Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 2: Chương 2: [Lý Giang Lạc 0.1]






Giây khắc nhìn thấy thi thể anh ấy, tôi nghĩ có lẽ mình đã thật sự trải nghiệm cái gọi là tuyệt vọng.

Khắp phía tanh nồng mùi máu, vách tường trắng nở rộ từng bông hoa đỏ thẫm, tấm thảm mới mua như đổ tràn rượu vang anh ấy thích, ngay khoảnh khắc đó, gương mặt, thân thể anh trở thành cơn ác mộng lâu dài mai sau của tôi.

Hình Bách Lâm, chỉ vẻn vẹn ba từ mà có ý nghĩ rất lạ thường với tôi.

Anh ấy là người yêu, hoặc nói, tôi muốn gọi anh là Chúa cứu thế của mình hơn.

Trên thế giới này, ngoại trừ mẹ ra, có lẽ cũng chỉ có mỗi anh là sẽ yêu tôi, bao dung tôi không giữ lại gì.

Nhưng người ấy chết rồi, mang theo những lời người đã nói và cả cái ôm ấm áp, chúng ứ đọng, mắc kẹt tại căn phòng chúng tôi sống hơn một năm.

Tôi chỉ có thể đứng ở cửa, lòng như bị dao cứa, chính là con dao đã cắm ngập trong bụng anh, tàn nhẫn đâm vào tim tôi, khuấy đảo lên.

Đồ vật trong tay không biết rơi xuống từ lúc nào, đến khi tôi cúi đầu nhìn, những quả táo phủ đầy thuốc trừ sâu chờ được tôi rửa sạch để đút cho người yêu ăn đã lăn vào vũng máu.

Càng đỏ tươi hơn. [kuroneko3026]

Dường như tôi nghe thấy tiếng máu chảy, tí tách, giọt máu nóng hổi đỏ sẫm rơi xuống mặt sàn dần trở nên nguội lạnh, làm mùa thu như này càng thêm hanh khô khó chịu đựng.

Lúc cảnh sát đến tôi vẫn còn đứng ngơ ngác ở cửa, những người mặc đồng phục đeo găng tay mang xà cạp bận bịu vội vã ra vào trong căn phòng của tôi và Bách Lâm, tôi không làm gì nổi, cũng không thể suy nghĩ được gì.

(*) Xà cạp hay Ghệt (Gaiters): Đại khái là mảnh da hay dạ cứng để bọc và bảo vệ ống chân. Hình minh họa:

huong-dan-lua-chon-xa-cap-wetrek_vn-9png

Từ Chiêu cũng đến, hắn đứng bên cạnh tôi, không nói gì, cùng nhìn hiện trường như ác mộng với tôi.

Người yêu của tôi lớn hơn tôi hai tuổi, tháng trước vừa trải qua sinh nhật 29 tuổi của anh ấy, còn nói là năm sau sẽ cho tôi một niềm vui bất ngờ.

Bây giờ xem ra, cả đời này tôi cũng sẽ không biết niềm vui bất ngờ đấy là gì.

Chúng tôi quen biết mười năm, yêu anh năm năm.

Không một ai hay biết, trước kia để bước đến quyết định sống với nhau đã lấy đi của tôi bao nhiêu dũng khí, đây không phải là tình yêu thông thường, cũng không phải tình yêu đồng tính thông thường, khi đó tôi cứ do dự lần lữa chỉ bởi tôi sợ mình không thỏa mãn được nhu cầu của anh.

Tôi có bệnh khó nói không muốn đối mặt, nó có thể sẽ đi theo tôi suốt cuộc đời này, từ lúc tôi trưởng thành là một người đàn ông đến khi chết đi.

Tôi không thể tùy tiện lôi kéo người khác cùng chịu đựng giày vò với mình được.

Tôi mắc bệnh ác cảm tình dục, nó khác với lãnh cảm, cũng khác với nhu cầu tình dục thấp, nếu là hai cái đó, tôi nghĩ mình còn có cơ hội thử nghiệm và thay đổi, nhưng ghét tình dục thì chỉ cần nghĩ đến cảnh phải gần gũi với người ta, âu yếm với đối phương là rôi gần như buồn nôn đến nôn mửa.

(*) Rối loạn ác cảm tình dục (sexual aversion disorder): Người bị rối loạn ác cảm tình dục thường có cảm giác sợ hãi, thậm chí bị ám ảnh bởi các hoạt động và các tình huống liên quan đến tình dục. Họ không khởi xướng hay đáp lại sự khởi xướng liên quan đến tình dục của bạn tình, và họ cũng tránh tất cả các tình huống có liên quan đến tình dục.

Bạn có hiểu được cảm giác đó không? Khi người yêu mơn trớn đến gần với tấm lòng son sắt, mà bạn lại run rẩy, sụp đổ chỉ muốn tránh né.

Không một ai sẽ chấp nhận người yêu như thế, một người ngoài miệng nói “em yêu anh” nhưng lại hành động theo hướng ngược lại, bạn làm thế nào để tin được là người ta yêu bạn?

Tôi biết rõ mình không thể, nên mới kéo dài dây dưa luôn trốn tránh.

Nhưng lần đó, tôi lột đi cái xác ngoài nặng trịch giả tạo, thể hiện một bản thân chân thật nhất với Bách Lâm.

Khi tôi nói chuyện này ra với anh ấy bằng ngữ điệu bình thản, người đàn ông ngồi trước mặt trước tiên ngẩn người, rồi rơi vào trầm mặc.

