Trịnh Thiếu Phong
đứng ở trong viện, nghe tiếng của ván cửa yếu ớt cọt kẹt vì động tác
kịch liệt của hai người bên trong, hắn xấu xa kêu lên,”Ta nói này hai
người, đủ rồi đấy!”
Bên trong vẫn rầm rì như cũ.
“Đường. . . . . . Phi Long! Ta đạp cửa nhé?”
Đường Thiên Viễn cuối cùng cũng dừng lại. Hai người giờ phút này đều thở hổn
hển, hơi thở nóng bỏng thân mật quấn quít, tuy hai mà một, trên má Đàm
Linh Âm ửng lên một mảng hồng hồng. Đường Thiên Viễn lưu luyến liếm lên
môi nàng, mập mờ nói, “Chúng ta về đã, hửm?”
Đàm Linh Âm ra sức gật đầu.
Đường Thiên Viễn nắm tay Đàm Linh Âm đi ra ngoài. Trịnh Thiếu Phong nhìn hai
người tay nắm tay, hưng phấn huýt sáo, dù sao hắn xem náo nhiệt nên cũng không chê chuyện này lớn.
Sĩ binh chung quanh liền ồn ào cười rộ lên.
Đàm Linh Âm cúi đầu cắn môi tự thôi miên: dù sao bọn họ không biết ta ta cũng không biết bọn họ.
Lúc này Trịnh Thiếu Phong mang theo cái mặt nạ vừa đen vừa khó coi, Đàm
Linh Âm vẫn chưa nhận ra hắn, chỉ cảm thấy tướng mạo hắn có chút hung
dữ.
Đường Thiên Viễn dắt Đàm Linh Âm đi đến trước mặt Trịnh Thiếu Phong, “Đa tạ.”
“Giữa ngươi và ta, khách sáo cái quái gì.”
Người mắt kém sẽ có thị lực khá tốt. Đàm Linh Âm nghe thấy tiếng của người
này, rất quen tai. Nhớ lại lúc trước hình như hắn gọi nàng là “Đàm muội
tử” , nàng lập tức nhớ tới, mừng rỡ nhìn Trịnh thiếu phong, “Đại ——” vốn định gọi “Đại nhân” , nhưng người ta đang đeo mặt nạ, hẳn đang có cơ
mật trọng đại, vì thế nàng kịp thời chữa lại, “Đại ca!”
Một tiếng đại ca này khiến cho Trịnh Thiếu Phong hết sức thoải mái, “Nói
quá rồi !” Hắn nói xong, giơ tay định xoa đầu Đàm Linh Âm. Ánh mắt sắc
lẹm của Đường Thiên Viễn lập tức quất tới, tay Trịnh Thiếu Phong liền
nóng như lửa, vội vàng thu lại, sờ sờ sau gáy mình. Đàm Linh Âm rất cao
hứng, Đường Thiên Viễn từ xa tới hả? Xem bộ dáng hắn hình như đưa cứu
binh đến? Nàng còn muốn ôn chuyện với Đường Thiên Viễn, vậy mà lại bị
Huyện lệnh đại nhân gắng sức nắm, thẳng thừng kéo đi.
Trịnh Thiếu Phong cảm thấy vô cùng mới mẻ, hắn chưa từng thấy một Đường Thiên Viễn
nhược trí như thế này. Hắn đứng tại chỗ, cao giọng gọi theo bóng lưng
hai người, “Hôm nay ta muốn ăn đường! Dấm chua! Cá chép! Cá!” Nói đến
đến từ ‘dấm chua’, hắn hơi nhấn mạnh một tí. Đàm Linh Âm hưng phấn nói
với Đường Thiên Viễn, “Dấm đường cá chép là món ăn quê nhà ta đó!”
“Ngậm miệng lại.” Đường Thiên Viễn có chút buồn bực.
Quái, Đàm Linh Âm nhẹ giọng nói thầm, rõ ràng vừa dịu dàng thế, sao giờ tự
dưng lại. . . . . . Không đúng không đúng, vừa rồi cũng đâu có dịu dàng, miệng nàng bây giờ vẫn còn đau nè. Nàng nhớ lại, mặt vừa thoáng ra đã
nóng rần lên, không tự giác liếm đôi môi đang sưng đỏ, cứ như thể liếm
vài lần là có thể đỡ hơn.
Đường Thiên Viễn lén nhìn nàng, nhìn
thấy nàng y như tên sắc ma đang liếm môi không ngừng khiến cổ họng hắn
thấy hơi khô khô. Nhịn nào nhịn nào, Đường Thiên Viễn nghiến răng nói,
“Ta biết nàng đói khát, nhưng tình cảnh bây giờ không cho phép. Nàng cố
nhịn chút, khi về ta sẽ thỏa mãn nàng.”
