Dịch: Đậu Đỏ
Biên: BsChien
Tề Nguyên nhìn Lý Trường Thọ đang ngồi xếp bằng, thoáng sửng sốt, quay đầu trừng mắt nhìn Linh Nga.
“Không phải ngươi nói sư huynh ngươi bị hôn mê sao? Không phải hắn vẫn yên ổn sao!”
Linh Nga chớp chớp mắt, đột nhiên chỉ vào phía sau lưng Tề Nguyên nói một câu:
“Sư phụ mau nhìn xem, nguyên thần sư huynh xuất khiếu rồi!”
“Hả?”
Tề Nguyên lão đạo quay người nhìn lại, nhưng lại thấy đại đồ đệ của mình đang lộ ra một nụ cười mang theo vẻ áy náy với mình.
Một mùi hương nhẹ nhàng chui vào trong chóp mũi của Tề Nguyên lão đạo, thấm vào ruột gan. Lúc lão đạo chưa kịp phản ứng lại thì cỗ dược lực đã tác động lên nguyên thần của lão.
Nội tình Trọc Tiên vốn đã rất yếu ớt, Tề Nguyên lão đạo chớp mắt, thân hình chậm rãi ngã ra sau...
“Lý Trường Thọ” nhanh tay lẹ mắt, lấy một bao tải da thú ra trực tiếp che phủ lên người sư phụ.
Khẽ quát một tiếng:
“Thu nhỏ!”
Bao tải chứa người “bản đặc chế chuyên dùng cho sư phụ” này được luyện chế từ mười mấy loại da linh thú, trong nháy mắt hóa thành kích thước cỡ hầu bao, sau đó được “Lý Trường Thọ” đưa cho Linh Nga.
Linh Nga nhận bình sứ đã được che lại ở trong tay, có chút bất an nói một câu:
“Sư huynh, chúng ta tính toán sư phụ như vậy, sau này có bị... sư phụ mắng chết hay không...”
“Lý Trường Thọ” đứng chắp tay, truyền âm nói:
“Muội cũng biết tình tình của sư phụ rồi đó, nếu có cường địch xâm phạm, chắc chắn sư phụ xông ra đầu tiên, sau này ta sẽ giải thích thật tốt với sư phụ.
Theo mấy lần diễn luyện giống vậy trước đây, sư muội cứ chờ ở đây, đợi sau khi tiếng chuông trong môn phái vang lên, lúc đám môn nhân đệ tử tiến đến Phá Thiên phong, muội hãy dùng thổ độn, đưa sư phụ và ta đi tới địa mạch trước nửa bước.
Ta phải dùng người giấy đi hỗ trợ chiến đấu, tâm thần không có ở đây.”
Vẻ mặt Linh Nga cũng lộ ra vẻ nghiêm túc, nói một câu:
“Vâng! Sư huynh cứ yên tâm! Ta sẽ chiếu cố tốt cho huynh và sư phụ!”
“Không cần lo lắng quá mức, ta vẫn một mực canh giữ bên cạnh ngươi và sư phụ.” “Lý Trường Thọ” truyền thanh nói, “Cho dù lần này Độ Tiên môn không thoát khỏi trận đại kiếp này, ta cũng sẽ bảo trụ hai người.”
Linh Nga cắn môi dưới, nhỏ giọng hỏi:
“Sư huynh, trong lòng ta vẫn có chút bất an...
Huynh bây giờ, rốt cuộc đang ở cảnh giới gì?”
Khóe miệng “Lý Trường Thọ” nhếch lên:
“Phản Hư bát giai.”
“A” Linh Nga mấp máy môi, không hỏi nhiều nữa.
Lý Trường Thọ cười, không tổn hao tinh thần nữa, dù sao phía sau vẫn còn rất nhiều chỗ phải dùng tâm lực...
Giấy đạo nhân này ngồi trước lò luyện đan, nhắm hai mắt lại;
Linh Nga cũng ngồi quỳ xuống bên cạnh sư huynh của mình, đeo chiếc túi có chứa sư phụ vào đai lưng rồi lẳng lặng chờ đợi tiếng chuông vang lên.
Mặc dù lúc này nàng không biết rốt cuộc cường địch là có hay không, nhưng sư huynh nói có, vậy tám phần là không sai rồi...
Hai phần còn lại chính là --
Có khả năng đây là bài khảo thí nhỏ của sư huynh đối với mình!
...
Sư huynh muội hợp lực cùng nhau đánh ngất sư phụ.
