Lúc không cần làm việc, cơ thể được thảnh thơi nhưng không thấy đây là một chuyện vui vẻ.
Tôi không phải người cuồng công việc, chỉ là từ sau khi Bách Lâm qua đời thì bắt đầu cố hết sức giảm thiểu thời gian ở một mình, vì mỗi khi thế giới này chỉ còn lại mỗi tôi thì tôi không thể nào khống chế đầu óc mình đừng nghĩ vớ vẩn.
Anh Bách Xuyên đi rồi, tôi dần hạ sốt, co ro trên sofa đờ đẫn nhìn căn nhà xa lạ.
Tôi nhớ cuộc sống ở chỗ đó, có cô chú đáng yêu và cả anh Bách Xuyên mà tôi lén lút cất giấu tình yêu với anh.
Tôi thấy mình quá vô liêm sỉ, bạn trai chỉ mới qua đời hơn nửa năm mà đã thay lòng đổi dạ yêu người khác.
Mỗi khi nghĩ đến việc này là tôi lại căm hận bản thân mình.
Ngồi dậy tìm điện thoại, giờ phút này tôi cần Dịch Lễ.
Lúc đi tôi hơi do dự, vì không xác định anh Bách Xuyên có đột xuất quay về hay không.
Do dự một hồi thì vẫn đi ra ngoài, trên đường đi còn suy nghĩ có nên bỏ lại một chìa cho anh Bách Xuyên.
Cho người ta chìa khóa nhà mình, đây là hành động cực kỳ ám muội, cứ như mình cầm một quả tim nóng hổi giao đến tay đối phương.
Điều này rất có tác dụng ám chỉ, nhưng nói thì nói vậy chứ anh Bách Xuyên sẽ không nghĩ nhiều đâu.
Dù sao thì chúng tôi cũng đã làm người nhà trong nửa năm.
Anh ấy xem tôi là người thân, tôi cũng chỉ đành chơi trò đóng vai người thân để thỏa mãn ham muốn cá nhân.
Cũng rất hạnh phúc, chẳng phải sao?
Tôi và Dịch Lễ hẹn gặp nhau ngay tại văn phòng của y.
Tháng sau y phải về Canada, lúc nào quay lại đây là một ẩn số.
Về bệnh tình của tôi, y nói đây là cuộc kháng chiến trường kỳ, tôi có thể cảm nhận rõ rệt mình có biến hóa nhưng biến hóa này không đủ để chứng minh tôi khỏe rồi, hoặc là sắp khỏi hẳn.
Dịch Lễ nói: “Em cần tình yêu, căn bệnh này chỉ dựa vào hai chúng ta thì không thể giúp em khỏe hoàn toàn được.”
Nhưng tôi trầm mặc, vì tôi nghĩ đến người mà mình đem lòng yêu lại là một người tuyệt đối không có khả năng.
Đây có lẽ chính là tình yêu vô vọng người ta hay nói, cũng vì vậy nên e rằng tôi sẽ phải phụ lòng kỳ vọng của Dịch Lễ.
“Em đấy…” Dịch Lễ thu dọn văn kiện trên bàn, bĩu môi trách tôi, “Sao thiếu dũng cảm quá vậy? Em nhìn anh đi, biết rõ…”
Y ngừng lại, dừng động tác trên tay.
Tôi nghi hoặc hỏi: “Sao?”
Dịch Lễ nhìn tôi, nghiêng đầu như đang nghiêm túc đánh giá tôi từ đầu xuống chân.
“Không có gì, chẳng qua là thấy chúng ta đều thật đáng thương.” Y nhún vai, “Em may mắn hơn anh một chút, nhưng đáng tiếc lại ngốc hơn anh.”
Y xếp một tờ văn kiện thành máy bay giấy, phóng đến chỗ tôi.
Tôi né đi, máy bay đâm vào bả vai.
“Giang Lạc, anh đã nói với em rồi, đôi khi nếu dũng cảm bước lên một bước thì em sẽ phát hiện những gì em suy tưởng đều không phải là sự thật.” Dịch Lễ nghiêm túc khuyên nhủ, “Cũng như em tưởng rằng Hình Bách Xuyên không yêu em nhưng thật ra hai người các em đang chơi trò thầm mến lẫn nhau mà thôi.”
Nghe được bốn chữ “thầm mến lẫn nhau”, tôi căng thẳng không biết nói gì.
Tâm tư của tôi luôn bị Dịch Lễ nhìn thấu, không dám thừa nhận rằng anh Bách Xuyên có lẽ cũng giống mình.
Đúng thật là đối mặt với Dịch Lễ, tất thảy trò vặt của chúng tôi dường như đều bị nhìn thấu trong vô tình, y quá am hiểu phương thức nghe lời đoán ý, thậm chí còn hiểu rõ chúng tôi hơn cả bản thân chúng tôi.
Tôi đang muốn nói gì đó thì bỗng có người gõ cửa phòng làm việc của Dịch Lễ.
Cả hai cùng nhìn ra cửa, tôi không thể ngờ lại gặp Từ Chiêu ở chỗ này.
