Sự Hận Thù Đã Nuôi Lớn Tôi

Chương 5: Chương 5: Bạn Mới, Người Quen Hay Xa Lạ?




Sáng. Một ngày mới bắt đầu bằng những tia sáng ấm mang theo hương thơm của nắng. Các cơn gió nhẹ sà xuống lan sát mặt đất mang theo cảm giác ẩm nóng trên khắp các tán cây. Mây như trong suốt, trôi nổi bồng bềnh, hữu hình nhưng vô hình trải dài bất tận trên bầu trời trong vắt màu biếc. Những cánh hoa màu đỏ thẫm rung rinh trước nắng mai, hòa quyện hương thơm vào làn gió mới, mang đến một vẻ đẹp quyến rũ đầy mê hoặc.

Một chiếc Mercedes- Benz đen bóng, lấp lánh nơi ánh mặt trời tỏa sáng lướt nhanh trên con đường cao tốc, lao băng băng như ngọn gió tự do thổi về nơi chân trời. Một giọng nói cất lên. Khuôn mặt tựa nghiêng trên chiếc Smartphone ở tay cùng một nụ cười kiêu ngạo:

-“Tôi đang đến đó đây!”

-“Cô có thật sự nhớ những gì tôi đã nói không?” –Từ bên kia, một giọng nói ôn tồn cất lên trong chậm rãi và đều đặn.

-“Yes, Yes. Just wait and see!” –Một câu nói bằng Anh ngữ bỗng chốc cất lên như một người bản xứ.

-“Oh, I really want to see!”

-“Yes, me too!”

Cuộc điện thoại kết thúc. Nụ cười kiêu ngạo trên đôi môi đỏ thẫm bỗng chốc vụt tắt và thay vào đó là một nụ cười khác mang theo nhiều hơn là sự kiêu hãnh, lạnh lùng và quyện vào một ít gì đó bí ẩn. Chiếc Mercedes- Benz cứ thế lao nhanh trên làn đường trong sự tự do bất tận.

Chưa đầy năm phút sau, chiếc Mercedes- Benz đến học viện Bát Ái mang theo nhiều hơn những ánh mắt và tiếng la hét. Sau vài giây có mặt ở sân trường, chiếc Mercedes- Benz chỉ dừng hẳn khi đám đông bắt đầu tản ra để nhiều hơn là một khoảng không rộng. Cửa xe bật mở, một người con gái bước xuống mang theo nhiều sự ngưỡng mộ và ghen tỵ. Vài giây, sau những tiếng la hét và nơi những ánh mắt tụ về. Cô phất tay cho người bảo vệ ra về rồi chậm rãi nhấc chân bước đến văn phòng hiệu trưởng.

“Cạch!” –Cánh cửa bật mở.

Cô bước vào với ánh mắt lạnh khá ít là sự tôn trọng nhìn trực tiếp thầy hiệu trưởng. Cô từ từ bước đến bên chiếc bàn, nơi thầy hiệu trưởng đang ngồi. Thầy Trương Hiếu đan hai tay tay vào nhau, để trước mặt. Ánh mắt nghiêm nghị nhìn người học sinh vừa mới bước vào. Thầy cất giọng:

-“Em là Vương Đăng Hi?”

Đăng Hi từ từ ngồi xuống chiếc ghế đối diện thầy Trương Hiếu. Ánh mắt nhàn nhạt nhìn thầy cùng một cái chớp mắt nhẹ như trả lời. Cô khoanh hai tay trước ngực, nhẹ tựa lưng mình vào ghế như chờ đợi. Thầy Trương Hiếu từ từ gập người vươn tay mở cái hộc tủ phía dưới lấy ra một mảnh giấy đặt lên bàn cùng một câu nói:

-“Thủ tục nhập học, chúng tôi đã làm với họ rồi! Bây giờ, cô có thể nhập học bất cứ lúc nào với thân phận là một học sinh ưu tú vừa đi du học về từ Mỹ và là con gái nuôi của Trương lão gia mang tên Vương Đăng Hi. Ngoài ra, thì chẳng còn gì khác. Tôi sẽ bảo mật tài liệu học sinh cho cô.”

Thầy Trương Hiếu từ từ chuyền mảnh giấy đến cho Đăng Hi, cô lướt mắt nhìn qua nội dung của nó một lần rồi nở nụ cười kiêu hãnh. Ánh mắt đầy thích thú nhìn về phía mảnh giấy đặt trước mình. Cất giọng pha vào đầy giễu cợt:

-“Chu đáo thật! Vậy là tôi cũng chẳng cần phải lo gì về việc thủ tục nhập học hay thân phận của mình nữa rồi!”

Khóe miệng thầy Trương Hiếu bỗng chốc cong lên tạo thành một nụ cười đầy ẩn ý. Ánh mắt sắc sảo lướt một lượt qua cô học sinh mới mang tên Vương Đăng Hi. Đăng Hi bắt chéo hai chân điệu bộ kiêu ngạo, nghiêng đầu nhìn thầy Trương Hiếu cùng một câu hỏi chậm rãi:

-“Vậy tôi đi được rồi chứ? Thầy Trương Hiếu?”

