Mâu quang Tần Lạc Y hờ hững, bên môi gợi lên một chút cười lạnh như có như không .
“Nếu ngươi không muốn giống như ta vậy...Nên quản tốt tay ngươi mới phải,Tưởng hộ vệ vừa rồi có nói, ngươi bị biến dị xích túc phong chích,sẽ bị ngứa chừng hai mươi bốn canh giờ.”
Sau khi nói xong,liền lui trở về.
Tần Lạc Hàn lúc này mới thấy rõ ràng, Tần Lạc Y quần áo chỉnh tề, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của nàng giống như giếng cổ ngàn năm,trong lòng đột nhiên nhảy dựng.
Nhiều biến dị xích túc phong như vậy...Tần Lạc Y cư nhiên không bị chích quá?
Không đợi nàng suy nghĩ sâu xa,cổ ngứa cố nén trụ kia đột nhiên tăng lên,trở nên càng thêm thực tâm thực cốt, rốt cuộc nhịn không được, lại đem hai tay đưa lên, liền hướng trên mặt cào......
Tụ Nhi lại lần nữa nhanh tay lẹ mắt đem nàng đè lại.
“A, ta chịu không nổi!” Tần Lạc Hàn nổi cơn điên, hai mắt đỏ bừng,móng tay thật dài cào không đến trên mặt mình,liền trở tay lại, hướng tới trên người Tụ Nhi.
“A!”
Tụ Nhi kêu thảm thiết một tiếng, hoảng sợ thu hồi tay, thân mình hướng tới phương hướng Tần Lạc Y lăn lại.
Tưởng Nam nghe được động tĩnh bên trong xe ngựa không đúng,từ trên ngựa bắt lấy mành xe ngựa,nhảy tiến vào, vừa lúc nhìn đến ngón tay Tần Lạc Hàn hướng tới trên mặt chộp tới,khuôn mặt nguyên bản tuyết trắng diễm lệ, đột nhiên để lại mấy đạo vết máu.
Trong lòng rùng mình, cũng bất chấp nam nữ đại phòng, đột nhiên xuất thủ,tay như kìm sắt bắt được tay nàng, trong miệng nói: “Nhị tiểu thư, không thể!”
Tần Lạc Hàn bắt không được trên mặt, nổi cơn điên,liền nhấc chân hướng trên người hắn hung hăng đá vào, có một chân vừa vặn đá vào hạ bộ hắn.
*(edit nguyên bản nha)*
Tương Nam bắt lấy tay nàng, lấy thân phận của hắn, cũng không dám đi bắt chân của nàng lại,từng hạt mồ hôi lớn từ trên mặt chảy xuống dưới, bị nàng đá mấy cước, sắc mặt khó coi đối với Tần Lạc Y nói: “Quận chúa, Nhị tiểu thư xem ra không tốt, thuộc hạ không thể cứ như vậy giữ lấy tay nàng,về lễ tiết thì không hợp...Nếu buông nàng ra thì mặt nàng sẽ bị phá hủy,phải nghĩ biện pháp khác mới được!”
Tần Lạc Y trong lòng cười nhạt, giọng điệu lại thập phần lo lắng nói: “Hiện tại lúc này, cũng đành bất chấp ,khuôn mặt Nhị tỷ tỷ vẫn là quan trọng nhất!Tưởng thị vệ, ngươi nhất định phải đem tỷ tỷ bắt lấy a...Hết thảy đều kính nhờ ngươi,khí lực chúng ta quá nhỏ, chế trụ không được Nhị tỷ tỷ, vừa rồi Tụ Nhi cũng thiếu chút nữa bị Nhị tỷ tỷ đem mặt cào nở hoa.”
Mồ hôi trên mặt Tưởng Nam rơi xuống lợi hại hơn, xe ngựa cũng ngừng lại, hắn nhìn Tần Lạc Y vẻ mặt lo lắng, lại nhìn đến nha đầu kia vẻ mặt hoảng sợ, trong lòng thở dài một hơi, trông cậy vào nha đầu này cũng không hơn, nếu để cho quận chúa cùng nha đầu cùng nhau đến...
Nhưng Quận chúa là đích nữ vương phủ,lại là nữ nhi được Vương gia Vương phi phủng trong lòng bàn tay,thêm mấy tháng nữa, còn muốn gả đến Tam hoàng tử phủ...Nếu không cẩn thận bị Nhị tiểu thư làm bị thương, đầu của hắn cũng không có cách nào khác đứng ở trên cổ!
