Sự Hận Thù Đã Nuôi Lớn Tôi

Chương 3: Chương 3: Thanh Phong, Hữu Tuệ Và Học Viện Bát Ái




Sáng. Những ngày mùa nóng đang đến dần với khắp các nơi trên nước Việt Nam. Những tia nắng sáng mai còn ấm nóng xuyên qua từng kẽ lá, rọi lên từng khuôn mặt của những người đi đường. Những đám mây trắng thuần khiết trông như dải lụa đào mỏng trải dài như bất tận. Những cơn gió nhẹ mang theo hơi nóng ẩm của miền nhiệt đới về khắp nơi trên Việt Nam. Treo mình trên những tán cây rộng, đùa giỡn với những mái tóc dài buông xõa trong nắng ấm. Những đóa hoa hướng dương vàng rực lên giữa sự nhàn nhạt của những buổi sáng sớm mai.

Một chiếc BMW màu đen huyền ảo bóng loáng dưới ánh nắng mai lướt nhanh trên làn đường cao tốc Hồ Chí Minh- Trung Ương. Vượt qua mọi trở ngại bằng sự luồn lách điêu luyện chiếc xe nhanh chóng có mặt ở vị trí tiên phong và gây không ít tai nạn cho các chiếc xe đi sau. Những tiếng la hét phàn nàn liên tục cất lên trên khắp các lề dọc theo đường cao tốc. Nhưng ngoài việc cứ giữ nguyên tốc độ lướt nhanh trên làn đường, chiếc xe không hề có dấu hiệu nào khác. Nơi hàng ghế sau của chiếc xe, một người con gái khoảng đang học lớp mười khẽ cử động. Đôi mắt liếc sang nhìn các tình trạng đang xảy ra trên khắp con đường cao tốc, đôi môi nhỏ của cô khẽ mở:

-“Thanh Phong, dừng lại đi!”

Người con trai phía trước, nơi vị trí lái xe, xét hơn cô khoảng một tuổi. Ánh mắt khẽ liếc sang những gì mình vừa gây ra. Đôi mắt chỉ ánh lên như thích thú cùng một nụ cười kiêu ngạo trên môi:

-“Sao? Vui đấy chứ!”

Cô gái ngước mặt nhìn Thanh Phong không mấy thiện cảm. Đôi mắt ánh lên vẻ không hài lòng cùng đôi mài khẽ cau lại. Cô chỉ hơi cuối đầu xuống và không nói gì thêm. Dù sao Thanh Phong cũng chẳng nghe. Cô cầm trên tay chiếc Smartphone cùng những ngón tay thon mảnh lướt nhanh. Đôi mài từ từ giãn ra. Ánh mắt cũng trở nên điềm tĩnh hơn. Nhưng trong phút chốc, đôi mắt cô lại mở to giận dữ:

-“Hôm qua, bốn chiếc ô tô gặp tai nạn xây xác nhẹ trên đường cao tốc. Là anh làm phải không?”

Đôi mắt Thanh Phong mở to đầy vẻ ngây thơ. Miệng nhanh nhảu bao che, ngoài mặt còn tỏ ra vẻ vô tội:

-“Không! Hữu Tuệ! Em phải tin anh chứ!”

-“Thật không?”- Hữu Tuệ nhíu mài.

-“Thật! Hôm qua, anh chỉ là vô tình thấy một chiếc ô tô đầu tiên bị hỏng nặng rồi dừng hẳn. Nhưng vì nó dừng quá gấp nên đã gây tai nạn luôn cho chiếc đằng sau. Nhưng dù gì cũng chỉ có hai chiếc. Ai mà ngờ một chiếc ô tô khác chạy tới nhưng nó lại quá nhiều chuyện nên cứ đi chầm chậm vừa đi vừa xem tình hình của hai chiếc gặp nạn. Rồi bỗng dưng từ đằng sau một chiếc khác phóng nhanh tới rồi đâm trúng chiếc chạy chậm. Bốn chiếc. Đấy, anh chỉ vô tình nhìn thấy chúng đâm nhau và hoàn toàn không gây tai nạn cho tận bốn chiếc nên đừng có nhìn anh bằng ánh mắt đó!”

Hữu Tuệ nghe xong câu chuyện “Tai nạn ô tô liên hoàn” cùng cái vẻ “ngây thơ, vô tội” của Thanh Phong, đôi mắt dần dần chuyển sang vẻ như đang xem người ta kể truyện cười cùng một nụ cười khó hiểu với sự hiểu biết đến từng chi tiết trong câu chuyện cười của Thanh Phong. Cất giọng:

-“Anh… Nhưng tại sao anh rõ vậy?”

-“Vì anh là người gây tai nạn cho chiếc xe đầu tiên. Chạy cách chừng một trăm mét anh phát hiện mình vừa đâm một ai đó và cho chiếc BMW dừng lại rồi bước xuống xe xem tình hình. Không ngờ là chứng kiến hết nguyên một Clip hài ngoài đời thật. À mà anh còn quay lại đấy, em xem không?”

-“Thôi đủ rồi!”- Hữu Tuệ đưa tay ra hiệu dừng lại cho cái trò đùa không giới hạn của Thanh Phong. Không ngờ Thanh Phong đã gây tai nạn cho bốn chiếc xe mà trong suy nghĩ chưa hề có vụ việc đó xảy ra mà lại còn vui vẻ quay phim như thế:

- “Chừng nào anh mới lớn đây hả?”

