Giang Lạc phát bệnh thì hình như sẽ thẳng thắn hơn đôi chút.
Có lẽ vì đang không được thoải mái nên buộc phải tháo gỡ hết tất cả trang bị, quay về với bản chất chân thật nhất của mình, muốn gì, muốn làm gì, muốn nói gì đều không có nhiều sức lực suy ngẫm cân nhắc, em ấy như vậy lại đáng yêu ngoài tầm kiểm soát.
Em gửi tin nhắn cho tôi, nói đang đợi ở tiệm cà phê đối diện công ty.
Không có thời gian trả lời tin nhắn, tôi chạy một mạch xuống dưới lầu.
Chẳng phải có một thành ngữ gọi là “mong ngóng về nhà” sao, giây khắc ấy tâm trạng của tôi gần như cũng có thể hình dung như thế, muốn ngay lập tức quay trở lại bên em ấy.
Tôi phải cảm ơn Dịch Lễ vì mấy năm trước quen anh ấy nên bây giờ mới nhận ra cái ôm của tôi và Giang Lạc chan chứa tình cảm như thế nào.
Cách tấm kính thủy tinh nhìn người ngồi bên trong, mái tóc dài, phần tóc mái lòa xòa hơi che khuất đôi mắt.
Tôi gõ lên cửa kính, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của em ấy mà hận không thể đi xuyên qua kính nhéo mặt em.
Tôi không biết có phải chỉ mỗi tôi như vậy hay không, khi yêu một người thì đều sẽ luôn không tự chủ được xem đối phương thành đứa trẻ, muốn cưng chiều người yêu vô chừng mực, thậm chí muốn làm bất cứ chuyện gì cho người ấy.
Tôi tin tưởng người mình yêu đều đáng giá được yêu, vì tôi tin vào mắt nhìn của mình, cũng tin vào người tôi yêu thương.
Giang Lạc bỗng chạy đến công ty tìm tôi có vẻ như là có điều muốn nói, em ấy hết sốt, tôi cũng bỏ được nỗi lo xuống.
Trong tiệm, em nấp trong lòng tôi, nhắm hai mắt không nói gì, tôi nghi ngờ em đã ngủ rồi.
“Giang Lạc. Tôi khẽ vỗ lưng em, nhỏ giọng gọi sợ sẽ làm em sợ.
Em chống chóp mũi lên bả vai tôi, khẽ “Ừ” một tiếng.
“Về nhà nhé?” Tôi thấy tòa nhà đối diện đã có người lục tục đi ra, còn có công nhân viên của công ty tôi chen lẫn trong đó.
Em ấy ngẩng đầu lên, nhìn tôi một lúc rồi ngồi thẳng người, nhấp một ngụm cà phê.
“Có phải em có chuyện tìm tôi?” Tôi nghĩ là mình hiểu Giang Lạc, có vài người mà ta không thể dùng thời gian quen biết dài ngắn để phán đoán mức độ thấu hiểu của cả hai, tôi đặt hết tâm tư của mình lên người em ấy mà không ngần ngại giữ lại gì, vậy nên em cất giấu tâm sự gì trong lòng, dĩ nhiên tôi có thể thấy được.
Giang Lạc nhìn ra ngoài cửa kính, tôi nhìn em.
Bầu trời bên ngoài dần dần sẩm tối, cửa kính phản chiếu ra hình bóng của chúng tôi.
Em ấy im lặng một lúc, chợt lên tiếng: “Anh, em…”
Không biết sao, giây khắc đó tim tôi bỗng nhảy vọt lên cuống họng, nó đập rất nhanh, như là sắp nổ tung đến nơi rồi.
Tôi hơi quay đầu cũng nhìn ra cửa kính, ở đó, tầm mắt của cả hai chạm nhau.
Tôi và Giang Lạc đối diện, tôi muốn hôn em ấy.
Trong tiệm vang lên tiếng ca.