Tôi và Từ Chiêu vẫn chưa nói chuyện thật sự với nhau, tôi luôn tránh né hắn, hình như hắn cũng bận rộn chuyện khác.
Đặc biệt là bây giờ chỉ cần nghĩ đến hắn thì sẽ nhớ đến cuộc điện thoại đó, cả tiếng thở dốc đầy nhục dục trong điện thoại.
“Sao anh đến đây?”
Tôi quay sang Dịch Lễ, hơi khiếp đảm.
Bọn họ quen biết từ bao giờ?
Vì sao lại quen biết?
Sắc mặt Dịch Lễ không được tốt, tôi hiếm thấy trong mắt của y chứa đựng sự luống cuống.
“Giang Lạc?” Từ Chiêu không trả lời câu hỏi của Dịch Lễ mà hỏi tôi, “Sao em ở đây?”
Trong lòng của ba người ở đây đều đầy dấu chấm hỏi.
Tôi thấy Từ Chiêu cầm cái ví tiền, là quà sinh nhật tôi mua cho hắn.
Những năm rồi đều là tôi tự tay tặng cho hắn, nhưng năm nay vì những chuyện không vui xảy ra lúc trước dẫn đến tôi căn bản không muốn gặp mặt nên gửi chuyển phát nhanh cho hắn, không ngờ đối phương sử dụng thật.
Dịch Lễ bước ra từ sau bàn làm việc, đứng trước mặt chúng tôi.
“Hôm nay không phải anh bận việc hả?” Y hỏi Từ Chiêu, giọng nói có phần run run.
Tôi đoán là mình đã bắt được bầu không khí kỳ diệu giữa hai người họ, song song đó, giọng người thanh niên nhận điện thoại của Từ Chiêu tái hiện trong đầu tôi, đồng thời vừa khớp với giọng của Dịch Lễ.
Cuộc sống vô số lần chứng minh với ta rằng thế giới này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, mà cũng vô số lần nói với ta rằng những đoạn máu chó chỉ xuất hiện trong phim truyền hình lúc 8 giờ thật ra có mặt ở khắp nơi nơi trong cuộc sống của chúng ta.
Chúng ta đều là những kẻ đáng thương bị cuộc sống đùa giỡn.
Dịch Lễ khá bối rối, không kịp giải thích gì hết, đẩy thẳng Từ Chiêu ra ngoài cửa.
Y tựa vào cửa đối diện với tôi.
“Anh có việc, em nên về trước đây.” Tôi nhớ lại lần Dịch Lễ đi mua ví tiền với mình, có lẽ trong mắt người khác trông có vẻ làm bộ làm tịch, nhưng tôi thật sự đau lòng cho Dịch Lễ.
Tôi nhớ đến nụ cười chan chứa hạnh phúc của y khi nhắc đến người mình yêu, cũng nghĩ đến phản ứng mới vừa rồi của y, nói vậy y đã sớm biết quan hệ của tôi và Từ Chiêu, lòng đột nhiên hổ thẹn.
“Em đừng đi.” Dịch Lễ nắm cổ tay tôi, trầm giọng xuống nói, “Anh không có việc gì.”
Từ Chiêu đứng ngoài gõ cửa: “Dịch Lễ! Mở cửa!”
Dịch Lễ nhíu mày nhìn tôi, cắn cắn môi.
Trong giây khắc này tôi thấy vị bác sĩ tâm lý lúc thường luôn trưng ra điệu bộ lạc quan không gì có thể phá vỡ đã bị đánh bại, lòng dâng trào cảm giác “đồng bệnh tương liên”.
Yêu mà không có được, bi thương đến cỡ nào.
Tôi đứng dậy đi mở cửa, nói với Từ Chiêu đang ù ù cạc cạc: “Em muốn đi ra ngoài với Dịch Lễ, phiền anh cho em mượn anh ấy.”
Nói xong thì quay người kéo Dịch Lễ đi, hoàn toàn không để ý Dịch Lễ có nguyện ý hay không.
Tôi nghĩ Dịch Lễ đã giúp mình lâu như vậy, bây giờ khúc mắt của y cũng hãy để tôi thử tháo gỡ giúp.
Tôi vẫn hay cảm thấy mình may mắn, mặc dù đường tình duyên không thuận lợi, nhưng tốt xấu gì thì khi chịu bước lên một bước cũng đều sẽ gặp được người làm tôi chấp nhận tin tưởng vào mai sau.
Lúc trước có Bách Lâm, sau này có anh Bách Xuyên và Dịch Lễ, trong cuộc sống hỗn loạn của tôi, là bọn họ kéo tôi chạy về trước.
Ngồi một mình trong tiệm cà phê đối diện công ty, giống như trong quá khứ ngồi chờ Bách Lâm tan việc, nhưng hôm nay tôi lại chờ anh Bách Xuyên.
Lúc xế chiều đã hàn huyên với Dịch Lễ rất lâu, cả hai ngồi trên ghế, rõ ràng y lớn tuổi hơn tôi mà lại ôm tôi khóc nức nở như đứa trẻ bị oan thấu trời.