Thanh Phong ngu ngơ như con nai tơ trước câu nói của Hữu Tuệ. Đôi mắt mở to đầy vẻ người lớn pha thêm một ít chế giễu tạo ra một khuôn mặt đùa nhạt với Hữu Tuệ, cất giọng:

-“Đừng có quên anh lớn hơn em một tuổi đấy nhé nhóc! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cứ lớn như em mau già đấy, bà cụ Hữu Tuệ ạ!”

-“Sao anh dám…”- Hữu Tuệ ra sức vươn người về phía trước. Dùng đôi tay liên tục đánh Thanh Phong nhân tiện cũng làm cho việc điều khiển chiếc BMW của Thanh Phong trở nên khó khăn. Sau một hồi mất láy và làm không ít chiếc ô tô bị hư hỏng hoặc mất láy theo mình, Hữu Tuệ mới phát giác và ngồi yên vị trí tại hàng ghế sau.

Thanh Phong sau khi đưa đôi mắt chứng kiến những thảm họa mà cô gái chân yếu tay mềm phía sau gây ra, trong lòng không khỏi cảm thấy thú vị. Đôi mắt ánh lên vẻ thích thú còn khuôn mặt thì tỏ ra đầy trêu chọc. Cất giọng than giúp những người đang tấp vào lề:

-“Nhờ phước của em nên những người kia được vào lề nghỉ ngơi rồi kìa!”

Hữu Tuệ trước câu nói đầy trêu chọc của Thanh Phong không khỏi tức giận nhưng cuối mặt không tỏ vẻ gì. Đôi môi đỏ cử động, nói khẽ:

-“Tại anh cả đấy!”

-“Bây giờ mình trở thành con ma thế thay của nữ hoàng Hữu Tuệ rồi!”- Thanh Phong cất giọng than phiền đầy vẻ chọc ghẹo.

-“Anh còn dám nói…”

-“Thôi, tới nơi rồi. Nữ hoàng chuẩn bị xuống xe đi ạ!”

Thanh Phong nói xong, chiếc BMW đột ngột dừng hẳn trên sân của một học viện. Tạo thành một đường kéo đẹp mắt trước mặt bao nhiêu khán giả và để lại cho sân trường một đường kéo đẹp. Sau khi chiếc BMW ổn định hẳn. Thanh Phong mở cửa bước ra trong bao nhiêu tiếng trầm trồ của những người xung quanh. Anh bước dần ra sau mở cánh cửa cho Hữu Tuệ. Trong bao nhiêu ánh mắt ghen tỵ và ngưỡng mộ, Hữu Tuệ bước ra với khuôn mặt uy nghiêm và khí chất ngất trời. Hữu Tuệ khẽ gật đầu như thông báo với Thanh Phong rằng cô vẩn ổn. Thanh Phong đáp trả bằng một nụ cười tươi trên môi cùng một cái khom người nhẹ. Bao nhiêu sự ghen tỵ và ngưỡng mộ cùng hàng vạn tiếng hét hay hò reo đều tập trung về phía hai người. Hữu Tuệ bước đi trước, Thanh Phong nối gót đi theo sau. Hàng trăm học sinh tách ra làm hai hàng danh dự như đưa lối cho hai Hữu Tuệ và Thanh Phong. Hữu Tuệ nháy mắt với Thanh Phong một cái như thông báo thành công. Thanh Phong nhanh chóng nở nụ cười kiêu ngạo rồi cả hai bước song song nhau trên con đường dài đến lớp.

Học viện Bát Ái. Đó là một học viện danh giá nhận đào tạo từ Mẫu Giáo đến hết Đại học. Và chỉ nhận dạy những đứa con của các gia đình giàu có, danh gia vọng tộc. Và tất nhiên điểm vào học viện là rất cao. Đặc biệt, ở học viện Bát Ái những lớp được sắp xếp không phải theo độ tuổi mà là theo năng lực, mọi người cùng trải qua một cuộc thi với sự kiểm soát gắt gao, sau đó các học sinh sẽ được phân chia lớp theo kết quả đạt được. Vì vậy, trong một lớp, sự cách biệt độ tuổi là khá bình thường.

Hữu Tuệ và Thanh Phong cùng tiến về lớp A của tầng năm dãy một. Cánh cửa của phòng A bật mở. Thanh Phong và Hữu Tuệ bước vào nhanh chóng làm tâm điểm và hút hầu hết ánh nhìn của mọi người trong phòng. Hữu Tuệ bước nhanh về phía chiếc bàn cuối cùng của dãy một từ cửa đếm vào. Thanh Phong cũng chậm rãi bước theo sau. Cả hai cùng ngồi yên tại vị trí của mình. Hữu Tuệ lấy chiếc Smartphone xem các biến động trong xã hội và chính trị. Riêng Thanh Phong, sau một hồi nghịch chiếc Smartphone trên tay, Thanh Phong chuyển sang trò chụp lén Hữu Tuệ.

-“Reng… Reng…”- tiếng chuông vào lớp nhanh chóng vang lên nhanh không cản trở hoạt động của Hữu Tuệ lẫn Thanh Phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.