Lisa thâm tình hát:
Once I crossed seven rivers to find my love
And once, for seven years, I forgot my name
(Tôi đã từng vượt qua bảy con sông để kiếm tìm tình yêu
Và cũng từng, suốt bảy năm đằng đẵng, quên đi bản thân mình)
Giang Lạc hé môi, em ấy mấp máy phát ra âm thanh rất nhỏ, chừng như bị tiếng nhạc lấn át.
Nhưng tôi vẫn nghe vô cùng rõ ràng.
Em ấy nói: “Anh, em yêu anh.”
Phải hình dung cảm giác khi ấy của tôi như thế nào đây, tất cả giác quan đều mất hiệu lực, ngẩn người ra, một lúc lâu sau vẫn không bình tĩnh lại nổi.
Ắt hẳn người tôi đang run rẩy, vì điều này quá sức tưởng tượng.
Người mà tôi âm thầm, e dè yêu thương lại nói lời yêu tôi vào một ngày đầu hạ trong tiệm cà phê cùng với tiếng nhạc.
Đây có lẽ không phải sự thật, thế nên tôi không nhúc nhích, vì muốn giữ nó lâu hơn chút nữa.
Dù chỉ kéo dài được thêm một lúc.
Không biết đợi bao lâu thì các bộ phận trong cơ thể tôi mới bắt đầu vận hành chức năng của chúng, tôi lại nghe thấy giọng hát của Lisa, cô ấy đang hát: “That there once will be a better tomorrow.” (Rằng sẽ có một ngày mai tốt đẹp hơn.)
Tôi giơ tay quay mặt Giang Lạc qua, khi tay chạm vào làn da của em ấy thì sờ được nước mắt man mát trên gương mặt em.
Ban đầu em không chịu quay qua, mặc dù không nỡ nhưng tôi vẫn dùng sức.
Đối mặt với tôi mà vẫn không chịu nhìn tôi, một người kỳ quặc như thế, thật sự là lần đầu tiên tôi gặp.
Tỏ tình với tôi nhưng lại có điệu bộ cam chịu như bị cưỡng ép, nếu là người khác thì chắc chắn tôi sẽ mất kiên nhẫn nhìn người ta diễn kịch, nhưng đây là Giang Lạc, tôi biết em ấy đang giãy giụa điều gì.
“Nhìn tôi.” Tôi nói với em.
Ban đầu em do dự, cuối cùng cũng ban thưởng ánh mắt cho tôi đang chờ đợi.
Nhìn bộ dạng của em ấy, tôi qua loa lau mặt cho em, cười hỏi: “Khóc gì chứ?”
Em ấy không nói gì, rút khăn giấy để trên bàn lau mũi.
Tôi lại ôm em, thật ra nếu có thể, tôi muốn hôn em hơn.
Tôi muốn sử dụng phương thức mãnh liệt hơn để đáp lại lời tỏ bày của em, vì cứ thấy chuyện này không quá chân thực.
Em quen em trai tôi nhiều năm như thế, thương nhau nhiều năm như thế, dáng vẻ em đau đớn sau khi Bách Lâm qua đời luôn hiện hữu trong đầu tôi không thể gạt đi, trong tim tôi đã nhận định em sẽ nhớ thương Bách Lâm suốt đời, tuy không muốn thừa nhận nhưng thật sự cảm thấy từ giờ em sẽ không yêu thêm bất kỳ ai khác.
Từ lúc ban đầu, tình cảm tôi dành cho em đã mang theo nỗi xót xa và tuyệt vọng, từ đầu đã hiểu mãi mãi cũng không có được sự hồi đáp.
Mà nào ngờ lại có thể nghe được câu nói không thể được thốt ra từ một-người-không-có-khả-năng nhanh như vậy.
Nếu đây không phải là giấc mộng thì là tôi nghe lầm rồi.
Đúng thật chỉ là nghe lầm thôi sao?
Không phải. [kuroneko3026]
Tôi có thể khẳng định mình nghe thấy lời tỏ tình của em ấy một cách rất rõ ràng.
