Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng

Chương 89: Chương 89: Nhanh đi mời...




Dịch: Tiểu Cửu Điểm

Biên: BsChien

Phá Thiên phong, trước Bách Phàm điện.

Hữu Cầm Huyền Nhã mặc một bộ váy xanh dài thướt tha, lưng mang đại kiếm vội vàng chạy trước chạy sau.

Không có ai yêu cầu Hữu Cầm Huyền Nhã phải làm những việc vặt này. Nhưng nàng cảm thấy bản thân được nội môn trao cho danh vọng của một thủ tịch đệ tử nên càng phải có trách nhiệm gánh vác những việc như vậy.

Tuy nhiên, nếu chỉ đơn thuần dựa trên cấp bậc tu vi để phán đoán thì thủ tịch đệ tử phải là...

Một vị họ Lý đẹp trai không biết tên nào đó.

Vị thủ tịch đệ tử chân chính lúc này bản thể lại đang thi triển thuật hóa hình, trốn ở một chỗ tự cho là vô cùng an toàn. Mặc dù tránh xa được đại chiến bên ngoài nhưng hắn cũng phải hao tâm tổn trí mưu đồ, bố trí, dùng sức cố gắng chống đỡ Độ Tiên môn...

“Huyền Nhã!”

Một vị trưởng lão Bách Phàm điện gọi Hữu Cầm Huyền Nhã tới.

Mấy vị Chân Tiên cảnh trưởng lão này có công việc thay phiên nhau xử lý ngoại vụ. Trưởng lão giao Ngọc Phù có thể khai mở địa mạch dịch chuyển trận pháp cho Hữu Cầm Huyền Nhã, bọn họ cũng muốn ra ngoài núi tham gia chiến đấu!

“Xin các vị trưởng lão yên tâm ra đi!”

Hữu Cầm Huyền Nhã nắm Ngọc Phù trong tay, ánh mắt tràn đầy kiên định.

Mấy vị ngoại vụ trưởng lão này gật đầu mỉm cười, tuy nhiên...

Đáy lòng lại cảm thấy, lời nói của Hữu Cầm Huyền Nhã nghe có vẻ không ổn.

Ngay lập tức mấy vị trưởng lão Chân Tiên cảnh cưỡi mây bay về phía tây nam.

Nơi này vẫn còn hơn trăm Nguyên Tiên lưu lại, có kết trận ở giữa bảo vệ đệ tử các phong, miễn cho nơi này bị tranh đấu ảnh hưởng mà xảy ra hư hại. Mà những đệ tử được bảo vệ cũng tập hợp lại, tùy thời chuẩn bị chiến lược rút lui.

Lúc này chúng đệ tử cũng không giúp đỡ được gì, chỉ có thể ngửa đầu nhìn không trung bên ngoài đại trận… Linh thức của bọn họ không thể dò xét quá xa, nhưng tâm thần vẫn như cũ không khỏi kinh hãi.

Như những người ngày thường đọc nhiều sách hơn chút, miệng lúc này không ngừng thốt ra những lời quan chiến hoa mĩ như:

“Nhìn đấu pháp này xem, quả nhiên là… long phi phượng vũ, gió táp mưa sa, hải lãng kinh đào, thần thông bất phàm! Khi thì đất rung núi chuyển, khi thì bảo quang lóe sáng tứ phương! Uy áp khủng bố của Kim Tiên, không ngừng kinh động tâm thần đang buộc chặt của chúng ta!”

Bên cạnh còn có mấy người không ngừng gật đầu phụ họa, liên tục nói:

“Không tệ, không tệ”,

Cũng có kẻ thường ngày chuyên tâm tu đạo, ngoại trừ đọc kinh văn không nhiều lắm, phần lớn đều là lầm bầm từng tiếng:

“Lợi hại quá!”

“Ừ, thật lợi hại.”

“Khi nào chúng ta mới có thể lợi hại như vậy!”

Trong chúng đệ tử có người tinh thần cũng không chán nản, đã sớm hạ quyết tâm sống chết cùng tông môn.

Mà tin tức địa mạch dịch chuyển rất nhanh đã lan truyền trong chúng đệ tử, khiến không ít người nhẹ nhàng thở ra. Mọi người có suy nghĩ như vậy cũng đều hợp tình hợp lí.

