhảy ra
bên ngoài, một mạch chạy về phía hộp trang sức đang lăn dưới kia.
“Đường Đường!” Đàm Linh Âm sợ hãi kêu lên.
Đoạn Phong cũng không quan tâm tranh cãi với Đàm Linh Âm nữa, hắn bám
vào hàng rào giận dữ quát, “Có chuyện gì vậy? Tiểu Súc Sinh, ngươi quay
lại cho ta!”
Tiểu Súc Sinh không hề quay đầu mà chui vào giữa rừng cây hoang vắng, bóng vàng nho nhỏ rất nhanh đã tiến vào
lùm cây vách đá, cuối cùng mất hẳn.
Tiểu Mao thấy
thế, khuyên nhủ Đoạn Phong, “Lão Đại, không cần vội vàng,” hắn ghé tai
Đoạn Phong kể lại tình hình mấy huynh đệ ở trên bờ sông mà mình đã được
chứng kiến, cuối cùng nói, “Chó của phu nhân thích ngậm vật nàng quăng
ra, có thể nó tự mình đi nhặt về.”
Thần sắc của Đoạn Phong dịu đi, an ủi Đàm Linh Âm nói, “Nàng đừng gấp, không phải nó sẽ tự quay về sao.”
Đàm Linh Âm nghĩ thầm, điều ta sợ chính là nó sẽ về đó. Nàng giả mù sa
mưa chùi mắt, “Nó còn nhỏ, nhỡ đâu bị ngã thì sao đây.”
“Sao mà ngã được, nó là chó chứ đâu phải người.”
“Nhỡ đâu gặp sói thì sao bây giờ.”
“Nơi này đều là người, làm sao có sói được, ” Đoạn Phong có chút không
kiên nhẫn, lại không đành lòng nổi giận với nàng, hắn vung tay một cái,
“Thôi được rồi, ta đi xuống tìm nó cho nàng là được.”
Đàm Linh Âm: “. . . . . .” Đại ca à cho dù ta đang lừa ngươi cũng không cần ra vẻ thế này đâu. . . . . .
Đoạn Phong là loại người nói được làm được, hắn thật sự tập hợp người
đi xuống dốc núi. Đàm Linh Âm không yên tâm, cũng đi theo, nàng muốn
phải tận mắt nhìn thấy tình hình để còn có thể ra tay ngăn cản chứ.
Cửa hàng rào ở hướng ngược lại, mấy người đi một vòng lớn, lại còn dẫn
theo một cô nương, cho đến khi đến chỗ ấy, trà đã sớm nguội còn sư tử
cũng đã sớm đi rồi. Đương nhiên, cũng không phải không có thu hoạch, ít
nhất cũng tìm thấy được hộp trang sức.
Đàm Linh Âm
gọi vài tiếng “Đường Đường” , không hề được đáp lại. Nàng ra vẻ hờn dỗi
giậm giậm chân, vành mắt hồng hồng, “Làm sao bây giờ, không thấy Đường
Đường đâu cả!”
“Đừng gấp đừng gấp, ” Đoạn Phong đau
lòng nói, “Có lẽ đã thấy gì hay ho, nhất thời đuổi theo, nên quên mất
đường về.”
“Đều tại ngươi! Tự nhiên cho ta mấy thứ bỏ đi kia làm gì!” Đàm Linh Âm nói xong, còn đấm Đại Phong một quyền.
Sức lực nàng không lớn, đánh người như thể gãi ngứa. Đoạn Phong bị nắm
tay trắng như phấn của nàng nện lên, không những không đau, mà trong
lòng lại mềm mại hết sức dễ chịu. Hắn vội mềm giọng dỗ nàng, “Được đều
là ta sai, chúng ta đi về trước, để người ở đây từ từ tìm kiếm có được
không?”