Y rất nhạy bén, cũng rất nhạy cảm, Từ Chiêu lại đối xử với y bình thản quá đáng, từ khi hai người bắt đầu biết nhau thì cực kỳ thẳng thắn nói là không yêu.
Từ Chiêu là kẻ xấu, điều này đã là sự thật từ trước.
Rõ ràng hắn nói không yêu Dịch Lễ nhưng lưu luyến sự quan tâm dịu dàng và tình yêu nồng cháy của Dịch Lễ.
Thật ra, nói chính xác hơn là hắn đang vô liêm sỉ tiêu hao tình yêu của Dịch Lễ.
Xưa nay Dịch Lễ luôn là loại tính cách “không đụng tường Nam không quay đầu”, không đến thời khắc cuối cùng thì sẽ không bỏ qua nỗ lực giành giật.
Vì thế hai người cứ giao du không rõ ràng, dường như Từ Chiêu xem Dịch Lễ thành công cụ phát tiết tình cảm và tính dục, nhét tất cả chúng cho Dịch Lễ gánh chịu.
“Anh ta đối xử với anh như vậy, sao còn kiên trì làm gì?” Tôi hỏi.
Dịch Lễ trả lời: “Tình yêu là thứ không có lý lẽ nhất, anh biết anh ấy không yêu anh cũng biết anh ấy rất xấu xa, nhưng lại cứ không khống chế được bản thân bị xem thường mà yêu anh ấy.”
Tôi nghĩ mình có thể hiểu ý của y, nhưng lần này Từ Chiêu thật sự rất quá đáng.
Đến cuối cùng, tôi và Dịch Lễ làm ra một giao hẹn.
“Em theo đuổi anh Bách Xuyên, còn anh quên Từ Chiêu đi.”
Đây là trò chơi buồn cười và ấu trĩ cỡ nào, nhưng tôi với Dịch Lễ phối hợp nhịp nhàng, khi lòng bàn tay của cả hai áp vào nhau, tôi biết trong cuộc sống tẻ nhạt vẫn phải có chút kích thích khiêu chiến, đó mới gọi là nhân sinh.
Thành thật thì đây luôn là khát vọng của hai chúng tôi, có điều không có cái cớ nào để cả hai bước ra được những bước đi này.
Cho dù là cảm nắng hay yêu đơn phương thì cũng khiến tim chúng ta chất chứa nỗi oan ức cần được giải thoát, thôi thì đành dũng cảm một lần.
Thế nên hiện tại, tôi ngồi ở chỗ này gửi tin nhắn cho anh Bách Xuyên.
(Sếp Hình à, em đang ngồi ở tiệm cà phê đối diện công ty, đã gọi cho anh một ly rồi, nếu anh đến quá trễ thì có lẽ sẽ nguội đấy.)
Gửi xong tin này, tôi bỗng thấy mình như là kẻ xấu nham hiểm vậy.
Ly cà phê trước mặt vẫn bốc hơi nóng, nhưng sắc trời đã chập tối.
Đến giờ tan ca rồi mà anh Bách Xuyên vẫn không trả lời tin nhắn của tôi.
Tôi thu hồi tầm nhìn, cúi đầu nhìn cà phê của mình.
Bất chợt bên tai truyền đến tiếng gõ lên kính.
Tôi ngẩng đầu nhìn sang, anh Bách Xuyên mỉm cười đứng ngoài cửa kính nhìn tôi.
Đèn đường bỗng được bật sáng, nụ cười của anh cũng thêm ấm áp.
Tôi cười với anh, chỉ chỉ vào ly cà phê ở đối diện, ra hiệu cho anh mau vào đây.
Cuối xuân đầu hè vẫn luôn là thời tiết tôi yêu thích nhất.
Tiết trời lãng đãng, anh Bách Xuyên chỉ mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc không thắt cà vạt, không cài hai cúc áo ngay cổ.
Anh chạy vào, đi đến chỗ tôi.
Không ngồi xuống đối diện cũng không uống cà phê, mà ngồi vào cạnh tôi, một tay cầm lấy cánh tay tôi, một tay sờ trán của tôi.
“Tàm tạm.” Anh lại sờ trán mình, “Hạ sốt.”
Bỗng dưng tôi rất muốn ôm anh, không biết vì bị sốt hỏng đầu hay vì nói chuyện phiếm với Dịch Lễ làm loạn thần kinh, căn bản không thể giải thích rốt cục lấy dũng khí từ đâu ra, nói chung là đợi đến khi tôi lấy lại tinh thần thì đã ôm chầm người đàn ông trước mặt rồi.
Trên người anh thoang thoảng mùi nước hoa, tôi lén ngửi nơi mép cổ áo của anh ấy, cũng vì thế mà say đắm.
Anh khẽ xoa nhẹ lưng tôi, hỏi: “Sao vậy?”
Tôi không dám trả lời, nhắm mắt lại, muốn trốn trong lòng anh ngủ một giấc.