Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 72: Chương 72: Giải độc




Tần Lạc Y vừa tiến vào nội thất, Tuyệt Trần Cung Thanh Vân đại sư, còn có trưởng lão Giản gia--Vu trưởng lão,trong ánh mắt lợi hại của hai người mang theo tìm tòi nghiên cứu thẳng tắp dừng trên thân thể nàng.

Cô nương trước mắt, quả theo như lời Dịch Cô Vân bọn họ nói,tuổi tác nhiều nhất bất quá mười lăm,mười sáu tuổi,làm da trắng như tuyết, nhẵn nhụi nõn nà, mặt mày như họa, thanh diễm tuyệt luân.

Chính là một cô nương trẻ tuổi như vậy, cư nhiên có thể luyện ra thất giai đan dược đến? Hai người nhíu mày, có chút không thể tin được liếc nhau...

Bất quá hoài nghi không tin cũng chỉ trong thời gian nháy mắt mà thôi, đợi đến khi Tần Lạc Y đem hai viên đan dược tỉ lệ vô cùng tốt lấy ra, hai người trước mắt sáng ngời,ánh mắt nhìn nàng trở nên nóng rực dị thường.

Thanh Vân đại sư tiến lên hai bước,một phen lấy đan dược trong tay Hùng Sát nhìn kỹ, đột nhiên cao giọng phá lên cười,râu bạc trên môi run lên : “Lục giai dung cốt đan, thất giai xích hỏa đan, đều là cực phẩm a! Cô nương...Hết thảy đều do ngươi luyện?”

Tần Lạc Y mâu quang chợt lóe, nhìn người trước mắt một thân áo trắng, mặt mũi hiền lành, hơi có chút cảm giác tiên phong đạo cốt, khóe môi tràn ra ý cười giảo hoạt: “Như thế nào, ngươi không tin?Nếu ngươi không tin tưởng,vậy cứ coi như là ta mua đến tốt lắm!”

Thanh Vân đại sư đem đan dược trả lại cho Hùng Sát, ý bảo hắn nhanh lên cho chủ tử nhà mình ăn vào,ánh mắt cơ trí dừng trên mặt Tần Lạc Y cách đó không xa.

Chòm râu thật dài khẽ rung, cao giọng kích động nói: “Ha ha, không phải lão phu không tin a,trên Thánh Long đại lục chúng ta, cho tới bây giờ chưa từng có cô nương tầm tuổi này,có thể luyện chế ra thất giai đan dược...Cô nương, từ mấy tuổi ngươi bắt đầu luyện đan a?”

Tần Lạc Y trừng mắt nhìn,khóe môi ý cười chưa biến,khẽ nhếch cằm,phượng mâu tối đen thâm thúy, toàn thân để lộ ra một cỗ ngạo khí bễ nghễ thiên hạ: “Sự tình luyện đan...Cùng bắt đầu luyện đan từ mấy tuổi có quan hệ sao?Quan trọng là thiên phú! Là ngộ tính!”

Thanh Vân đại sư khóe miệng vừa kéo.

Nha đầu kia đủ cuồng!

Nhưng cũng không thể không thừa nhận nàng nói rất đúng.

Sự tình luyện đan không riêng cùng tuổi có quan hệ, cùng thiên phú càng không thoát được quan hệ! Có chút người có thiên phú tu luyện, sống đến một hai trăm tuổi,nhưng ngay cả nhất giai đan dược đều không luyện được...Chính hắn từ tám tuổi bắt đầu học tập luyện chế đan dược, thiên phú ở trong Tuyệt Trần cốc, được coi là xuất chúng,cho đến bây giờ đã trải qua trăm năm, chỉ có thể luyện chế ra lục giai đan dược...

Nếu đan dược này là do nàng luyện chế như lời nói...Thiên phú chính mình cùng nàng so sánh,thì kém thật xa!

Tần Lạc Y nhìn bộ dáng lão nhân râu bạc khiếp sợ không thôi, trong lòng mỉm cười, sau đó lại không nhìn hắn, quay đầu nhìn về phía Giản Ngọc Diễn trên giường.

Ăn vào đan dược Giản Ngọc Diễn đã có thể ngồi dậy, ánh mắt tối đen thật sâu nhìn nàng một cái, không nói gì, hai tròng mắt lập tức nhắm chặt bắt đầu vận công bức hóa đan dược, hóa giải độc tính đoạn hồn thảo trong cơ thể...Sau một lát,một cột khói đen cực đạm từ trên đỉnh đầu hắn bốc lên.

Tần Lạc Y nở nụ cười.

Có này lục giai dung cốt đan cùng thất giai xích hỏa đan, nhiều nhất hai canh giờ,độc tính trong cơ thể hắn có thể giải trừ toàn bộ...Bất quá lần này thời gian hắn trúng độc đã lâu, khí huyết bị thương, cho dù là người tu chân thể chất cường kiện, khác hẳn với thường nhân, không có thời gian mười ngày, nửa tháng, hắn cũng vô pháp khôi phục như lúc ban đầu.

Đương nhiên,hết thảy cùng nàng không quan hệ!Nàng chỉ cần bản phù phú bách khoa toàn thư cùng ngọc giản kia.

Nâng bàn tay lên, hướng về phía Hùng Sát vẫy tay một cái, trên mặt tuyệt mĩ hàm chứa ý cười trong suốt.