Hắn khuyên mãi mới dỗ được Đàm Linh Âm về,
trên đường lại bị Đàm Linh Âm oán trách vài câu, Đoạn Phong cũng không
nói lời nào mà kiên quyết chịu đựng. Người ngoài nhìn thấy không nhịn
được mà cảm thán, áp trại phu nhân này. . . . . . hình như hơi lắm mồm
thì phải.
Có điều lắm mồm là đặc quyền của nữ nhân xinh đẹp, chỉ cần khuôn mặt xinh xắn, cho dù nói nhiều như người điên thì cũng được
người ta yêu thích.
Đàm Linh Âm lại muốn Đoạn Phong
đáp ứng tìm Đường Đường về trước rồi mới thành thân. Đoạn Phong suýt thì đồng ý. Nhưng hắn nghĩ lại, nhỡ đâu Tiểu Súc Sinh kia chạy về nhà thì
sao? Tuy núi Phượng Hoàng cũng không gần huyện Đồng Lăng lắm, con cún
kia lại bị đánh ngất bắt về đây, nhưng dù sao nó cũng là chó sắp thành
tinh, khéo lại chạy về rồi cũng nên.
Vì thế Đoạn
Phong thề như đinh đóng cột, “Ta đồng ý với nàng, chờ chúng ta thành
thân xong, ta nhất định sẽ bắt nó về. Cùng lắm thì cướp về.”
Đàm Linh Âm sợ lộ ra sơ hở, không dám ra vẻ qua kiên quyết nên đành từ bỏ.
Đường Thiên Viễn tìm hơn nửa đêm, không phát hiện ra bất cứ dấu vết gì. Hắn không muốn trở về, ở lại một thôn trang gần đấy nghỉ ngơi hai canh
giờ. Mùa đông đêm dài, hắn ngủ không ngon, trời chưa tỏ đã thức dậy.
Hắn ngồi dậy, suy nghĩ trong bóng đêm.
Các dấu hiệu cho thấy, rất có thể Đàm Linh Âm đã bị bọn buôn lậu bắt
đi. Đây mới là điều tệ nhất. Hắn không biết bọn buôn lậu ấy từ đâu đến
đây, định dẫn nàng đi đâu. Bây giờ tìm một người, đúng như mò kim dưới
đáy biển.
Thật sự không được, chỉ có thể để lộ thân
phận, dùng quyền lực của khâm sai điều động tất cả tỉnh Nam Trực Lệ tìm
kiếm. Bọn buôn người chắc sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy ra ngoài tỉnh
bán một người.
Mà, bọn hắn còn có một manh mối, đó chính là Đường Đường.
Thân là một con “cún” , dáng vẻ Đường Đường có vằn hoa hơi hiếm thấy,
nếu nó cũng bị bọn buôn người bắt đi, chắc sẽ gây sự chú ý của mọi
người.
Chỉ sợ rằng bọn buôn người cũng nghĩ đến điểm này, rồi ra tay với Đường Đường. . . . . .
Đường Thiên Viễn lắc lắc đầu, trước hết phải tìm Đường Đường, mặc kệ là còn sống hay đã chết.
Trời sáng, Đường Thiên Viễn bảo người vẽ Đường Đường và Đàm Linh Âm,
phân phó người cầm bức họa hỏi thăm xung quanh, hỏi thì đúng thật có
người đã thấy Đường Đường.
Có mấy người hôm qua đi
ngang qua phía đông ngoại ô, nhìn thấy năm ba hán tử khiêng một cái bao
tải đen lớn cùng với một con chó. Vì bộ dạng của chú chó kia mập mạp,
lại còn rất kỳ quái, cho nên bọn họ mới nhìn thêm vài lần.
Đường Thiên Viễn căn cứ theo manh mối bọn họ cung cấp, tô trên bản đồ
mấy điểm, dọc theo Đồng Lăng huyện về hướng đông, sau đó biến mất ở một
ngã ba.
Tiếp hướng đông là thị trấn Nam Lăng, hướng nam là huyện Thanh Dương, hướng đông nam là đường lên núi Phượng Hoàng.