Bên ngoài ba ngàn dặm, trên hai hướng, hai nhóm “quân địch” cũng đã xông vào khu vực có độc trận dày đặc nhất.
Nếu quan sát từ trên không, có thể nhìn thấy một số “kỳ cảnh”.
Hai nhóm bóng đen như châu chấu đang chạy như bay ở sát mặt đất, nhưng lại vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng hình trận hình lại bị nhiễu loạn.
Phía trước bọn họ, với đủ loại địa hình hai bên, thỉnh thoảng lại có một làn sương mù bất ngờ phun ra, cuộn lại thành bột phấn.
Cho dù bọn chúng đều có chút đề phòng, nhưng mỗi lần độc trận bộc phát, thì vẫn luôn có mấy thân ảnh ngã xuống mặt đất.
Với tình hình này, Lý Trường Thọ cũng có chút tán thưởng...
“Lúc này đối phương đã không còn tinh thần nữa rồi.”
Theo lý mà nói, khi bọn chúng phát hiện ra độc trận thứ nhất thì phải hiểu rằng bọn chúng đã bị bại lộ.
Trước đây điều mà Lý Trường Thọ lo lắng nhất chính là mấy con khôi lỗi này sẽ bay thẳng lên không trung, nhào về phía sơn môn Độ Tiên môn, như vậy những độc trận kế tiếp sẽ không còn quá nhiều hiệu quả...
Nhưng đúng như giả thiết của Lý Trường Thọ, sau khi trở thành “khôi lỗi”, những yêu, người, linh này đều mất đi hơn phân nửa năng lực suy tính, chỉ biết nghe lệnh làm việc.
Coi như cho độc trận một không gian triển khai thật hoàn hảo.
Tính khoảng cách một trong hai nhóm cường địch đến sơn môn, chỉ còn tầm hai ngàn năm trăm dặm nữa thôi.
Đáy lòng Lý Trường Thọ thở dài, mượn tay hai giấy đạo nhân, mở ra hoàn toàn độc trận còn sót lại ở hai hướng.
Sớm biết đối phương đầu sắt như vậy, hắn đã tăng số lượng độc trận lên mười lần ở các phương hướng, nói không chừng có thể hóa giải hơn phân nửa nguy cơ lần này của sư môn...
Mà thôi, trưởng lão cũng không cho nhiều độc đan như vậy, bớt ảo tưởng vô ích.
Bên trong thân cây, dưới đáy hồ nước, hai giấy đạo nhân đã hoàn thành nửa sứ mệnh lúc trước của mình, che dấu biệt tích, tạm thời rời trận.
Còn tâm thần Lý Trường Thọ...
Trong nháy mắt đã chuyển qua giấy đạo nhân chữ “Bạo” số ba, số năm!
Bất quá chốc lát, ở một nơi trong khu rừng rậm cách hộ sơn đại trận chỉ có mấy dặm, một dòng suối có hai lão đạo mặt lạnh lần lượt bay ra.
Bọn họ bay thẳng lên không trung, ở hai hướng tây nam, tây bắc, quan sát Độ Tiên môn.
Vị trí của hai lão đạo hoàn toàn khớp với hai nhóm quân địch đang tiến đánh!
Khí tức trên người bọn họ đang run rẩy, toàn thân từ trên xuống dưới tiên lực tuôn trào.
Trong Độ Tiên môn, từng đạo tiên thức ló ra, lập tức bị thu hút bởi thân hình hai lão đạo này.
Một trưởng lão có vẻ mặt già nua thì thào nói ra tiếng lòng của chúng tiên:
“Hai vị đạo hữu này muốn làm gì vậy? Tại sao lại nhìn lạ mặt như thế...”
Đùng!
Trong bóng tối, Lý Trường Thọ vỗ tay, nhanh chóng thu hồi tinh thần của mình trên người hai giấy đạo nhân.
“Các ngươi mở to mắt ra mà xem!”
Hai lão đạo này ngửa đầu rống to, từ trong ra ngoài bộc phát ra tiên quang rực rỡ...
Nói xong, lại đứng bên ngoài đại trận tự phát nổ tại chỗ!
Tiếng nổ cuồn cuộn như Thiên lôi, tiên lực tuôn trào hóa thành sóng khí lao về phía trước, làm cho đại trận hộ sơn không ngừng run rẩy!
Chuyện này cho các tiên nhân từ trên xuống dưới trong Độ Tiên môn đều tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này...
