Hoàng hôn dần đổ xuống phía tây, ánh mặt trời vàng vọt nhẹ nhàng chiếu lên thành lan can sáng trắng, sau đó tan thành vô số những ngôi sao sáng rực.
Đây… đây chẳng phải là tầng thượng sao? Woa, tầng thượng của Thánh Pha Lợi Á trong truyền thuyết không ngờ lại đẹp đến thế! Thật giống… giống với khu vườn của một tòa lâu đài trong truyền thuyết!
“Lộp bộp lộp bộp…!”
Âm thanh gì vậy? Tôi tò mò ngẩng đầu ngước nhìn lên bầu trời.
Ôi! Dưới ánh nắng vàng bỗng xuất hiện một con bạch mã đang dang rộng đôi cánh bay thẳng về phía tôi! Thật giống như với thiên mã trong thần thoại!
Trời ơi! Trời ơi! Không phải chứ! Người cưỡi trên lung ngựa lại là… Hoàng tử! Chính là hoàng tử mặc đồng phục của nhân viên phục vụ hôm đó!
“Lộp bộp…!”
Con ngựa trắng tuyệt đẹp trong nháy mắt đã bay tới trước mặt tôi, hoàng tử ngồi trên lung ngựa, nhìn tôi với ánh mắt ấm áp vô ngần.
“Công chúa của ta, nàng có thể cùng ta bay lên bầu trời không?”
Thượng Đế ơi, con chẳng mong gì hơn thế, một lần nữa con được chàng gọi là công chúa, có chết con cũng không hối tiếc! Hơn nữa, hơn nữa giọng của chàng nghe mà êm tai đến thế, nhỏ nhẹ như cánh hoa cúc! Thật ngọt ngào!
Tôi cố gắng giấu ánh mắt đã lộ rõ tâm trạng, giả bộ thục nữ, lịch sự đưa tay trái ra.
“Hoàng tử của em, em rất sẵn lòng.”
Woa, có phải thật không? Mình có thể ngã vào vòng tay ấm áp của chàng, cùng chàng cưỡi thiên mã bay lượn trên bầu trời…
“Ha ha! Đây không phải mơ! Không phải là mơ!”
“Tiểu thư Á La, tiểu thư Á La! Tới giờ dậy rồi.”
“Ớ, ớ… Đây không phải là mơ…!”, tôi lắp bắp. Dường như tôi vẫn đang chìm đắm trong cơn mơ đẹp cùng hoàng tử bay lượn. Không muốn mở mắt ra, tôi uể oải đáp lại mấy tiếng.
“Tiểu thư Á La, Tiểu thư Á La!”
“Đừng có làm phiền tôi với hoàng tử nữa!”, tôi cáu kỉnh làm um lên với họ. Thế nhưng, ngay khi vừa mở được một bên mắt,tôi đã nhìn thấy người gọi tôi dậy là hai cô hầu gái xinh đẹp. Đến cả người hầu mà cũng xinh đẹp đến thế!
“Tiểu thư Á La, đến giờ dậy rồi. Giờ điểm tâm cũng đã tới”, hai cô hầu xinh đẹp lịch sự nói, rồi đưa tay chỉ về một bàn lớn đầy thức ăn.
…Đây là bữa sáng sao? Rõ ràng là cho voi trong sở thú ăn mà…
Ơ… Á! Quái lạ, sao mình về được nhà nhỉ? Á! Đau đầu quá! Tại sao mình chẳng nhớ gì cả? Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?
“Này, chị ơi, sao tôi về nhà được thế? Đây là đâu?”
Hai người hầu gái xinh đẹp bỗng đứng ngây ra.
Kỳ lạ, mình nhớ là đi cùng thằng tiểu quỷ, thế rồi, rồi…, tôi nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi chuyện gì xảy ra sau đó. Hình như mình đã uống thứ gì đó màu xanh… Không được, không được! Sao mình không nhớ gì cả?
“Tiểu thư Á La, thiếu gia đã chuẩn bị tới trường rồi”, cửa phòng bỗng xuất hiện một cụ ông râu tóc bạc phơ, nói với thái độ vô cùng kính cẩn, ông ta chính là lão quản gia!
“Thiếu gia? Tới trường?”, mình lại chẳng hiểu gì cả.
“Thưa vâng, xe đã chuẩn bị sẵn sàng, hôm nay là ngày đầu tiên đại tiểu thư tới trường mới.”
“À, ha ha, sao lại quên béng đi mất… Á! Quần áo đâu? Đồng phục đâu?”
Buổi sớm đầu tiên của tôi ở thành phố Tử Tinh đã bắt đầu như thế. Kỳ lạ, mẹ mới và ba không mắng mình và thằng tiểu quỷ kia sao? Hôm qua chắc phải muộn lắm mình mới về tới nhà. Ây! Qúai lạ, nhắc tới giấc mơ khi nãy, sao mình lại mơ như thế nhỉ?
Dấu hiệu của tuổi dậy thì chăng… Mình nhớ là đã gặp chàng hoàng tử trong mơ đó ở đâu rồi.
“Ái chà, Tiểu La, hôm nay là ngày đầu tiên tới học viện, Tiểu Thụ đang đợi con trong xe! Tuy nó nhỏ hơn con một tuổi nhưng đều là lớp mười một rồi đấy!” Vừa xuống tầng dưới, tôi đã gặp mẹ đang tập thể dục nhịp điệu bà vừa rắn rỏi vừa trẻ trung
“ Vâng, thế ạ, thế ạ”. Giá như không phải học cùng lớp với no thì tốt quá …
“ Bữa sang có ngon miệng không con? Sau này ta sẽ sai người đua vào tận phòng cho con, có được không? Nhưng, tối qua con với Tiểu Thụ về nhà muộn ghê! Ái chà, không ngờ quan hệ hai đứa lại tiến triển tốt đến thế! Mẹ rất vui!”
“ Ha ha , vâng ạ” Thế mới lạ. nó chỉ làm bộ than thiết với mình trước mặt ba mẹ thôi.
“Ba con đã đến công ty từ sớm rồi, công ty lớn là bận thế đấy…!Tiểu La, hôm nay tới trường chơi vui vẻ nhé! Tan học xong thì về nhà ngay nha!
Không nhầm đấy chứ? Mình đi học là để chơi cho vui sao? Ha ha, mình có bị mất trí đâu mà quên về nhà. Haizz, sao mà mới kì lạ vậy, giống như…giống như chú chó Pomeran*…cứ sủa một thôi một hồi…
*: chó phốc