Sự Lãng Mạn Của Hậu Duệ Quý Tộc

Chương 11: Chương 11




Tại lớp muời một B

Duới sự huớng dẫn nhiệt tình của cô giáo chủ nhiệm, cuối cùng tôi cũng tới nơi.

“Xin chào mọi nguời! Mình tên là Trịnh Á La, rất monh đuợc mọi nguời giúp đỡ”, tôi giới thiệu, sau đó trộm nhìn mọi nguời phía duới. Hự… mặt tôi đỏ bừng và hơi hoa mắt, có cảm giác giống như trên sân đấu bò vậy!

“Ha ha ha! Ở đâu mọc ra quả bí ngô này thế? Ai đã cho cô ta vào truờng mình nhỉ?”

“ Này, mau xem cô ta kìa, giống nhà quê thế! Trên người cô ta có rận không?”

“Nhìn kìa nhìn kìa, trên trán cô ta còn sưng u lên. Ha ha, ha ha! Hay ghê!”

Bực mình quá, có phải mình muốn có cái u này đâu!

“ Nào, đuợc rồi, các em học sinh thân mến, để thể hiện tinh thần thân ái của truờng chúng ta, bây giờ chúng ta chào đón bạn mới bằng một tràng pháo tay nào!”

Cô chủ nhiệm vỗ tay nhiệt tình và cuời thật tuơi.

Thế nhưng, uy lực của cô giáo quá nhỏ, mải một lúc sau các bạn trong lớp mới lẹt đẹt vỗ tay đáp lại.

“ Đúng rồi, cũng đã tới giờ lên lớp!”, cô đeo mắt kính và hâm nóng bầu không khí khó xử này. “ Ở kia còn một chỗ trống, em ra đó ngồi nhé!” Nói đọan, cô chỉ tay về phía ghế trồng.

Tôi gật đầu cảm động, đang chuẩn bị buớc tới, ai ngờ cậu học sinh ngồi cạnh chỗ trống đó lại giơ tay rồi hét lớn:

“ Cô, em không muốn ngồi cùng bàn với cậu ấy đâu”

Kẻ vừa cất lời là một học sinh nam ngạo mạn và ngang nguợc. Đáng ghét, truớc mặt bao nhiêu nguời thế này mà lại bêu xấu mình! Ôi mình cũng chẳng muốn tới đó để đắc tội với hắn.

“ Ha ha ha! Triết Huân, cậu nói quá lời rồi đấy! Nhìn kìa, con bé nhà quê tức lên rồi!”, có nguời chêm vào.

Đây, đây mà gọi là Học Viện Quý Tộc sao, tất cả chí là cái thùng rác to tuớng! Hơn nữa, còn là đống rác không thể phân hủy nổi!

Lúc này, cô giáo cũng bối rối, không biết nên xử lí thế nào. Xem ra thằng tiểu tử thúi kia là tên sừng sỏ mà cô không dám động tới.

“Bạn ơi, ngồi đây này, ở đây còn chỗ trống đấy”

Người cất tiếng nói là một bạn nữ có mái tóc dài, xinh đẹp, bạn ấy đang mỉm cười với tôi. Ôi, thật cảm động, cảm động tới rơi nước mắt!

“Này! Phác Lâm Mã, có phải cậu cố tình đối đầu với tôi không?”, tên con trai làm xấu mặt tôi khi nãy đột nhiên tức giận, đứng bật dậy hét toáng lên.

“ Thế thì sao, có chuyện gì cậu thử đánh tôi xem!”

“Này, cậu đừng ngạo mạn thế! Cậu cho rằng có Doãn Huân Dạ làm lá chắn thì vây cánh của cậu sẽ bay được lên trời chắc?”

“Cậu nói gì?”

“Được rồi được rồi, Triết Huân, thôi bỏ đi, mọi người và Huân Dạ đều là bạn mà, đừng như thế nữa!” người vừa nói chèm vào khi nãy vội khuyên nhủ.

Dõan Huân Dạ? Người mà bọn họ luôn miệng nói Dõan Huân Dạ là ai nhỉ? Hình như mình đã nghe thấy ở đâu đó…

“Nào, được rồi các em, đừng cãi nhau nữa! Đúng rồi, Trịnh Á La, em mau tới chỗ của mình ngồi đi!”

“Vâng… vâng ạ!”

Tôi lon ton chạy tới ngồi cạnh cô bạn xinh đẹp.

“Hi! Chào bạn, mình là Phác Lâm Mã, sau này có việc gì mình sẽ giúp đỡ bạn, nhất là những lúc ở trường.” Cô bạn xinh đẹp giơ tay mỉm cuời, sau đó đưa mắt lạnh lùng lườm cậu bạn Triết Huân kia một cái.

“À, ừ, ừ!”, tôi lịch sự bắt tay bạn ấy. Quái lạ, mình cảm thấy trong lời nói đó còn có ý gì khác nữa. Ý? Hình như mình đã gặp bạn ấy ở đâu rồi… À! Chính là cô bạn đi cùng Trịnh Vũ Thụ sáng nay!

Ngày hôm nay mình thật đen đủi. Rõ rang rất muốn có quan hệ tốt với mọi nguời, thế nhưnh, vì sao… Haizzz! Mẹ ơi, con bắt đầu hối hận khi tới đây rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.