Hoàn toàn không nghĩ ra.
Đây là chuyện gì vậy?
Đột nhiên có hai đạo nhân nhảy ra, hai cuống họng rống lên, trực tiếp tự phát nổ, là muốn gây chấn động đại trận hộ sơn sao?
Để bọn họ nghe thấy tiếng động sao?
Chưởng môn của Độ Tiên môn cũng bừng tỉnh, mở choàng hai mắt ra...
Tiên thức Kim Tiên nhìn theo hai hướng kia, lập tức phát hiện ra hai nhóm bóng đen đang nhanh chóng lao về phía Độ Tiên môn!
“Không tốt!”
Vị đạo trưởng có khuôn mặt trung niên bước ra khỏi nơi mình bế quan, hiện thân trên Phá Thiên phong, nhìn về phía tây bắc, rồi nhìn về phía tây nam, trong miệng hét lớn một tiếng, âm thanh truyền mấy ngàn dặm:
“Đạo chích phương nào, dám to gan đến xâm phạm Độ Tiên môn ta!
Trưởng lão, môn nhân các phong nghe lệnh! Chuẩn bị chiến đấu nghênh địch, bảo vệ sơn môn!”
Trụ gõ chuông lớn bên cạnh chủ điện, lập tức được hai chấp sự Chân Tiên với sắc mặt hoảng loạn xúm lại, ra sức gõ vang đại đồng chuông trong môn phái!
Lúc trước trong môn phái chỉ có bế quan, tu hành, đánh cờ, nói đùa, sinh hoạt đạo lữ… tất cả môn nhân trưởng lão đều bị một tiếng hét của Chưởng môn đánh thức!
Tất cả các phong lập tức có từng thân ảnh vọt ra...
Mặt khác, còn có hai đám muỗi khôi lỗi cách sơn môn hơn hai ngàn dặm, cuối cùng cũng phát hiện sự thật là bọn chúng đã bị bại lộ tung tích...
Nguyên Trạch lão đạo đeo một mặt nạ cây khô, cùng hai vị “Ngụy” Kim Tiên khác ở hai phương hướng đồng thời hạ lệnh!
Mấy thân ảnh vốn đang bay nhanh sát mặt đất, từng tốp từng tốp nhanh chóng phóng lên không trung, kết thành hai đám mây thật dày, đồng thời chạy tới Độ Tiên môn.
Ba tên Luyện Khí sĩ Kim Ngao đảo vốn giấu kín thân hình và hơi thở, tự mình bộc phát hoàn toàn uy áp của Kim Tiên!
Trong Độ Tiên môn, Chưởng môn và một người có khí tức Kim Tiên cảnh lao vút lên không trung, đối đầu ứng phó!
Lý Trường Thọ âm thầm quan sát, trong môn phái có một đạo khí tức Kim Tiên khác, từ trong Đạo Tạng Điện lao ra ngoài...
Đó là...
Kỳ Linh trưởng lão?
Ồ, đạo hiệu này quả nhiên có gì đó kỳ lạ!
Không đợi Lý Trường Thọ suy nghĩ nhiều, tất cả các phong truyền đến tiếng nổ vang.
Mười sáu tòa tương đối cao trên các phong, mười sáu cột sáng đủ màu phóng lên tận trời, liên tục hội tụ linh lực vào hộ sơn đại trận!
Hộ sơn đại trận đã thay đổi từ mỏng manh như lúc trước, bây giờ trở nên dày thêm thô thêm, toàn bộ uy lực đều được triển khai!
Ở hai phía tây nam, tây bắc, hai đám mây đen với khí thế hung hăng liều chết lao tới, tốc độ nhanh hơn bay sát đất lúc nãy... Kỳ thật cũng không nhanh hơn bao nhiêu.
Liều lĩnh, mạnh mẽ tấn công chính diện!
Bởi vì phát hiện tung tích của địch tương đối kịp thời, Độ Tiên môn cũng bắt đầu từng bước bài binh bố trận.
Chân Tiên, Thiên Tiên các phong bắt đầu tập trung về phía Phá Thiên phong, sau đó chia thành hai đội, rồi từng người bay đi tây nam, tây bắc, vài ngọn núi bên ngoài.
Nguyên Tiên cảnh tụ tập ở Phá Thiên Phong, chuẩn bị bắt đầu kết trận.
Tất cả đệ tử các phong cũng nhao nhao được dẫn đi từ Phá Thiên Phong đến Bách Phàm Điện.