Nhưng tình thế xung quanh hộ sơn đại trận càng lúc càng cấp bách.

Hai phía tây nam và tây bắc đều có mấy trăm bóng đen đang không ngừng oanh kích tầng chắn màu quang bích của hộ sơn đại trận.

Nhưng chúng Chân Tiên, Thiên Tiên nội môn ngược lại chính là đợi lúc này để chuẩn bị bộc phát!

Sau khi hộ sơn đại trận đã hoàn toàn mở ra, giống như một mai rùa kín không kẽ hở, trong lúc nhất thời ngoại nhân không có cách nào tiến công. Mà người bên trong, cũng không có cách nào thi triển thần thông hoặc dùng pháp bảo tấn công lại kẻ bên ngoài.

Xem thế công dữ dội của đoàn bóng đen này, một hồi nữa hộ sơn đại trận sợ là sẽ không chống đỡ nổi.

Những bóng đen này đều là khôi lỗi bị huyết muỗi khống chế, mặc dù nguyên thần mất kiểm soát, phần lớn không suy nghĩ mà chỉ làm theo mệnh lệnh đã được truyền đạt trước đó. Nhưng lúc chiến đấu, độ ăn ý giữa bọn chúng cao hơn nhiều so với đội hình Độ Tiên môn.

May mà những độc trận Lý Trường Thọ bố trí cũng đã tiêu hao khoảng hai thành chiến lực của đám huyết muỗi khôi lỗi này.

Lúc này lại dựa vào hộ sơn đại trận, địa mạch cùng lực lượng linh thạch để tiêu hao hết tiên lực, yêu lực, linh lực của đám khôi lỗi này.

Nói đến trận đại chiến, Độ Tiên môn mặc dù vẫn như cũ trong tình cảnh bất lợi, nhưng bất lợi này cũng không còn quá lớn.

...

Trước Bách Phàm điện, Hữu Cầm Huyền Nhã lại bận rộn một hồi. Nàng đứng trên mái cong của điện nghỉ ngơi, ánh mắt đảo qua khắp nơi.

“Trường Thọ sư huynh sao không có ở đây?”

Hữu Cầm Huyền Nhã trong lòng thất kinh, cẩn thận tra tìm lần nữa.

Nàng rất nhanh liền phát hiện, trong ngoài Bách Phàm điện cũng không có thân ảnh Lý Trường Thọ cùng Lam Linh Nga.

Hữu Cầm Huyễn Nhã lập tức nhìn về hướng Tiểu Quỳnh phong, khẽ nhíu đôi mi thanh tú, muốn qua chỗ Tiểu Quỳnh phong mang Lý Trường Thọ cùng Lam Linh Nga đến đây.

Nhưng ngay khi Hữu Cầm Huyền Nhã vận chuyển pháp lực chuẩn bị bay lên, một giọng nói được truyền âm đến...

“Hữu Cầm sư muội, lúc này ta cùng Linh Nga không tiện hiện thân. Sau khi hộ sơn đại trận bị phá, ta và mọi người sẽ gặp lại ở chỗ đại trận dưới mặt đất”

Nghe lời nói ấy, đáy lòng Hữu Cầm Huyền Nhã mới nhẹ nhàng thở ra.

Mặc dù không biết vì sao Trường Thọ sư huynh cùng Linh Nga sư muội phải ẩn nấp trong đám người, nhưng Trường Thọ sư huynh đã nói như vậy rồi thì mình cũng không cần quá sốt ruột...

Cùng lúc đó, tại nơi hẻo lánh nào đó vừa tối vừa hẹp, Lý Trường Thọ cũng nhẹ nhàng thở ra.

Hoàn hảo hắn sớm đoán được “chiêu” này của Hữu Độc!

“Giải quyết” xong cái tai họa ngầm này, Lý Trường Thọ tiếp tục quan sát, sau đó Tửu Cửu cùng Tửu Ô cũng định đến “thăm hỏi” hắn, còn truyền âm nhắc nhở...

Đây cũng là cái tai hại “bạn bè” quá nhiều.

Ba nghìn dặm bên ngoài phía tây nam, tây bắc, hai đạo nhân giấy khống chế độc trận đã hoàn thành đầy đủ sứ mạng của bọn nó, thuận lợi trở về hộp nhỏ của hắn.