“Chàng nói gì vậy!” Đàm Linh Âm vừa thẹn vừa giận, không tự giác rụt tay lại.
Đường Thiên Viễn nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn nàng nữa, khóe
miệng cong lên lặng lẽ cười. Hắn dùng lực nắm chặt lấy tay nàng, từ đầu
chí cuối không hề buông nàng ra.
Đường xuống núi có
vẻ thuận lợi, mặt trời đã nhô cao, bầu trời xanh thẳm trong veo, tựa như một viên bích ngọc lớn trong suốt, chiếu toàn bộ ánh mặt trời vào lòng
người. Trịnh Thiếu Phong dẫn người đi phía sau, giữ khoảng cách an toàn
với hai người này. Chẳng qua Trịnh tiểu thiếu gia võ công siêu phàm nên
tất nhiên thính tai vô cùng, người trước mặt nói gì đều tự giác lọt hết
vào tai hắn. Hắn ở phía sau vừa đi vừa lẩm bẩm, “Mẹ nó, lưu manh! Khó
trách lão tử thất tình, bởi vì lão tử không đủ lưu manh!”
Xuống
dưới núi là có thể cưỡi ngựa, Đường Thiên Viễn và Đàm Linh Âm cưỡi chung một con, nghe nói Đàm Linh Âm không biết cưỡi ngựa, hắn sợ ngựa chạy
nhanh xóc làm nàng khó chịu, nên lùa ngựa đi chậm rì rì. Trong lòng ôm
tiểu mỹ nhân mềm mại, Đường Thiên Viễn không hệ vội vã trở về. Hắn phát
hiện quang cảnh mùa đông cũng rất đẹp, tuy hoang vắng, nhưng hoang vắng
một cách có mức độ, có khí chất.
Thực ra phong cảnh có đẹp hay không, mấu chốt là thưởng thức với ai mà thôi.
Trịnh Thiếu Phong không muốn tiếp tục nghe hai người này tình tứ, kích thích
quá! Thế nên hắn mang quân về trước, vào thị trấn thì quá rêu rao, nhiều thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, hắn quyết định dựng trại
đóng quân ở ngoại thành huyện Đồng Lăng, nghỉ ngơi khôi phục lại thể lực với các huynh đệ, rồi ăn chùa Đường Thiên Viễn thêm một bữa cơm là có
thể dẹp đường hồi phủ rồi.
Khi Đường Thiên Viễn trở lại huyện nha thì đã qua giờ cơm, binh lính bên ngoài vừa tỉnh ngủ, đang gào khóc đòi ăn. Đường Thiên Viễn bèn rộng rãi bỏ tiền túi, tụ hợp những đầu bếp
trong mấy tửu lâu lớn tại bản huyện lại, tổ chức một bữa cơm trưa xa hoa cho binh lính. Tiền riêng của hắn là do Hương Qua quản lý, lúc Hương
Qua lấy tiền ra, ruột cứ đau như cắt.
Đàm Linh Âm
đoạt lấy ngân phiếu vừa nhìn, lệ muốn rơi đầy mặt, “Đây là tiền của ta
mà!” Lợi nhuận khi ấy kiếm được nhờ bán quạt nhái, rút cuộc bị hắn lừa
bịp lấy hết. Nàng gườm gườm Đường Thiên Viễn, hi vọng tìm thấy một chút
áy náy trong trong nét mặt hắn, để biết rằng lương tri của hắn vẫn còn
có thể cứu vãn.
Kết quả Đường Thiên Viễn vẫn hùng hồn, “Ngay cả nàng cũng là của ta.”
“. . . . . .” Rõ ràng người xấu hổ phải là hắn, nhưng đỏ mặt lại là nàng.
Nàng có chút không phục, nhỏ giọng đáp lại một câu, “Vậy chàng vẫn là
của ta mà.”
Vốn tưởng rằng hắn không nghe thấy, ai ngờ hắn cười đến mức vừa ung dung lại bình tĩnh, đáp, “Phải, ta là của
nàng, cho nên phiền nàng có trách nhiệm với ta một chút.”
Đàm Linh Âm có chút mờ mịt. Quan hệ giữa hai người bọn họ từ khi nào
trở nên không biết thẹn như vậy? Rõ ràng trước đó vẫn duy trì e dè cùng
khoảng cách, bây giờ bỗng chốc thân mật thế này, thay đổi quá nhanh
khiến nàng phải giãn ra để tiêu hóa dần dần.
