Sự Hận Thù Đã Nuôi Lớn Tôi

Chương 4: Chương 4: Bạn Mới Lạnh Lùng




Sáng. Tại học viện Talent. Một buổi sáng sớm mai trong vắt bắt đầu trên học viện bằng các đám mây mỏng vắt ngang qua trên bầu trời của học viện. Ánh mai âm ấm xuyên qua khung cửa kính nhẹ soi lên khuôn mặt nghiêm túc của Hữu Tuệ và pha chút tinh nghịch của Thanh Phong. Gió sớm lành lạnh thoang thoảng mang theo cái cảm giác dễ chịu giữa một buổi sáng trong vắt.

Chu Nhiên- cô giáo chủ nhiệm của lớp A- bước vào. Ánh mắt khép lại mang theo nụ cười hiền từ. Hữu Tuệ bỗng chốc dừng thao tác, đôi mắt rời khỏi màn hình ngước lên nhìn cô Chu Nhiên một lúc rồi lại tiếp tục công việc của mình. Thanh Phong nhẹ nghiêng đầu nhìn cô Chu Nhiên một lúc rồi lại nhắm hờ đôi mắt, gục đầu tựa vào ghế. Cô Giao Viên bước đến bàn giáo viên. Đôi mắt đưa một lượt qua toàn thể lớp A rồi mở miệng cất giọng thánh thoát:

-"Chào các em!" -cô Chu Nhiên nở nụ cười hiền từ, cất giọng đầy vẻ phấn khích –"Hôm nay lớp ta sẽ có một bạn mới! Các em cùng làm quen với bạn nha!"

Cả lớp A bắt đầu trở nên ồn ào. Mọi ánh mắt hướng về phía cửa ra vào với vẻ tò mò và phấn khởi. Hữu Tuệ nhận ra sự thay đổi của không gian xung quanh cũng nhẹ ngước đầu, hướng mắt về phía cửa. Thanh Phong phát giác được sự ồn ào dần của mọi người xung quanh, đôi mài khẽ cau lại. Ánh mắt toát lên vẻ không hài lòng. Thanh Phong đưa tay vào túi áo, lấy chiếc head phone đeo vào tay rồi lại tiếp tục nhắm mắt lại. Sau vài giây trôi qua, không nhận thấy gì thay đổi từ cửa ra vào, Hữu Tuệ bắt đầu chán nản rồi lại tiếp tục đưa mắt vào màn hình chiếc smartphone. Mọi học sinh trở nên ồn ào hơn ngay cả không có hiện tượng gì xảy ra vài phút sau đó. Cô Chu Nhiên bắt đầu bối rối. Cất giọng:

-"A! Có lẽ bạn ấy đến khá muộn. Các em đợi thêm một xíu nữa nha!"

Toàn thể lớp thu hồi ánh mắt từ phía cửa ra vào. Tỏ ra vẻ chán nản nhìn cô Chu Nhiên. Cô Chu Nhiên chỉ bối rồi cười trừ dùng tay gãy gãy đầu mình.

Từ dưới sân trường. Một chiếc siêu xe Language phóng nhanh trên đường với tốc độ chóng mặt. Sau vài giây lướt nhanh trên đường, chiếc xe đột ngột rẽ sang phải lướt nhẹ qua cổng trường rồi dừng hẳn ở khu nhà xe. Toàn bộ ánh mắt tập trung về phía chiếc Language đổ. Cửa xe bất mở. Một người con trai bước ra. Ánh mắt lướt nhẹ qua toàn thể học viện Talent rồi nở nụ cười đầy kiêu ngạo.

Anh cất bước đi dần về phía phòng của hiệu trưởng học viện, ông Trương Hiếu. Cánh cửa phòng hiệu trưởng bật mở. Anh bước vào đầy vẻ cao ngạo toát lên một sự kiêu hãnh ngất trời. Ánh mắt lạnh nhìn thầy Hiếu, đôi môi đỏ không muốn nói chuyện. Nhẹ ngồi xuống chiếc ghế đối diện thầy Hiếu. Thầy Hiếu từ từ kiểm tra trong hồ sơ, miệng cất giọng:

-"Em là Lý Thiên Vương?"

Thiên Vương nhẹ gật đầu. Nghiêng đầu nhìn thầy Hiếu bằng ánh mắt nhạt. Hiệu trưởng Trương Hiếu nhìn Thiên Vương bằng ánh mắt đầy kính trọng, cất giọng ôn tồn:

-"Em thuộc lớp A, sau khi hoàn thành một số thủ tục, em có thể đến đó ngay bây giờ!"

Đôi mắt Thiên Vương chớp nhẹ. Đưa tay lấy chiếc bút trên bàn một tay khác xoay hồ sơ từ thầy Hiếu về phía mình. Sau vài phút, toàn bộ hồ sơ về học sinh mới Lý Thiên Vương đều đã hoàn thành. Hiệu trưởng Hiếu thở phào nhẹ nhỏm. Ánh mắt nghiêm nghị cất giọng:

-"Em có thể đến lớp rồi!"