Lý Trường Thọ cũng có thể tạm thời nghỉ ngơi một chút.

Loại tình huống hiện tại so với lúc trước Lý Trường Thọ dự kiến, kỳ thật còn đơn giản hơn một ít.

Đối phương chỉ có ba gã cao thủ Kim Tiên cảnh, cũng không có tồn tại siêu cường như Đại La.

Hơn nữa, chúng tiên Độ Tiên môn cũng không phải chỉ biết dùng cơ bắp.

Nhìn chúng tiên Độ Tiên môn bày ra trận thế như vậy, rõ ràng cho thấy ý định vừa đánh vừa lui.

Môi mấy vị thái thượng trưởng lão không ngừng mấp máy, hẳn là đang truyền âm tới đệ tử các nơi, chỉ dẫn sau đó nên đối phó như thế nào.

Điều này làm cho Lý Trường Thọ yên tâm không ít.

Đạo nhân giấy chữ Thiên Bát mang bộ dáng Tề Nguyên lão đạo đang ngồi xích đu trước phòng luyện đan.

Lý Trường Thọ chính là nhờ giấy đạo nhân này nhìn xem Kim Tiên đấu pháp, quan sát chuyển động của đại trận.

Đáy lòng nhanh chóng suy nghĩ tính toán phương vị kế tiếp để điều khiển giấy đạo nhân xuất thủ, chờ đợi thời cơ khi hộ sơn đại trận bị đánh nát liền bắt đầu kế hoạch tác chiến chính thức của hắn...

“Tiểu sư thúc cùng Tửu Ô sư bá có Vong Tình thượng nhân bảo vệ, ta ngược lại không cần quá lo lắng.”

Lý Trường Thọ dùng tiên thức dò xét phía tây nam, dựa vào cỡ ngực để tìm người, lập tức nhìn thấy được Tửu Cửu sư thúc.

Tửu Tự Cửu Tiên từng người xếp thành một hàng, đều cầm pháp bảo, vận chuyển thần thông, đứng đằng sau lưng sư phụ mình Vong Tình thượng nhân.

Trong chín người bọn hắn, vị đại sư tỷ Tửu Y Y phong tư trác tuyệt là dễ thấy nhất.

Vị tiên tử này mặt như phủ băng, quanh người lơ lửng ba bốn kiện pháp bảo, bản thân nàng tu vi cảnh giới cũng là Thiên Tiên cảnh sơ kỳ.

Bên cạnh Vong Tình thượng nhân chính là hai vị thái thượng trưởng lão, bọn họ cùng mười hai vị Thiên Tiên trưởng lão cùng nhau đứng đầu hàng ngũ phía tây nam.

Môn phái bị tập kích, người có tu vi cao phải đứng trước, đây là quy định của Độ Tiên môn.

Vong Tình thượng nhân như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn tiểu đồ đệ của mình nói: “Tiểu Cửu?”

Tửu Cửu đang ôm hồ lô lớn, ánh mắt có chút bất an, thỉnh thoảng nhìn về phía Tiểu Quỳnh phong vội vàng thưa một tiếng:

“Sư phụ, có tiểu Cửu!”

“Ừ.” Khóe miệng Vong Tình thượng nhân không dấu vết hạ xuống.

Tu vi của tiểu Cửu không tệ.

Vong Tình thượng nhân sửa lời nói: “Sau khi loạn chiến bắt đầu, các ngươi nhớ kỹ phải hỗ trợ lẫn nhau, chiếu cố tiểu Ngũ nhiều hơn một chút, vết thương cũ của hắn vẫn chưa phục hồi nguyên vẹn.”

Mặt Tửu Ô lộ vẻ xấu hổ, mặt khác tám vị sư huynh muội đồng loạt cúi đầu đồng ý.

Đồng thời, Tửu Ô cũng nhớ tới trước đây, lúc lão đi bái phỏng Vạn Lâm Quân trưởng lão, bị Vạn Lâm Quân trưởng lão đe dọa...

Khục, là bị Vạn Lâm Quân trưởng lão dặn đi dặn lại.

“Nếu như hộ sơn đại trận bị cường địch công phá, ngươi liền lập tức thối lui về Phá Thiên phong, không được cùng địch nhân cứng đối cứng, mở ra cái túi gấm này!”