Nói xong cô từ từ đứng dậy. Đưa ánh mắt lạnh nhìn thầy Trương Hiếu từ phía trên xuống tạo cho người ta một cảm giác sợ hãi và nhiều nhất là sự cao quý không thể nào chạm tay tới được. Chậm rãi bước về phía cửa, Đăng Hi mở cửa không quên quay mặt gửi lại thầy Trương Hiếu một câu nói cùng nụ cười đầy ẩn ý:

-“Very Good! Tôi có lời khen đấy!”

“Cạch!”

Tiếng cửa phòng đóng lại. Bên ngoài, Đăng Hi xỏ hai tay vào túi chiếc áo khoác trắng quen thuộc, ngước mặt nhìn bầu trời màu biếc, trong vắt của Việt Nam. Những áng mây tan dần trong không khí, để lại một đại dương lớn mênh mông, vô hạn. Nhanh chóng lướt nhanh về phía cửa phòng A. Nở một nụ cười thay cho lời khiêu chiến. Bên trong căn phòng, thầy Trương Hiếu nở một nụ cười đầy ẩn ý. Cất giọng thì thầm với Đăng Hi hay với chính mình:

-“Bầu trời Việt Nam thật khác với Hoa Kỳ xinh đẹp của cô phải không? Bầu trời này sẽ là nơi trò chơi bắt đầu!” –Kéo sau đó là vài nụ cười thầm nhẹ thoang thoảng như những cơn gió thều thào.

“Cạch!”

Từ trong lớp A, có thể nghe rất rõ các âm thanh mang theo nhiều sự phiền toái. Đăng Hi đưa tai nghe một loạt các âm thanh rồi lắc đầu tỏ vẻ phiền phức. Từ bàn giáo viên, tiếng thước kẻ vang lên rất lớn tiếng theo sau là một giọng trong vút cao ngất cất lên:

-“Chào các em! Hôm nay lớp ta sẽ chào đón một học sinh mới!”

Từ phía dưới lớp, mọi ánh mắt đều tập trung về phía cô Chu Nhiên mang theo nhiều sự kinh ngạc. trong lòng cất lên một sự tò mò và chờ đợi người bạn mới. Hữu Tuệ đưa mắt nhìn cô một hồi rồi cũng tiếp tục quan sát nhìn vào màn hình chiếc Smartphone. Sau một hồi suy nghĩ, cô cất giọng nhỏ như muốn pha lẫn vào tiếng người hò hét:

-“Là Đăng Hi phải không?”

Thanh Phong ngồi bên nghe được, nghĩ ngợi một lát rồi cất tiếng:

-“Không biết! Đăng Hi chỉ nói nếu em ấy về kịp thì sẽ đến thôi!”

Từ đằng sau, Thiên Vương quay mặt về phía cửa sổ, quan sát từng bước chân đang tién gần tới cửa lớp. Khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười nhạt, thều thào nhẹ, không khiến cho Hữu Tuệ và Thanh Phong nghe được:

-“Cô ta, đến kịp từ lâu rồi! Nhỉ?”

Cô Chu Nhiên đưa mắt nhìn một lượt qua toàn bộ học sinh trong lớp, khi đã hài lòng, cô mới ngước ra ngoài, cất giọng:

-“Em vào đi!”

“Cạch!”

Tiếng cửa lớp bật mở. Một dáng người con gái bước vào mang theo nhiều hơn là sự ngưỡng mộ và ghen tỵ. Bao nhiêu tiếng hét thất thanh vang lên phần vì sung sướng và phần khác là vì ghen ghét. Rất nhiều là ánh mắt đang tập trung về phía Đăng Hi mang theo sự ngạc nhiên tột độ. Đăng Hi quay đưa ánh mắt khinh thường nhìn toàn cảnh lớp. Ánh mắt lướt nhẹ qua phía những chiếc bàn cuối cùng. Ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô Chu Nhiên cùng một cái chớp mắt nhẹ. Cô Chu Nhiên gật đầu với Đăng Hi một cái rồi cất tiếng giới thiệu:

-“Đây là Vương Đăng Hi! Các em giúp đỡ bạn nhé!”

Một loạt các tiếng vỗ tay vang lên cùng bao nhiêu là sự hò hét. Đăng Hi lướt nhẹ mắt về phía những chiếc bàn cuối cùng. Nơi những ánh mắt mang theo nhiều sự ngạc nhiên nhất. Một chiếc Smartphone trên tay rơi xuống. Vang lên một tiếng động nhỏ pha vào những tiếng động náo nhiệt. Đăng Hi đưa mắt hướng ra ngoài cửa sổ không mấy cảm xúc.

-“Em ngồi cùng Thiên Vương nhé!” –Cô Chu Nhiên vươn tay chỉ về phía Thiên Vương, nơi anh ngự trị cùng ánh mắt kiêu ngạo, lạnh lùng.

Đăng Hi nở một nụ cười nhạt với cô Chu Nhiên rồi cũng từ từ cất bước đến nơi Thiên Vương ngồi. Từ chiếc bàn cuối cùng, một nụ cười cất lên. Đăng Hi nghiêng đầu nở nụ cười kiêu ngạo đáp lại. Ánh mắt giễu cợt cất lên một giọng thầm như khiêu chiến và khẳng định một chiến thắng tuyệt đối. Đăng Hi tự ngồi dịch sang phía sau xa cửa sổ nhường chỗ cho Đăng Hi. Cô nở một nụ cười đầy ẩn ý. Ghé sát tai Thiên Vương, thều thào nhẹ:

-“Let’ s play together!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.