Hữu Cầm Huyền Nhã cùng mấy tên đệ tử Phá Thiên phong bận rộn dẫn dắt đám đệ tử, môn nhân không thể nào tham chiến, tập hợp xếp hàng trước Bách Phàm điện.
Lúc này cũng không cần phải gấp gáp chạy trốn ngay lập tức.
Hộ sơn đại trận là tầng bình chướng thứ nhất.
Cao thủ trong môn phái là tầng hộ vệ thứ hai,
Với tình hình chiến đấu bất lợi như thế này, thật sự đến lúc sinh tử tồn vong, những đệ tử và bộ phận Nguyên Tiên này sẽ được đưa xuống dưới mặt đất, từ địa mạch Na Di trận rời đi...
Lúc này Độ Tiên môn, phần lớn các tiên nhân đều có chút mơ màng, không biết tại sao lại đột nhiên bị cường địch tấn công.
Nhưng bọn họ sẽ không đưa cổ ra để bị giết!
Từng vị tiên nhân trong Độ Tiên môn, cũng thu hồi ý cười hiền lành ngày thường.
Hoặc là nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn những tên địch “không tên” từ phía xa xa đang nhanh chóng vọt tới, quấy rầy bọn họ thanh tĩnh tu hành.
Hoặc là sắc mặt đen lại, trong mắt tràn đầy lửa giận, trong đạo tâm cũng bắt đầu tức giận.
Mặc dù cũng có người lộ ra vẻ khẩn trương, sinh ra cảm giác lo lắng, nhưng phần lớn những người Độ Tiên môn, giờ phút này cũng không giống như xe bị tuột xích...
Lúc này trên Tiểu Quỳnh Phong.
Các tầng đại trận được Lý Trường Thọ bố trí đã mở ra, chỗ này bây giờ đã là một nơi nguy hiểm.
Còn Linh Nga đã khiêng giấy đạo nhân “Nhân Tam”, và sư phụ đang bị hôn mê, thi triển thổ độn, chậm rãi lần mò về phía địa mạch...
Bả vai nhỏ nhắn mềm mại của Lam Linh Nga, giống như đang nâng cả tương lai của Tiểu Quỳnh phong lên!
Giờ khắc này, nàng cũng thay đổi tính cách vui đùa ngày thường, ánh sáng trong con ngươi không ngừng lấp lóe, trình độ cơ cảnh đã vượt xa người thường.
Trong phòng đan trống không, một góc nào đó trên giá sách.
Một cái hộp trúc đẩy ra, một người giấy hiện thân, trên lưng viết hai chữ “Thiên Bát”.
Giấy đạo nhân này nhảy xuống mặt đất, thân hình lắc lư lảo đảo, hóa thành bộ dáng Tề Nguyên lão đạo, trong tay cầm ba tấm ngọc bài khống chế trận pháp.
Lý Trường Thọ để lại một tia tâm thần ở chỗ này, dùng để quan sát đại chiến trong môn phái.
Sau đó hắn lập tức nhất tâm đa dụng, tìm hai người giấy đạo nhân vốn khống chế độc trận Địa Tam và Địa Ngũ từ trong thân cây, trong đầm nước ra ngoài.
Việc của bọn chúng vẫn chưa làm xong.
Động tác của hai giấy đạo nhân gần như đồng bộ với nhau, trong tay áo từng người nhảy ra từng người giấy nguyên bản.
Sau đó, hai giấy đạo nhân thi triển thổ độn, mò mẫm tới những nơi đã bộc phát độc trận.
Hai bên đều có bốn người giấy, hóa thành già, trung niên, trẻ tuổi, nam nữ không đồng nhất, theo sát phía sau giấy đạo nhân, bay về phía trước...
Những khôi lỗi kia có thể mặc kệ thi thể của đồng bọn, nhưng Lý Trường Thọ thì không thể bỏ qua.
Ngoại trừ những thi thể kia, nhóm người giấy còn bắt đầu xử lý những nơi đã phát tán khói độc, để tránh lưu lại hậu họa, trêu chọc ra nhân quả mới.
Bảo vệ môi trường Hồng Hoang, ai ai cũng đều có trách nhiệm.
Hai hướng, tổng cộng có tám người giấy nguyên bản thần thông làm cu li, trong đó hai giấy đạo nhân có sức mạnh nguyên thần của Lý Trường Thọ thì trốn dưới mặt đất trong bóng tối, không dám thò đầu ra...