Tôi còn nhớ rõ hôm đó là thứ bảy, tiết trời đầu hạ trong lành đến lạ, cành liễu đong đưa trong gió, tự tại an nhàn ở ven đường, nhưng tâm trạng của tôi lại trái ngược với nó, trong những phút đối phương trầm mặc, lưng tôi chảy mồ hôi thấm ướt áo thun.

Thật ra hôm đó ban đầu chúng tôi không nhắc đến chuyện này, buổi sáng thấy thời tiết tốt nên cả hai hẹn nhau đi nhà sách, lúc về vừa đúng ngay thời gian ăn trưa nên ra cửa hàng KFC ngay cạnh mỗi người ăn một cái hamburger no nê.

Tôi vô ý dính sốt cà chua lên tay, anh cười bất đắc dĩ lau tay cho tôi, rủ mắt xuống nhìn ngón tay tôi, một lần nữa đưa ra mong muốn làm người yêu của tôi mà cứ như đang thuận miệng hỏi có muốn ăn thêm một cái hamburger nữa không.

Mình yêu anh ấy, tôi nghĩ thế.

Ít nhất khi đó là như vậy.

Khi đó trong mắt tôi, Hình Bách Lâm là người học trưởng ưu tú, là anh trai tri kỷ, là người hiếm hoi làm tôi sẵn lòng tiếp cận.

Tôi động tâm với anh vào một ngày mưa, công ty chúng tôi rất gần nhau, trước khi tan sở trời bất ngờ đổ mưa to, anh đứng trên tầng 26 chụp cảnh mưa rơi ngoài cửa sổ cho tôi xem, lúc ấy vừa khéo làm sao tôi che dù đi ngang qua công ty anh, ngẩng đầu lên, nước mưa hắt xuống mặt, tôi không nhìn lên được anh trên tầng 26, thế nhưng không hiểu sao trong chớp mắt ấy cứ như thể tôi đã nhìn thấy vậy.

Bên tai là tiếng nước mưa rả rích rơi xuống đất và lộp bộp trên cây dù, chúng nhấn chìm sự ồn ã của khu vực thương nghiệp trong ngày thường.

Nhưng một khắc ấy, có âm thanh còn lớn hơn cả tiếng mưa rơi, đó là tiếng lòng tôi, tôi tự nói với mình rằng tôi yêu anh ấy.

Về căn bệnh của tôi, tôi đã suy xét rất nhiều lần, vào lần đầu tiên anh ấy nói yêu tôi tôi cũng đã suy nghĩ đến.

Tôi tò mò phản ứng của anh, người vĩnh viễn ấm áp như anh, sau khi biết chuyện này sẽ làm thế nào đây.

Có lẽ anh sẽ không tin, có lẽ sẽ bị dọa bỏ chạy, nhưng nói ra rồi mới là sự lựa chọn đúng đắn, tôi cần một con đường, có thể là đến bên anh, cũng có thể là rời khỏi anh.

Dĩ nhiên, anh ấy tin.

Trong những phút anh trầm mặc, tôi nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, anh mặc chiếc áo sơ mi cao bồi xanh lam quá đỗi bình thường, để mở cúc áo, bên trong là áo thun sạch sẽ màu trắng, tay áo được xắn lên khuỷu tay, da trắng, mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh ẩn dưới đấy.

Anh hỏi: “Vậy thì có vấn đề gì à?”

Tôi không biết vẻ mặt mình lúc đó thế nào, chỉ thấy anh khẽ mỉm cười, phủ tay lên mu bàn tay của tôi nói: “Nó không ảnh hưởng đến chuyện chúng ta yêu nhau.”

Thế là chúng tôi đến với nhau.

Khi tôi trở tay nắm ngược lại tay Bách Lâm thì không nghĩ đến hướng lâu dài, không phải là không muốn mà là không dám, và rồi tình yêu năm năm của sau này đã vượt quá sự tưởng tượng của tôi.

Từ ngày chúng tôi bắt đầu sống với nhau đã chắc chắn đây là tình yêu đơn thuần trên tinh thần, chúng tôi thậm chí không thể hôn nhau, yêu đến sâu đậm, chỉ một cái ôm và một lời cảm ơn.

Ôm là chúng tôi, còn cảm ơn là tôi.

Tôi không thể không cảm ơn anh, là anh giúp tôi biết rằng mình cũng có thể yêu thương như những người bình thường, nhiều lần anh bảo tôi đừng thấy xấu hổ và thua thiệt gì cả, là anh hoàn toàn cam tâm tình nguyện.

Nhưng tôi không làm được, trong năm năm này, mỗi một ngày tôi đều bị tình yêu và thua thiệt vây quanh, tôi tôn kính anh như thần, chỉ cần anh yêu cầu, thậm chí không cần mở miệng tôi sẽ đi thực hiện ngay.

Tình yêu của chúng tôi vốn dĩ không bình đẳng, tôi sẵn lòng chịu đựng sự không bình đẳng ấy, tôi nguyện ý quỳ xuống ngưỡng mộ anh, điều này có lẽ khá bệnh hoạn, nhưng trước khi ở bên anh tôi cũng đâu được trọn vẹn, trái lại, nhờ có anh, tôi mới mong muốn một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Tình yêu của Bách Lâm cứu vớt tôi, nhưng hôm nay, tôi không biết cái gì đã hại anh.

Anh chảy máu, anh không còn hô hấp.

Tôi nghe thấy tiếng cành cây gãy ngoài kia, nghe thấy tiếng căn phòng đổ nát, nghe thấy Từ Chiêu nói với tôi: “Giang Lạc, nén bi thương thuận theo biến cố.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.