Nàng phải bình tĩnh lại đã.
Đường Thiên Viễn cũng hi vọng nàng bình tĩnh lại, nhưng chủ yếu là hắn không
bình tĩnh nổi. Hôm nay từ lúc nhìn thấy Đàm Linh Âm, vẫn cứ ở trong
trạng thái hứng phấn kỳ lạ, phạm vi chú ý chỉ đặt trên mình nàng, như
thể toàn bộ cảm quan của hắn đều nảy sinh vì nàng. Hắn trêu chọc nàng
không ngớt miệng, vừa thấy gương mặt nàng ửng hồng, hắn lại cảm thấy
nàng vô cùng ngon miệng, sau đó hắn liền bắt đầu không khống chế được. . . . . .
Đày đọa như vậy, khiến hắn không xoay sở được rồi lại mê muội.
Đàm Linh Âm trở về thư phòng phía nam, Đường Thiên Viễn giám sát mọi người
nấu ăn, làm cơm xong không quên phái người đưa một phần cho Đàm Linh Âm.
Ăn uống no say xong, Trịnh Thiếu Phong cáo từ Đường Thiên Viễn. Hắn có
chút quyến luyến, trở về quân doanh lại phải đối mặt với một tên thượng
cấp vừa ngu ngốc lại hay soi mói, nào có được xem náo nhiệt thú vị như ở đây. Đường Thiên Viễn nghĩ một chút, nói, “Vậy ngươi hãy cứ ở lại đây
làm khách một thời gian, không cần phải về gấp.”
“Thế này không ổn lắm.” Trịnh Thiếu Phong sợ tên ‘bà già có râu’ kia sẽ tố cáo hắn.
“Ngươi quên ta là ai rồi à?”
Trịnh Thiếu Phong vỗ đầu một cái, đúng vậy, hôm qua tiểu tử này đã lôi ấn
khâm sai ra, hắn bị khâm sai đại nhân mượn vài ngày chắc cũng không có
vấn đề gì. Trịnh Thiếu Phong gật đầu nhưng hắn lại lo lắng một chuyện
khác, “Ngươi nói xem, cái lão lảm nhảm đấy sẽ không nói chuyện của ngươi ra ngoài chứ?”
“Lão không dám đâu.”
“Chẳng may lão không quản được miệng mình thì sao?”
“Đến lúc đó nói sau. Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.”
Trịnh Thiếu Phong tặc lưỡi gật đầu, “Ta thấy ngươi gặp hỉ sự nên tinh
thần sảng khoái ấy nhỉ?” Tên nhóc thúi có nàng dâu là không thèm nghĩ
đến chuyện khác nữa. Đồ hoang dâm!
Vì thế Trịnh Thiếu Phong để phó tướng dẫn binh về, hắn ở lại huyện Đồng Lăng chơi bời.
Mắt thấy người bị gạt đã ở lại, lúc này Đường Thiên Viễn mới đề cập đến mục đích thật sự của hắn, “Ngươi ăn cơm của ta, phải giúp ta một việc.”
Trịnh Thiếu Phong trợn trừng mắt, “Ta biết ngươi không tốt như vậy mà, nói đi.”
“Gần đây ta gặp phải chút chuyện.”
Trịnh Thiếu Phong thoáng cái liền xù lông , “Cha ngươi là Thủ phủ nội các,
ngươi là Khâm Sai Đại Thần, ngươi có thể gặp chuyện gì chớ? Có cái khỉ
khô gì mà ngươi không làm nào, ngươi sợ cái khỉ gì chứ?” Hắn ở trong
quân doanh lâu rồi, vừa cuống lên là liền văng tục.
Đường Thiên Viễn lắc đầu, cau mày nói, “Không phải ta sợ ta có chuyện, mà là Linh Âm.”
Trịnh Thiếu Phong cả kinh nói, “Ý ngươi là lần này sơn phỉ bắt cóc này là có mưu mô, nhằm vào ngươi?”
“Lần này không phải, nhưng ai có thể đảm bảo lần sau không phải? Ta có
chuyện quan trọng phải làm, có đôi khi sẽ không ở bên cạnh nàng được,
ngộ nhỡ. . . . . .”
Trịnh Thiếu Phong hiểu nỗi lo của hắn, “Việc này ta sẽ giúp ngươi! Ai bảo lão tử võ công đệ nhất thiên hạ chớ, nàng lại là em dâu ta chớ.”
“Đa tạ.”
“Tạ cái đầu ngươi, còn khách sáo nữa là ta cũng cuống lên với ngươi luôn đấy.”