Không có ai nhìn thấy bọn họ đi về hướng nào.
Đường Thiên Viễn đứng ở ngã ba đường, nhìn đồng nội cùng mỏm núi hoang vu, nghĩ mãi không ra.
Hay là mang ấn của khâm sai gọi viện binh đến? Đường Thiên Viễn nghĩ
thầm, nếu Hoàng thượng biết hắn ẩn núp nhiều ngày, kết quả lại vì một cô nương mà bại lộ thân phận, không biết người có chém hắn không đây?
Mặc kệ, Đàm Linh Âm là Đàm Linh Âm, nhiều hay ít vàng cũng không thể đánh đổi được.
Đường Thiên Viễn vừa định dặn Hoàng Qua trở về chuẩn bị khoái mã, đột
nhiên phát hiện có một đàn thỏ đang rầm rập chạy tới. Bọn thỏ này chạy
thục mạng, như thể đã gặp thứ gì khủng khiếp lắm, chạy đến mức không
thèm nhìn người xung quanh, có một con thỏ đụng thẳng vào chân Đường
Thiên Viễn, sau đó ngã xuống đất không dậy nổi.
Cái gì thế này?
Đường Thiên Viễn nghi hoặc nhìn về phương hướng con thỏ chạy tới.
Hắn nhìn thấy một con sư tử mập mạp vẫn còn nhỏ, trên người khoác một
cái bao tải đang đứng trên bãi đất ngửa mặt lên trời gầm lên, “Gào gừ
——”
Đường Thiên Viễn thiếu chút nữa cho rằng mình bị ảo giác, hắn chớp mắt một cái, cao giọng gọi chú sư tử mập ú, “Đường
Đường!”
Đường Đường nhìn thấy Đường Thiên Viễn, cao
hứng chạy vội đến. Nó quá hưng phấn , lúc sắp chạy đến gần, chân sau khẽ đạp, vút lên không, trực tiếp nhảy tót vào lòng Đường Thiên Viễn.
Đường Thiên Viễn đưa tay đón được nó. Một tay nâng người nó, một tay
nhẹ nhàng gãi cổ nó, “Được rồi, không sao rồi.”
Đường Đường dùng đầu cọ cọ Đường Thiên Viễn.
“Đàm. . . . . . Mẹ mày đâu?” Đường Thiên Viễn hỏi. Hắn đặt Đường Đường
xuống, nhìn thứ buộc trên người nó. Hóa ra không phải là cái bao, chỉ là vải thô, nhưng nhìn chung rất không hài hòa, Đường Thiên Viễn liền cởi
ra cho nó.
Quả nhiên, mặt trong có chữ viết.
Đường Thiên Viễn xem xong, thu lại tấm vải thô, nói với Hoàng Qua,
“Chuẩn bị khoái mã, ừm, trước hết ta phải về huyện nha một chuyến.”
Muốn diệt phỉ, trước hết phải điều binh. Thay vì đến Trì Châu phủ tranh cãi, không bằng trực tiếp vượt qua Trì Châu tới An Khánh. Tuy đường hơi xa một chút, nhưng An Khánh có Trịnh Thiếu Phong, so với lão già Tôn
Ứng Lâm kia còn đáng tin gấp vạn lần.
Khi Đường Thiên Viễn đến quân doanh ở An Khánh, Trịnh Thiếu Phong vừa ăn xong cơm
chiều, đang ngồi xỉa răng. Hắn hôm nay đã đắc tội với cấp trên, lão nhân kia nhân phẩm không xấu nhưng lắm mồm quá, là võ tướng mà lề mề, đúng
là hành hạ nhau mà.
Đường Thiên Viễn không có thời
gian khách sáo với Trịnh Thiếu Phong, hắn tóm tắt tình hình, rồi nói
thẳng mục đích, “Cho ta mượn năm trăm tinh binh, ngươi có thể đứng ra
chỉ huy không?” Trịnh Thiếu Phong có kinh nghiệm dẫn binh, kinh nghiệm
đánh thổ phỉ còn giỏi hơn.