Cái túi gấm kia, Tửu Ô để ngay trong tay áo, thời thời khắc khắc đều mang bên người.

Lúc Vạn Lâm Quân trưởng lão nói lời này còn mang một bộ mặt hung thần ác sát, hù lão và Tửu Thi mấy ngày vẫn chưa hồi phục tinh thần.

Tửu Ô suy nghĩ một chút, bước về phía trước hai bước, tại sau lưng Vong Tình thượng nhân bẩm báo việc trước đó được Vạn Lâm Quân trưởng lão dặn dò.

Vong Tình thượng nhân cũng không hỏi nhiều, dặn Tửu Ô cứ theo lời Vạn Lâm Quân trưởng lão mà làm.

Tửu Ô lui về vị trí của mình, ngẩng đầu nhìn ra đại trận bên ngoài, nhìn chăm chú lên những thân ảnh đang oanh kích hộ sơn đại trận, nắm chặt trường kiếm trong tay, đợi...

Lão giữ cẩn thận mấy bình đan, tùy thời liền có thể phóng thích “Vạn bài” độc đan.(*)

(*) Chữ “Vạn bài” này tác giả để trong ngoặc, là kiểu chơi chữ hài hước. Thực ra độc đan này là của Lý Trường Thọ điều chế, tặng cho Tửu Ô dưới chiêu bài của Vạn Lâm Quân, còn mấy viên đan đúng của Vạn Lâm Quân thì Tửu Ô đã dùng hết từ lần bị tập kích ở Kim Cung môn rồi.

Tửu Ô nghĩ thầm: “Lúc này chắc Trường Thọ sư điệt đã qua Phá Thiên phong rồi.”

Tiên thức đảo qua Phá Thiên phong trước Bách Phàm điện, Tửu Ô chợt nhướng mày.

Lại cẩn thận tìm kiếm, đạo nhân lùn này không khỏi sợ run.

Lý Trường Thọ cùng Lam Linh Nga lại không có ở Bách Phàm điện, thậm chí trên Phá Thiên phong cũng không có tung tích hai người!

Tửu Ô lập tức nghĩ tới điều gì, đáy lòng vô cùng lo lắng...

Suy tới suy lui, lão chung quy vẫn không yên lòng về an nguy của Lý Trường Thọ cùng Lam Linh Nga.

Lần nữa tiến lên phía trước, Tửu Ô đối với bóng lưng sư phụ mình nói:

“Sư phụ, đệ tử muốn đi Tiểu Quỳnh phong một chuyến, mang Trường Thọ sư điệt cùng Linh Nga sư điệt đến Bách Phàm điện.

Trường Thọ sư điệt còn trẻ tuổi nóng nảy, đệ tử lo lắng hắn sẽ dùng trận pháp bản thân tự bố trí để đả thương địch thủ!”

Vong Tình thượng nhân vuốt cằm nói: “Tốt.”

Tửu Cửu đứng một bên muốn nói lại thôi, vẫn là nhấp nháy khóe miệng, tiếp tục lưu lại nơi này, cùng các sư huynh sư tỷ kề vai sát cánh tác chiến.

… chỉ là mang Trường Thọ cùng Linh Nga đi Bách Phàm điện thôi mà, một mình ngũ sư huynh là đủ rồi.

Tửu Ô liếc nhìn hộ sơn đại trận xem như vững chắc, vội vã rời hàng ngũ, hướng Tiểu Quỳnh phong bay nhanh đến.

“Quả nhiên...”

Trong bóng tối, Lý Trường Thọ thấy một màn này lập tức thở dài, định lập tức truyền âm cho Tửu Ô sư thúc.

Ngay lúc này!

Giữ tầng trời cao kim quang lóng lánh, trường kiếm mang theo một chút lực lượng công đức xé mây chém ra một nhát. Kiếm quang tỏa ra muôn trượng, lấy khí thế bôn lôi phá nú không gì cản nổi trảm ngay phía trên hộ sơn đại trận!

Đối phương có một gã Kim Tiên đã xuất thủ, đột nhiên công kích hộ sơn đại trận!

Kiếm này một nhát chém xuống, quang bích của hộ sơn đại trận chấn động kịch liệt, chưởng môn Độ Tiên môn hét lớn một tiếng, lần nữa gắt gao ngăn chặn hai gã Kim Tiên bên địch nhân...