Tôi muốn hôn em, muốn chiếm lấy em, muốn hét với toàn thế giới rằng tôi và Giang Lạc yêu nhau.
Không phải đơn phương đã định trước là sẽ kết thúc trong đau khổ, mà là chân chính yêu nhau.
Toàn thế giới chỉ mỗi tôi biết em ấy có tâm trạng thế nào, dùng bao nhiêu dũng khí mới nói ra được lời bày tỏ ấy.
Không có thời gian nghi ngờ thật giả, chỉ muốn ôm siết em thôi.
Đúng thật tôi còn cần thời gian để tiêu hóa chuyện này, nhưng không phải hiện tại, hiện tại chuyện duy nhất tôi cần làm là giữ chặt Giang Lạc không cho em ấy chạy mất.
Trước mắt, em ấy đã tỏ tình với tôi thì em là của tôi rồi.
Tôi hơi xấu hổ, chuyện này nên để tôi làm mới phải.
Nhưng ngẫm lại, nếu em ấy vẫn chờ đợi thì chắc cả đời cũng không đợi được tiếng yêu của tôi.
Phải, so với Giang Lạc, tôi mới là kẻ nhu nhược.
Giọng hát của Lisa ngừng lại, tôi ghé sát vào tai Giang Lạc, nói: “Xin lỗi.”
Em ấy cứng người, vì đang ôm em nên tôi cảm nhận rất rõ.
Tôi càng ôm siết em hơn, nói tiếp: “Nên là anh tỏ tình với em mới phải.”
Bạn biết đấy, tất thảy thời khắc ấm áp đều sẽ không thể duy trì được lâu, vì luôn có những kẻ chăm chăm phá hoại bầu không khí lãng mạn của bạn.
Tôi còn chưa kịp nói với Giang Lạc tôi cũng yêu em ấy thì cửa kính sát bên chúng tôi bị gõ cộp cộp.
Ngoài cửa, ba thằng nhãi sợ thiên hạ không loạn gào rú ầm trời, cách qua tấm kính mà tôi còn nghe thấy chúng hét: “Chúc ông chủ và bà chủ trăm năm hòa hợp!”
Chắc chắn Giang Lạc cũng nghe thấy, em ấy nằm úp sấp trong ngực tôi, xấu hổ không chịu ngẩng đầu lên.
Tôi giơ tay xua mấy tên ầm ĩ đó đi, chúng không cam lòng quay chụp xong mới bỏ chạy.
“Đi hết rồi.” Tôi kéo Giang Lạc ra, nắm tay em nói, “Mình cũng về thôi.”
Bây giờ nắm tay nhau không giống với lúc trước, có lẽ là nhờ Giang Lạc tiếp thêm dũng khí nên tôi không tiếp tục trốn tránh nữa.
Thật ra tôi còn nghĩ rằng cả đời cũng không vượt qua được chướng ngại phía trước chúng tôi, nào ngờ Giang Lạc lại vượt qua nó, bước đến trước mặt tôi.
Còn có điều gì khiến người hưng phấn khó tin hơn điều này?
Không có.
Trong khoảnh khắc mười ngón tay của tôi và Giang Lạc đan vào nhau, cuộc đời này quả là không đáng tiếc.
Tôi không muốn buông tay em ấy ra dù chỉ một giây, ngay cả khi đến quầy tính tiền rồi vẫn nắm tay em.
Nhân viên trong tiệm nhìn chúng tôi cười trộm, Giang Lạc hơi ngại ngùng, tôi chợt nảy sinh tâm tình khoe khoang, cố ý kéo Giang Lạc lại gần hơn.
Cả hai ra ngoài, đứng trước cửa thì tôi sực nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng.
“Giang Lạc.” Tôi dừng bước.
Em ấy ngoái đầu nhìn tôi.
Bên đường đông đúc xe cộ lui tới, nhưng phút giây này tiếng còi inh ỏi cũng không làm người ta bực dọc.
Tôi nhìn em, từ từ nâng tay em lên hôn mu bàn tay của em.
Rồi nói: “Anh cũng yêu em.”