“Cái gì, em dâu ta bị bắt cóc á ? !” Trịnh Thiếu Phong giận dữ, đập dựng cả bàn.
Đường Thiên Viễn: “. . . . . .” Chẳng lẽ biểu hiện của ta quá rõ hay
sao mà ngươi biết sau này nàng sẽ là em dâu ngươi vậy. . . . . .
Mắt thấy phải bế doanh , Trịnh Thiếu Phong muốn dẫn binh ra ngoài, phải thông báo với lão già Vệ Chỉ Huy sứ một tiếng, vì thế hắn dẫn Đường
Thiên Viễn đi gặp Vệ chỉ huy sứ.
Dáng dấp ” tiểu
bạch kiểm” quá anh tuấn, làm cho ấn tượng của Vệ Chỉ Huy sứ đại nhân về
Đường Thiên Viễn không tốt lắm. Vừa nghe nói người này ở Trì châu, muốn
tới An Khánh mượn binh, lão đại hắn đã không thoải mái nên lải nhải vài
câu. Sau đó cảm thấy năm trăm binh quá nhiều, chi bằng giảm đi một nửa.
Đường Thiên Viễn phát hỏa, vỗ đại ấn màu nâu non lên bàn, “Lão tử cần một
ngàn tinh binh, xuất phát ngay lập tức. Thiếu một người, ngươi về quê
dưỡng lão đi!”
Đầu gối Vệ Chỉ Huy sứ mềm nhũn, quỳ sụp xuống.
Nghe hắn thao thao bất tuyệt nói lảm nhảm, Đường Thiên Viễn lạnh giọng cắt ngang, “Kín miệng chút, bằng không ——”
Hắn vội vàng gật đầu, “Vâng, vâng, xin đại nhân yên tâm.”
Một ngàn tinh binh rất nhanh được tập kết xuất phát. Quân đóng ở phủ An Khánh chủ yếu là thuỷ quân và bộ binh, không có nhiều ngựa, một ngàn bộ binh suốt đêm hành quân, rạng sáng hôm sau mới đến ngoại ô huyện Đồng
Lăng.
Trịnh Thiếu Phong hạ lệnh ăn sáng, sau khi ăn no uống đủ thì lên núi bắt giặc.
“Ta nói này, phái một ngàn quan binh bắt hơn một trăm tên thổ phỉ, đây
là chuyện người làm sao? Còn có nhân tính nữa không? Ngươi có thể vô sỉ
hơn không?” Trịnh Thiếu Phong rất có vài phần phong thái lãnh đạo. Vì
hắn sợ bị nhận ra nên mang theo một cái mặt nạ sắt. Bây giờ gặm lương
khô, cứ tí tí lại phải vén mặt nạ lên nhưng hắn cũng không ngại mệt.
Đường Thiên Viễn cũng chẳng muốn nhắc: Trước tiên là hắn có thể tháo
mặt nạ ra, dù sao bây giờ mọi người ở đây cũng biết thừa ngươi là ai
rồi. Hắn cúi đầu gặm lương khô, đáp, “Ta muốn chắc chắn.”
Trịnh Thiếu Phong vỗ một cái lên bả vai Đường Thiên Viễn, hỏi, “Nếu. . . . . . Ta chỉ nói nếu thôi, nàng bị bọn chúng gì gì đó, ngươi còn có thể gì gì đó không?”
Đường Thiên Viễn giương mắt nhìn hắn, “Ta chỉ muốn nàng còn sống, còn sống là được.”
Trịnh Thiếu Phong gật gật đầu, rồi lại vỗ vai hắn.
Đàm Linh Âm vẽ mặt mình thành ma lem. Lông mày thô to đùng, miệng đỏ
lòm như máu, bên mặt trái vẽ dấu gạch, bên má phải chấm vài vòng mặt rỗ.
Đến mức này Đoạn Phong mà còn không chán thì nàng nể hắn luôn.