Không còn cách nào khác, công tác phòng muỗi luôn luôn cần phải nhớ kỹ!
Hai nhóm tám người giấy này phân công rất chuẩn xác, phối hợp ăn ý, hiệu suất hành động cao mà lại an toàn.
Dùng bảo túi Nạp Độc thu hồi độc tố tràn ngập khắp nơi.
Cần phải phá hỏng những độc trận trước kia chưa bị phát động.
Thu thập thi thể ở khắp nơi, thuận tiện sờ soạng trữ vật pháp bảo trên người đối phương...
Xử lý được một nửa, trong sơn môn Độ Tiên môn truyền đến từng trận sấm rền.
Bên ngoài hộ sơn đại trận, năm vị Kim Tiên đã giao thủ, đấu pháp chấn động khắp nơi, khiến phiến tiểu thiên địa ở đó biến sắc.
Chưởng môn Độ Tiên môn bay về phía tây nam lấy một địch hai, Kỳ Linh trưởng lão thì bay về hướng tây bắc ngăn một tên Kim Tiên cường địch khác, ngăn cản ba tên cao thủ Kim Tiên đối phương tới gần đại trận hộ sơn của Độ Tiên môn.
Các loại bảo quang giao thoa, hai bên nện gạch vào nhau!
Nhưng bên ngoài hộ sơn đại trận, mấy tên Thiên Tiên với khí thế hung hăng kia đã bắt đầu oanh kích vào vách trận...
Lý Trường Thọ cũng không quản nhiều, tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Bây giờ chưa phải thời cơ giấy đạo nhân chữ “Thiên” lên sàn, đối phương oanh kích đại trận cũng phải có một quá trình.
Hai nhóm giấy đạo nhân tăng tốc hành động. Cuối cùng trước khi đại trận hộ sơn bị oanh phá, giấy đạo nhân đã tập trung thi thể của đối phương lại với nhau, quét dọn sạch sẽ những nơi tràn ngập khí độc kia.
Sau đó, ném hai thanh Hoán Thiên Bảo Tán lên không trung, mở ra hai trận pháp ngăn cách với bên ngoài.
Bốn người giấy mỗi người ném ra một Nhiếp Hồn châu, lục soát tàn hồn với cường độ cao, lại lần lượt lấy mõ gỗ, chuông đồng, kèn trống các loại.
Người gõ mõ gỗ tụng Độ nhân kinh.
Người gõ mõ tụng Tiêu Tai Cầu Phúc Chú.
Người lắc chuông đồng tụng Vãng Sinh Chú.
Còn hai người giấy cầm kèn thì đưa tay vẩy ra từng luồng Tam Muội Chân hỏa, đốt mấy thi thể yêu, nhân, linh thành tro bụi. Sau đó bọn chúng hít sâu một hơi, ngửa đầu thổi lên giai điệu bi thương...
Hiện tại lúc này, ngoại trừ cưỡng ép làm lễ cầu siêu sau trận chiến, còn tặng kèm dịch vụ mai táng và linh cữu!
Năm vị Kim Tiên đang chiến đấu gần Độ Tiên môn, đánh ra hào quang đầy trời, khiến mặt đất rung động mãnh liệt.
Lý Trường Thọ âm thầm chú ý một hồi, đợi một lát khi đốt thi thể hai bên xong, mỗi người cũng đọc kinh văn xong, sẽ để lại mặt đất hai đống tro tàn lớn màu đen.
Lần này bốn người giấy đồng thời ra tay, thổi tan đám tro tàn kia...
Thời kì đặc thù, chỉ có thể hi sinh một chút nghi thức cảm tưởng.
Dù sao trận chiến này vẫn còn rất nhiều cơ hội...
Tám người giấy quét dọn xong dấu vết, thi triển thổ độn chui xuống dưới đất, trở về tay áo hai giấy đạo nhân kia.
Mà hai giấy đạo nhân này cũng chính thức “hoàn thành nhiệm vụ”, ẩn thân đi về phía trước, đợi Lý Trường Thọ thu về hoặc tiêu hủy.
Nếu Độ Tiên môn có thể giữ vững, đương nhiên là có cơ hội thu về, luyện chế giấy đạo nhân không hề dễ.
Nhưng nếu lần này Độ Tiên môn thất thủ, vậy thì không còn cách nào khác, đành phải tiêu huỷ toàn bộ giấy đạo nhân và người giấy này, không thể lưu một chút vết tích...