Nhưng là...
Hiện tại hắn bắt lấy Nhị tiểu thư như vậy, Nhị tiểu thư lại không thuận điên cuồng quấn lấy,nếu bị người nhìn đến...Tuy rằng là thời điểm đặc thù, nhưng nếu bị người thấy được,khuê dự Nhị tiểu thư cũng không còn nữa!
Nhị phu nhân là một người lòng dạ hẹp hòi, nhất định sẽ ghi hận trong lòng...
Nghĩ đến đây,đột nhiên cảm thấy rùng mình, cắn chặt răng nói: “Quận chúa, như vậy không được...Thuộc hạ vẫn nên lấy dây thừng đến trói chặt mới tốt !”
Trong mắt Tần Lạc Y rất nhanh hiện lên một chút ý cười, vỗ vỗ ngực thở dài nhẹ nhõm gật đầu đồng ý nói:“Chủ ý này tốt, Tụ Nhi, ngươi nhanh lên giúp đỡ Tưởng thị vệ đem Nhị tỷ tỷ trói lại, trên mặt đã cào bị thương,để chậm trễ sẽ khó chữa trị!”
Tụ Nhi nhìn đến trên mặt tiểu thư nhà mình đã có bốn năm đạo vết thương chảy máu đầm đìa, có chút nghĩ mà sợ gật gật đầu. Sợ ngộ thương quận chúa,trước khi Tưởng thị vệ động thủ liền thỉnh Tần Lạc Y xuống xe, ở ngoài xe chờ.
Thị vệ rất nhanh tìm dây thừng đến, ba chân bốn cẳng đem Tần Lạc Hàn cột vào trong xe ngựa, không chỉ trói lại tay, ngay cả chân cũng trói lại.
Tần Lạc Hàn trên mặt ngứa đến khó chịu, tóc tán loạn, trên mặt sưng đỏ dính máu...Chưa từng có thời điểm chật vậy như vậy bao giờ, ở trước mặt nha đầu cùng thị vệ bị trói tay chân, làm sao còn có nửa điểm tiểu thư vương phủ cao quý ngạo nghễ ngày thường?
Trong lòng vừa vội vừa tức,lửa giận trong mắt không dám trừng Tần Lạc Y, lại giống như dao nhọn thẳng tắp dừng ở trên người nha đầu Tụ Nhi cùng thị vệ, dùng một tia lý trí cuối cùng còn sót lại,muốn khiển trách bọn họ cởi bỏ...Lại ở thời điểm mở miệng nháy mắt biến thành một trận thét chói tai thê thảm.
Chim chóc trên cây đại thụ ven đường bị tần suất thanh âm thê lương kia sợ tới mức ngơ ngác vỗ cánh bay đi.
Xe ngựa Mạnh gia cùng Vân phủ Thừa Tướng không có ngựa tốt bằng vương phủ,nên lúc này mới đuổi tới,trên hai xe ngựa, cũng phát ra tiếng kêu bi thảm thập phần bén nhọn.
Thị vệ đánh xe sắc mặt voo cùng khó coi,từ bên ngoài mành xe vén lên nhìn đến Trấn Nam Vương phủ cư nhiên đem tiểu thư nhà mình trói lại, đầu tiên là sửng sốt, lập tức mừng rỡ cũng dừng xe lại xuất ra dây thừng đến.
Tần Lạc Y trừng mắt nhìn, trên mặt tràn đầy quan tâm, kì thực trong lòng cuồng tiếu không thôi, chạy đi qua,nhìn đến trên mặt Vân Khinh La cùng Mạnh Uyển Tình đang bị trói tay chân cũng như Tần Lạc Hàn,cũng có vài đạo vết máu, bộ dáng thập phần chật vật...
Khóe môi gợi lên một chút ý cười thản nhiên,lại lập tức biến mất, trở nên sẳng giọng dị thường.Mấy nữ nhân này hiện tại biến thành cái bộ dáng này, hẳn là sẽ an phân một đoạn thời gian.
Nếu còn không an phận,lần sau nàng cũng không ngại cho các nàng một thêm một phần đại lễ...Đến lúc đó,trên mặt không chỉ có vài đạo vết thương đơn giản nhẹ nhàng như vậy đâu!