Thừa dịp hộ sơn đại trận bất ổn, bên ngoài đại trận hai phía tây nam, tây bắc, vô số lưu quang đồng thời bộc phát!

Huyết muỗi khôi lỗi phối hợp rất ăn ý, lúc này ra sức phát huy tác dụng đến cực hạn!

Bích quang lập lòe trên đại trận đột nhiên dừng lại, tiếp đó trong nháy mắt trực tiếp nổ tan tành. Từng cỗ nguyên khí tiêu tán khắp bốn phương tám hướng, quét một vòng giống như biển gầm!

Một gã Độ Tiên môn Thái Thượng trưởng lão giơ pháp bảo đang lóe ra hào quang sáng chói lên cao, trấn định âm thanh thét lên:

“Xuất thủ!”

Thoáng chốc, hai phía tây nam, tây bắc bộc phát ra vô số lưu quang. Chúng tiên đồng loạt thi triển pháp bảo, thần thông!

Hướng tây bắc, độc thủ đang che khuất bầu trời hạ xuống, tay áo Vạn Lâm Quân trưởng lão phấp phới, râu tóc đều dựng lên, uy phong lẫm liệt.

Nhưng bảy tám đại yêu Thiên Tiên cảnh đối với việc này sớm đã có chuẩn bị, cũng phát động pháp bảo của mình, hợp lực ngăn cản vị độc tiên này!

Đám tiên nhân còn lại của song phương lúc này chỉ dám ở xa dùng pháp bảo, dùng thần thông oanh kích. Không tên nào dám xông vào thảm độc vụ màu xanh lục đang nhanh chóng lan tràn.

Hướng tây nam, mười mấy tên Thiên Tiên vọt tới trước cận thân chiến đấu. Song phương lao vào nhau chém giết, lưu quang đầy trời không ngừng xung kích, đã có người bị thương do xung kích đạn lạc mà theo mây rơi xuống...

Tửu Ô thấy thế, lập tức phải trở về gấp rút tiếp viện.

Nhưng hắn vừa quay đầu, bên tai liền nghe được có người truyền âm:

“Mở túi gấm ra, sư tình xung quanh chớ quản. Một mình ngươi cũng không thay đổi được chiến cuộc!”

“Vạn trưởng lão!”

Tửu Ô sợ run lên, lấy túi gấm ra từ trong tay áo, nhìn thoáng qua một lát, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ.

Cái này...

Sự tình như vậy, như thế nào trước đây bản thân lại không nghĩ tới!

Liếc nhìn về nơi kịch chiến đang diễn ra, đạo nhân lùn này cắn răng một cái, dậm một chân quay người vội vàng bay về hướng Phá Thiên phong!

Vừa rồi truyền âm cho Tửu Ô, tự nhiên là Lý Trường Thọ đang tránh trong âm thầm, bắt chước giọng nói cùng ngữ điệu của Vạn trưởng lão. Lúc này Vạn trưởng lão đang tại sơn môn tây bắc kịch chiến đấu pháp, rảnh đâu lo lắng Tửu Ô bên này.

Tiếp đó...

“Bây giờ phải nhìn xem trình độ khóc của ngươi như thế nào rồi, sư bá.”

Tâm trí Lý Trường Thọ âm thầm suy nghĩ, lần nữa bắt đầu nhất tâm đa dụng.

Hai hướng bắc - nam Độ Tiên môn, trong rừng rậm ngoài mấy trăm dặm, bốn cái hộp gỗ đồng thời bị bàn tay nhỏ của người giấy đẩy ra.

Giấy đạo nhân có độ dày kinh người, toàn thân đeo đầy bao vải từ trong hộp nhảy ra ngoài. Thân hình của bọn nó lung la lung lay, nhanh chóng biến lớn, hóa thành bốn gã đạo nhân gồm hai nam hai nữ.

“Đóng cửa, thả chó!”

Ấy, như thế khác nào tự mình chửi mình, phải nói là đóng cửa đánh chó mới đúng!

Hai hướng bắc - nam mỗi phía đồng thời có hai đạo thân ảnh thi triển thổ độn, nhanh chóng phi tới hai nơi đang kịch chiến ở Độ Tiên môn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.