Phải, hôm nay bọn họ phải bái đường.
Sáng hôm qua Đường Đường một đi không trở lại, đến giờ này cũng chưa
tới cứu binh, không biết có xảy ra sự cố gì không, Đàm Linh Âm thầm lo
lắng, nàng thử chạy trốn một lần nhưng bị bắt ngay tại trận. Đoạn Phong
lại không hề trách mắng nàng, tóm lại hắn yêu cầu hôm nay bắt buộc phải
thành thân.
Tư tưởng của Đoạn Phong là, chỉ cần gạo nấu thành cơm, nàng ắt sẽ trung thành.
Đàm Linh Âm hóa trang xong, phủ khăn đỏ lên, lên tiếng gọi Đoạn Phong đang chờ bên ngoài đi vào dẫn nàng.
Hai người cầm lụa đỏ, Đoạn Phong dẫn nàng đi tới hỉ đường.
Tiểu Mao cao giọng hô, “Nhất bái ——”
“Không được nhúc nhích!”
Đàm Linh Âm sợ tới mức vội vàng bất động. Ngẫm lại lại cảm thấy không
đúng, “Nhất bái không được nhúc nhích” là có ý gì. . . . . .
Nàng đang trùm khăn đỏ, không nhìn thấy tình hình ở hiện trường. Giờ
phút này người trong ngoài hỉ đường đã quỳ rạp xuống đất, bọn sơn tặc
vừa kinh ngạc lại sợ hãi, quên cả nói chuyện. Chờ đến khi phản ứng kịp,
định xin tha nhưng xung quanh cứ yên tĩnh như vậy, không ai nói gì, thế
nên chúng cũng xấu hổ không dám lên tiếng.
Việc này
trực tiếp khiến Đàm Linh Âm không hiểu gì cả, nàng vẫn đang đợi nghe câu ‘nhị bái danh đường’ cái khỉ khô gì ấy.
Đường Thiên Viễn nhìn thấy nàng một thân giá y đỏ thẫm, vành mắt hắn nóng lên, nhẹ
nhàng đi tới, đứng lại trước mặt nàng. Hắn cầm lấy khăn đỏ, biết rõ đây
là giả, mà vẫn là kích động không thôi.
Sau đó, hắn
nhẹ nhàng nhấc khăn lên, một gương mặt vô cùng thê thảm xuất hiện trước
mặt hắn. Khuôn mặt này lại còn nhe răng cười cợt với hắn, làm cho dấu X
và dấu O trên mặt nàng nhăn nhúm lại
Đường Thiên Viễn: “. . . . . .” Đây là cái quỷ gì vậy!
Đàm Linh Âm vốn đang suy nghĩ, chưa bái đường đã vén khăn, đúng là làm
càn quá thể. Nàng nhe răng xong mới phát hiện, khuôn mặt này vốn không
phải là Đoạn Phong!
“Oa ha ha ha! Đàm muội đúng là quá lanh trí mà!” Trịnh thiếu phong ôm bụng cười ha hả.
Những binh lính khác cũng cười theo. Không nói đến cái khác, chỉ nhìn
khuôn mặt này thôi đã đủ bọn họ cười hơn nửa ngày rồi.
Đàm Linh Âm lướt nhìn xung quanh mới hiểu ra tình hình hiện giờ. Có
người đến cứu nàng đúng là rất vui, nhưng. . . . . . hiện giờ nàng là
một con ma lem! Lại còn đúng lúc gặp lại Đường Phi Long nữa! Nàng thoáng chốc thẹn quá muốn chui xuống đất, ôm mặt gào lên, tán loạn cả nhà.
Kiểu như là, cứ cuống lên là chạy lung tung như ruồi bị mất đầu vậy.
Đường Thiên Viễn vội nắm lấy vai nàng, an ủi, “Rồi, đẹp lắm, xinh lắm.”
Nói xong, cũng không nén nổi mà cười nhẹ.
