Sự Lãng Mạn Của Hậu Duệ Quý Tộc

Chương 10: Chương 10




Không may mắn… may mắn… không may mắn..may mắn… không may mắn…

Không… may…mắn?

Cánh hoa cuối…cuối…cuối cùng lại là không may mắn?

Ôi đúng thật là, giờ ai còn chơi tró bứt cách hoa để bói nữa đâu! Mình thật là cổ lỗ sĩ, ha ha! Hơ…! Thế nhưng, mình vẫn thấy lo lo, ôi sợ quá! Nhớ bạn bè và trường học trước đây quá! Không không! Trịnh Á La , không được nghĩ lung tung, mày phải sống sót ở cái Học Viện Quý tộc đó! Đúng rồi! Cố lên!

“Ồ, cố lên”

“…”

Tên Trịnh Vũ Thụ ngồi kế bân nhìn tôi với ánh mắt tức giận, đến ca chú lái xe cũng không nhịn nổi cười…. Ngại quá, sao mình lại đần độn vậy, việc gì phải hét lên như thế?

“ Đần độn” Bực quá, thằng tiểu tử lại thế nữa rồi, không gọi mình là nhà quê thì lại gọi là đần độn, hắn có đung là thằng em trai chung dòng máu với mình không? Rõ ràng là thằng quỷ mà ông trời phái xuống để hành hạ mình đây mà!

“À… Vũ Thụ! Chẳng phải cậu cũng học ở đó sao? Các bạn ở đó có dễ gần không?”

“Ờ”Hắn vu vơ trả lời một tiếng. Rốt cuộc là có dễ gần không đây?

“Bọn họ có phải là những người kiêu căng ngạo mạn không? Có giống những người bạn đó của cậu không?”, tôi bắt đầu lo lắng, vừa cắn móng tay vừa hỏi “…” Tên tiểu tử Trịnh Vũ Thụ này lại không them đếm xỉa gì tới tôi.

Hắn…hắn có trả lới không? Ôi trời, lẽ nào thật sự là không may mắn?

“ Này! Dừng xe!”

Chẳng biết hắn trông thấy gì mà bỗng hét lên khiến chú lái xe thắng phanh rõ mạnh, hại tôi cũng bị đâp “bụp” một cái vào thành ghế cứng đo ở phía trước. ngay lập tức, trán tôi sung lên một cục to tướng.

“ Trịnh Vũ Thụ, cậu het gì thế hả?”

Tôi bực tức quát hắn, nhưng khi tôi quay đầu lại nhìn thì cửa xe đã mở toang, chẳng thấy bóng dáng hắn đâu nữa

“ Đại tiểu thư, thiếu gia đã xuống xe từ lâu rồi”, chú lái xe tốt bụng thốt ra một câu Chiếc xe tiếp tục khởi động, tôi lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. ý? Người đang đi bộ trên đường chẳng phải là Vũ Thụ sao? Đi bên cạnh cậu ta là một cô gái rất xinh đẹp.

“ Đại tiểu thư, đã đến Học Viện Thánh Pha Lợi Á rồi ạ”, chú lái xe với cái mặt lớn đầy những tàn nhang quay xuống nói với tôi.

Nhìn cảnh tượng trước mắt… Woa! Không phải chứ, là thật hay giả đây… Tôi tròn xoe mắt vì kinh ngạc.

Đây là trường học sao? Rõ rang là cung điện mà!

Trường học gì mà lấp lánh hơn cả Kim Tự Tháp, trong suốt như thủy tinh, gấp mấy lần căn biệt thự của ba! Chẳng biết xây dựng trường này tốn bao nhiêu tiền nhỉ? Trời ơi, cổng trường còn được làm bằng kim loại màu trắng bạc nữa!

Còn nữa, những học sinh lần lượt vào trường, bất luận là nam hay nữ trên người đều toát ra hào hoa của giới quý tộc!

Ui da! Mình sợ quá! Nế đem ra so sánh mình đúng là đứa nhà quê! Chẳng trách tên Trịnh Vũ Thụ và đám bạn của nó cứ mở miệng là gọi mình nhà quê này nhà quê nọ!

“ E hèm, đại tiểu thư, cô định tới trường như thế nào?”

Chú lái xe cười hiền từ nhìn bộ dạng thảm hại của tôi. Sau đó, chú từ đâu lấy ra một tấm gương sang choang chiếu thẳng vào mặt tôi.

Ha ha, người trong gương là ai thế kia, trông kì quái quá đi!Tóc…tóc…tóc của mình rối như tổ cú ấy! Trân trán lại còn nhô ra một cục u đỏ au!

Nhu thế này mình làm sao gặp người khác được!

“ Á…! Làm thế nào! Làm thế nào đây! Mình phải làm thế nào bây giờ!, tôi hét toáng lên rồi lao từ trong x era, âm thanh vang vọng cả học viện.

Từ đó, tôi hiểu ra một chân lý mà cổ nhân truyền lại: Hóa ra khi người ta gặp đen đủi dù có uống nước mát cũng sẽ bị mắc ngẹn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.