Hùng Sát bước nhanh chạy tới,trong ánh mắt nhìn về phía nàng mang theo kích động cùng kính ý sùng bái khó nén: “Tần cô nương!”

“Đan dược ta đã luyện ra đến đây, ta phải đi!” Tần Lạc Y nhìn hắn, thản nhiên nói.

Nàng vụng trộm chạy đến, không thể ở bên ngoài trì hoãn quá lâu, cho nên cũng không muốn cùng hắn quanh co lòng vòng, trực tiếp đem ý đồ chính mình nói ra.

Hùng Sát giật mình một lát, nháy mắt hiểu được ý tứ của nàng, vội vàng đem bản phù bách khoa toàn thư cùng ngọc giản đem ra, cung kính đưa tới trên tay nàng: “Tần cô nương, ngài vừa mới đến,trước uống chén trà nghỉ ngơi một chút đi! Còn có ngân phiếu, chúng ta lập tức đi lấy cho ngài...”

Cao Hạ đứng ở một bên rất nhanh châm một chén trà đến, vẻ mặt cũng không ngạo mạn khinh thường giống như lúc trước,cùng Hùng Sát giống nhau, thập phần cung kính.

Tần Lạc Y tiếp nhận uống một ngụm, liền buông xuống: “Nghỉ ngơi thì không cần, các ngươi nhanh lên đem ngân phiếu lấy lại đây liền thành, ta còn có việc!”

Hùng Sát cùng Vu trưởng lão bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, Vu trưởng lão hơi hơi gật gật đầu...Dịch Cô Vân hiểu ý, xoay người đi vào nội thất.

“Tần cô nương hôm nay đã cứu mạng chủ từ nhà chúng ta, Giản gia suốt đời không quên,nếu ngày khác cô nương nếu có chút sự tình sai phái, cứ việc phân phó mới phải!”Vẻ mặt Vu trưởng lão trịnh trọng đối với nàng đồng ý.

Tần Lạc Y lúc này mới tinh tế đánh giá hắn.Thân thể tinh tráng thon dài, một thân hắc y,tinh thần sáng quắc, hoàn toàn không hiện lão thái.

Trong phượng mâu liễm diễm hiện lên một chút ý cười: “Như thế trước hết tạ qua!”

Người Giản gia thoạt nhìn cũng không sai,hai lão nhân này còn có vài thị vệ kia,nhìn chung cũng không phải loại người ác độc gian xảo.

Vu trưởng lão lại nhìn nhìn bản phù chú bách khoa toàn thư cùng ngọc giản trên tay nàng, cười nói: “Tần cô nương muốn tự mình chế tác phù chú sao?”

Tần Lạc Y ngồi ở ghế trên, cười gật gật đầu, nhưng không nói chuyện.

Vu trưởng lão cũng không để ý.Tuy rằng trên người cô nương xinh đẹp trước mắt không có linh lực, thoạt nhìn không giống người trong tu luyện, bất quá, chỉ bằng việc nàng cứu tính mạng thiếu chủ Giản gia, còn có một thân luyện đan thuật, đã làm cho hắn, thậm chí là toàn bộ Giản gia đối đãi như thượng khách!

Nhìn đến thiếu chủ trên giường đang vận công, tiếp tục cười nói: “Giản gia chúng ta đối với phù chú này cũng biết một hai, đặc biệt thiếu chủ nhà chúng ta...Chờ thiếu chủ chúng ta độc giải hết,cô nương nhìn bản phù chú bách khoa toàn thư, nếu có chỗ nào không rõ ràng, cứ việc tới nơi này tốt lắm, nói không chừng thiếu chủ chúng ta có thể giúp đỡ cô nương một hai.”

Khẩu khí khiêm tốn,khuôn mặt hiền lành,vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh, làm cho Tần Lạc Y đối với hắn hảo cảm càng sâu.

Trên mặt xinh đẹp minh diễm, tràn ra ý cười sáng lạn, giống như gió xuân ấm áp ở trên mặt mọi người phất qua:“Phù chú này lúc trước ta cũng chưa từng chế tác qua, đến lúc đó, không thiếu được thời điểm ta sẽ lên cửa thỉnh giáo thiếu chủ nhà ngươi!”

Thanh Vân đại sư nhìn gương mặt nàng ý cười trong suốt, trong mắt hiện lên một chút tinh lượng lợi hại.

Nha đầu kia...

Hắn thích!

Không kiêu ngạo không nóng nảy,thời điểm nên cường ngạnh thì cường ngạnh,thời điểm nên khiêm tốn thì khiêm tốn, đặc biệt một thân luyện đan thuật kia, càng làm cho hắn rung động không thôi!

Trong lòng vừa động, một ý niệm lớn mật trong đầu hắn đột nhiên xông ra.Đi đến một ghế khác bên cạnh Tần Lạc Y ngồi xuống, lơ đãng cùng nàng thảo luận đề tài luyện đan thuật.

Tần Lạc Y liếc đến ánh mắt hắn loé ra tinh quang một cái, trong lòng nhất thời hiểu rõ.

Xem ra lão nhân râu bạc này vẫn không tin thất giai đan dược kia do chính mình luyện đến a!

Nhấp mím môi, nguyên bản có chút không nghĩ để ý đến hắn, nhưng Dịch Cô Vân vẫn chưa thấy trở về, liền cùng hắn chậm rãi thảo luận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.