Mau đến kinh thành, Tần Lạc Hàn vẫn quỷ quái kêu không ngừng, cùng nàng ngồi trong một chiếc xe,Tần Lạc Y nghe xong khó chịu đến cực điểm, nghĩ nghĩ,dứt khoát từ trong tay áo lấy ra một cái khăn tay, cuốn thành cuộn một phen nhét vào miệng của nàng.
Bên trong xe ngựa nháy mắt khôi phục im lặng.
Tần Lạc Y vỗ vỗ tay, nhìn Tần Lạc Hàn hai tròng mắt lóe ánh lửa, lại giận mà không dám nói gì, khẽ mở môi đỏ mọng,thanh âm thanh thuý hướng nàng giải thích nói: “Tỷ tỷ, lập tức mau đến kinh thành,mọi người trong kinh thành đều nhận thức xe ngựa nhà chúng ta, ngươi cứ như vậy...Bị người biết đến cũng không tốt!”
Tần Lạc Hàn sinh khí thiếu chút nữa thổ huyết, nhưng một chút lý trí còn tồn tại lại biết Tần Lạc Y nói đúng, miệng nói không ra lời,dứt khoát thống khổ nhắm mắt.
Đến vương phủ, Tần Lăng Vân cùng Tạ Như Yên đều ở trong phủ,động tĩnh các nàng trở về thật lớn rất nhanh liền đem mọi người kinh động, nhìn đến bộ dáng Tần Lạc Hàn chật vật, đều chấn động không thôi.
Chu Mai gục trên người Tần Lạc Hàn,một bên liên thanh điên cuồng kêu mau mời thái y, một bên phẫn nộ chất vấn Tụ Nhi đây là có chuyện gì.
Tưởng Nam quỳ gối trước mặt Tần Lăng Vân, đem sự tình trải qua nói ra...Nghe nói là trúng độc của biến dị xích túc phong,sắc mặt Tần Lăng Vân cũng thay đổi. Tạ Như Yên nghĩ đến mà sợ giữ chặt tay Tần Lạc Y, đem nàng cẩn thận cao thấp đánh giá.
“Nương, ta không sao,người cứ yên tâm đi!” Tần Lạc Y biết Tạ Như Yên lo lắng, trong lòng ấm áp, nhỏ giọng đối với nàng nói.
Tần Lạc Hàn rất nhanh bị đưa vào Thấm Hương viên, Tần Lạc Y thừa dịp thời điểm mọi người bận rộn, không dám trì hoãn thời gian, vội vàng ra khỏi vương phủ, hướng ngoại ô kinh thành đi đến.
“Tần cô nương, ngài rốt cục cũng đến đây!”
Rất xa,ở trong khoảng sân, Hùng Sát,Dịch Cô Vân mắt thấy được bóng dáng nàng, trong mắt đều hiện lên thần sắc mừng như điên, vội vã đi lên đón.
Giản Ngọc Diễn ở trong phòng, tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, trừ bỏ vài thị vệ chính mình nhìn thấy lúc trước, còn nhiều thêm hai lão giả thoạt nhìn hơi thở thập phần cường đại. Đối với hai lão giả kia, Tần Lạc Y chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, ánh mắt liền dừng ở trên người nam tử mặc y nhắm chặt hai mắt nằm trên giường.
Sắc mặt thanh hắc, đôi môi đã không có huyết sắc,mi tâm nhíu chặt,thoạt nhìn thập phần tiều tụy,nhưng vẫn không tổn hại đến vẻ tuấn mỹ tao nhã của hắn.
Mâu quang Tần Lạc Y chợt lóe, trong mắt hiện lên một chút ý cười...Hoàn hảo chính mình tới kịp lúc,nếu tiếp tục trì hoãn thêm vài canh giờ, nam tử này hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Bàn tay mềm giương lên, xuất ra một bình đan,mở nắp đạy,từ bên trong đổ ra hai viên đan dược, một viên là ánh sáng lục sắc trong suốt, viên còn lại màu lam nhạt, hai viên đan dược đều tản ra hương thơm kỳ dị mà dễ ngửi.
Nàng đem đan dược đưa cho Hùng Sát: “Đây là đan dược giải độc, nhanh lên cho chủ tử nhà ngươi ăn vào đi!”