Thiên Vương đứng lên, không quên gửi lại cho thầy Hiếu một cái cuối chào đầy kính trọng. Thiên Vương quay lưng, đưa tay mở cửa rồi từ từ bước đi về phía dãy một. Những bước chân chầm chậm vang lên. Mang theo sự đe dọa to lớn. Hữu Tuệ bỗng như giật thót người. Ánh mắt kinh hãi rời khỏi màn hình chiếc Smartphone hướng về phía nơi phát ra tiếng động. Thanh Phong thấy vẻ mặt đầy sợ hãi của Hữu Tuệ thì cũng nhẹ lấy head phone xuống, xoay người về phía hướng Hữu Tuệ đang nhìn. Từng tiếng bước chân vang lên to dần trong chậm rãi, đều đặn. Hữu Tuệ cuối đầu sợ hãi đầy kính trọng. Mọi ánh mắt đều tập trung về phía cửa ra vào. Trong tầm mắt mọi người, một bóng dáng cao lớn xuất hiện mang theo bao tiếng hét và những ánh mắt ngưỡng mộ.

Cô Giao Viên trở nên vui vẻ. Đợi Thiên Vương bước về phía giữa bục, cô cất tiếng:

-"Đây là bạn mới của chúng ta!"

Bao nhiêu tiếng hét vang lên là bấy nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ hướng về phía Thiên Vương. Thiên Vương nhẹ xoay người về phía cô Chu Nhiên gật đầu một cái nhẹ. Cô Giao Viên lập tức gật đầu lại như trả lời rồi tiếp tục cất giọng:

-"Đây là Lý Thiên Vương! Các em hãy giúp đỡ bạn ấy nhé!"

Một loạt những tiếng vỗ tay vang lên. Cô Chu Nhiên nở nụ cười hiền từ nhìn toàn thể lớp A rồi xoay người nhìn về phía Thiên Vương, cất giọng:

-"Em ngồi phía sau Thanh Phong và Hữu Tuệ nha!"

Thiên bất giác quay đầu. Trong mắt anh là một bóng dáng bé nhỏ đang gục đầu sợ hãi và kế bên là một người quen với ánh mắt không thân thiện. Thiên Vương gật đầu với cô Chu Nhiên cất bước đi dần về phía chiếc bàn cuối cùng của dãy. Đến chiếc bàn của Hữu Tuệ và Thanh Phong. Thiên Vương dừng chân lại một chút, hướng mắt về phía Hữu Tuệ rồi cất bước về phía chỗ của mình.

Vài tiết học sau đó trôi qua trong im lặng. Thanh Phong chỉ đeo chiếc head phone và nhắm hờ đôi mắt đầy khó chịu. Hữu Tuệ gục đầu sợ hãi đến không dám mở miệng cất nên lời nào. Thiên Vương từ bàn sau vẫn cứ nhìn ra phía ngoài cửa sổ không nói gì thêm. Một bầu không khí nặng trĩu dần đè lên toàn thể không gian của lớp A. Một tiếng chuông khác vang lên. Giờ nghỉ trưa đến. Lớp A kéo nhau ra phía ngoài trong đều đặn. Một lúc lâu sau, trong lớp chỉ còn vỏn vẹn Hữu Tuệ, Thanh Phong và Thiên Vương. Thiên Vương đưa đôi mắt nhạt nhìn về phía Hữu Tuệ, cất tiếng:

-"Tại sao em lại ở đây?"

Hữu Tuệ sợ đến không dám nói, miệng bật mở giọng cất lên nhưng cứ như nghẹn lại nơi cổ họng:

-"Em... Em..."

Thanh Phong nhận thấy vẻ sợ hãi của Hữu Tuệ. Đưa tay đặt lên vai Hữu Tuệ như bảo hai chữ Đừng Sợ. Thanh Phong xoay người nhìn Thiên Vương không hề có chút thiện cảm. Ánh mắt nhạt cùng giọng nói chậm rãi:

-"Tại sao Hữu Tuệ phải nói cho anh biết?"

Thiên Vương hừ lạnh. Ánh mắt giễu cợt nhìn về phía Thanh Phong:

-"Tôi là anh của Hữu Tuệ nhưng còn anh, anh đang lấy tư cách gì để nói chuyện với tôi vậy?"

-"Anh...!" –Thanh Phong tức giận, đôi mài cau lại mỗi lúc một rõ dần. Hữu Tuệ ngồi kế bên vẫn sợ sệt không dám nói gì.

Thiên Vương nở một nụ cười chế nhạo cùng giọng nói nhẹ.

-"Sao? Anh chẳng là gì với tôi hay với Hữu Tuệ cả. Phải không, Trương Thanh Phong?"

Thanh Phong đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi tiến dần về phía Thiên Vương. Nắm lấy cổ áo Thiên Vương. Thiên Vương xoay đầu cười nhẹ. Lạnh nhạt nhìn Thanh Phong cùng nụ cười đầy kiêu ngạo. Thanh Phong tức giận nắm chặt tay định đánh Thiên Vương nhưng bị một giọng nói khác chặn lại.

-"Dừng lại! Làm ơn!" –Từ phía chỗ ngồi, Hữu Tuệ sợ hãi bịt chặt tai mình lại, khuôn mặt tái lại xanh xao. –"Dừng lại đi mà!"

-"Buông tôi ra!" –Thiên Vương cất giọng nhạt.

Thanh Phong thoáng đưa ánh mắt lướt lên khuôn mặt tái nhợt của Hữu Tuệ rồi ánh mắt cũng dần dần trở nên dịu lại. Hai tay của Thanh Phong thả cổ áo của Thiên Vương ra đầy bực tức. Ánh mắt đầy căm thù nhìn Thiên Vương:

-"Coi chừng tôi!" -Nói rồi, Thanh Phong một mạch bước về phía cửa không thèm nhìn lấy thứ gì một cái.

-"Thanh Phong! Thanh Phong!" –Hữu Tuệ bối rối chạy theo.

Bên trong lớp, chỉ còn lại Thiên Vương cùng nụ cười đầy ẩn ý trên khuôn mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.