Mất mặt
mất mặt quá mà ! Đàm Linh Âm ôm mặt, không còn mặt mũi nói, “Ta muốn rửa quần áo! Ta muốn đổi mặt! À không, ta muốn thay quần áo! Ta muốn rửa
mặt!”
Đường Thiên Viễn nhịn cười, đỡ nàng đi ra ngoài.
Đám người Đoạn Phong xem náo nhiệt xong, cuối cùng mới nhớ ra chính sự, “Đại gia tha mạng, đại gia tha mạng!”
Trịnh Thiếu Phong đã cười đủ, gọi người trói bọn chúng lại, giải đi.
Đàm Linh Âm nhốt mình ở trong phòng, đổi lại y phục bình thường, sau đó giận dữ rửa rửa, cuối cùng mặt cũng đã sạch sẽ.
Mặt có thể rửa nhưng trí nhớ lại không thể tẩy. Nghĩ lại màn hề vừa rồi,
Đàm Linh Âm chỉ hận không thể tìm cái hố mà chôn mình. Khi ấy nữ tử hoài xuân mong muốn bày ra gương mặt xinh đẹp nhất với ý trung nhân, thế mà
nàng lại. . . . . .
Đường Thiên Viễn ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, “Linh Âm, xong chưa?”
Đàm Linh Âm vùi đầu rồi mở cửa. Đường Thiên Viễn đi vào, thuận tay đóng cửa lại.
Đường Thiên Viễn tầm mắt sáng rực nhìn chằm chằm đỉnh đầu đen tuyền của Đàm Linh Âm. Nhung nhớ càng nồng, không sao mở miệng được. Hai người
nhìn nhau không nói gì, Đàm Linh Âm cảm thấy xấu hổ, phá vỡ im lặng
trước. Nàng ngẩng đầu ngây ngô cười với hắn, chỉ chỉ mặt mình, “Đẹp rồi
chứ?”
Đường Thiên Viễn chợt nắm lấy bờ vai nàng, đẩy nàng lên cánh cửa.
Thân thể Đàm Linh Âm bị xoay tròn, bối rối nói, “Nè!”
Nàng chưa kịp nói thêm, vì hắn nghiêng thân che lại, cúi đầu ngăn lại miệng nàng.
Lại bị hôn nữa, đầu óc Đàm Linh Âm thoáng chốc trống rỗng.
Không giống với trước kia, lần này hắn như không muốn dừng. Hắn áp chế
môi nàng, chợt há miệng ngậm chặt, hết liếm lại cắn, cắn xong lại chậm
chạp mút.
Đàm Linh Âm căng thẳng ép trên ván cửa, tim mạnh mẽ cổ động, như thể muốn nảy ra ngoài.
Đường Thiên Viễn là người mới vào nghề, ngay từ đầu hôn vội vàng mà
không hề có kết cấu. Nhưng bản năng của nam nhân khiến hắn nhanh chóng
giữ được tiết tấu, hắn dùng đầu lưỡi tách răng môi nàng, muốn làm nàng
mở miệng.
Đàm Linh Âm quá khẩn trương, vẫn không nhúc nhích, cắn chặt răng theo bản năng.
Đường Thiên Viễn dời tay đang đỡ eo nàng lên trên, cù nách nàng.
Đàm Linh Âm bật cười, “Ha ha ưm ——”
Đường Thiên Viễn nhân cơ hội trượt vào khoang miệng của nàng, quấn lấy
cái lưỡi thơm tho của nàng dây dưa triền miên. Đàm Linh Âm bị hôn đến
mức tứ chi mềm nhũn, thân thể nhẹ bẫng, như là muốn cưỡi mây lướt gió.
Nàng giãy dụa nghiêng mặt, há miệng thở, “Chàng để ta thở đã.”
“Ừ.” Hắn cúi đầu mổ mổ lên môi nàng, cho nàng cơ hội thở, đoán chừng xong xuôi, lại bắt lấy nàng, hôn say sưa.