Thành thật mà nói tôi không được bình tĩnh như bề ngoài thể hiện, nếu giây phút này không phải đang trên đường cái thì chắc tôi đã ôm Giang Lạc xoay vòng vòng.
Tôi không thể hôn môi em ấy, nhưng vẫn còn có bàn tay và trán.
Có rất nhiều phương thức biểu đạt tình yêu, tôi chỉ muốn để em cảm nhận được tâm ý của mình.
Giang Lạc ngớ ra nhìn tôi, mới đầu có vẻ như không nghe rõ tôi nói gì, sau đấy vẻ mặt trở nên rất kỳ lạ, không biết đang cười hay đang khóc.
Ngay lúc tôi không biết nên nói gì em bỗng chợt gọi tôi một tiếng rồi bổ nhào lại ôm lấy tôi.
Tôi không muốn lo lắng những việc khác, việc em ấy từng là người yêu của ai, việc sinh lý của em có chỗ thiếu hụt, những cái đấy đều không phải vấn đề, mà cũng không thể ngăn cản tôi yêu em ấy và lựa chọn sánh bước bên em.
Giang Lạc đã dũng cảm như thế rồi mà tôi không đáp lại bằng tình yêu gấp trăm lần, ngàn lần thì sao có thể yên tâm cho được.
Trên đường chở em ấy về nhà, tay chúng tôi vẫn nắm chặt nhau.
Tôi biết như thế rất không an toàn, nhưng hãy tha thứ cho tôi, tôi thật sự không muốn buông em ra.
Tôi muốn hỏi vì sao hôm nay em lại đột nhiên tỏ tình với mình, cũng muốn hỏi em bắt đầu có tình cảm với mình từ khi nào, rất nhiều rất nhiều câu hỏi nhưng không biết nên hỏi từ đâu.
Chúng tôi nắm tay đi vào nhà của em, sau lại nắm tay ngồi trên sofa thừ người ra.
Rõ ràng đều là đàn ông gần 30 mà lại quái đản ngây thơ như là học sinh trung học lần đầu yêu đương, lòng bàn tay đổ mồ hôi nhưng không ai chịu buông ra trước.
Trong phòng tĩnh lặng, Giang Lạc bỗng hắt xì một cái rất lớn.
Chúng tôi đối diện nhau, rồi cùng bật cười ngã ra ghế sofa.
Em rúc trong ngực tôi, cười đến run vai, tôi vui vẻ không kìm nổi nên nhân lúc em không để ý, lén in một nụ hôn trên đầu em.
Tôi thật sự rất muốn chiếm hữu em, đặc biệt là sau khi biết em cũng yêu tôi.
Tiếng cười dần nhỏ đi, cả hai đều im lặng trong chốc lát.
Giang Lạc lên tiếng: “Thật ra ngày hôm nay em với Dịch Lễ đã thực hiện một cuộc cá cược.”
“Hả?”
Em nghiêng đầu nhìn tôi, lại nắm chặt tay tôi: “Em biết người anh ấy thích là ai, Từ Chiêu.”
Tôi không nói gì, nghĩ lúc này mà nhắc đến tên đấy thì mất hứng quá.
Giang Lạc nói tiếp: “Em nói với Dịch Lễ em sẽ theo đuổi anh, nếu em thành công thì anh ấy cũng sẽ có thể thành công lãng quên Từ Chiêu.”
Tôi bất đắc dĩ cười, thật sự không biết nên đánh giá hành động của hai người họ như thế nào.
Nhưng bấy giờ tôi lại có phần cảm kích Từ Chiêu, nếu không nhờ có hắn thì có lẽ Giang Lạc với tôi sẽ không suôn sẻ biểu lộ tâm ý của mình nhanh đến vậy.
“Anh.” Giang Lạc ngồi dậy, đối mặt với tôi nói nghiêm túc, “Cho em chút thời gian.”
Em ấy nói xong thì bỗng tiến lại.
Một nụ hôn khe khẽ rơi xuống khóe môi tôi.