Sự Lãng Mạn Của Hậu Duệ Quý Tộc

Chương 8: Chương 8




Học viện Quý tộc đáng sợ!

1

Trên thế gian này không có gì là thật cũng chẳng có gì là giả.

Chỉ có giàu sang và nghèo hèn.

A! E hèm!

Đương nhiên cí chúng ta đang nói tới chính là mọi nơi trên hành tinh xanh này.

Ôi, không sai, vệ tinh đang chiếu xuống nơi đây.

Đúng đúng, đó chính là mảnh dất lấp lánh ánh sáng.

Thành phố Tử Tinh.

Ống kính đang chuyển tới nơi đẹp nhất, thần thánh nhất của thành phố Tử Tinh, đó là Học viện Thánh Pha Lợi Á!

Cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy Học viện Thánh Pha Lợi Á danh tiếng thế giới! Học viện được thành lập năm Quang Tự thứ hai mươi ba, vốn là cung điện tư thục nổi tiếng với lịch sử lâu đời và phong cách lịch sự.

Nằm trên mảnh đất màu mỡ nhất trên thế giới, tọa lạc cạnh học viện này là nhà trẻ, trường tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học, Viện nghiên cứu sinh, Viện Văn học, Bộ Chính trị, ngân hàng, Sở Nhà đất và… Học viện này phân làm Đông cung và Tây cung, tất cả là do hậu duệ Sa Hoàng đời thứ hai của nước Anh thành lập vào thế kỷ XVIII. Đông cung chủ yếu bồi dưỡng các quý ông, đề cao giáo dục phong cách quý ông, giảng dạy về các nghi lễ hoàng gia; Tây cung chú trọng giáo dục thục nữ, bồi dưỡng cách thức giao tiếp lịch sự! Hơn nữa, phòng học ở dây còn được thiết kế theo phong cách châu Âu! Lớn như tàu Titanic vậy!

Mùa xuân năm nay, vạn vật như bừng tỉnh, trăm hoa đua nở, đó là một ngày tuyệt đẹp và vô cùng lãng mạn.

Học viện Thánh Pha Lợi Á nguy nga như cung điện nước Anh vậy.

Hôm nay là ngày đầu tiên của học kỳ mới, nên truớc cánh cổng chính màu trắng bạc của Học viện Thánh Pha Lợi Á càng trở nên náo nhiệt.

Bởi có những nữ sinh mới nhập học ở Tây cung, họ đang đứng ríu rít trước cánh cổng lớn, ai ai cũng tỏ thích thú.

“Cậu bảo hôm nay có gặp được không? Trời ơi, hồi hộp quá đi! Mình không chịu được nữa rồi!”

“Ôi ôi! Xin Thượng Đế phù hộ cho con không bị ngất!”

“Chết rồi! Minh mà chảy máu mũi thì biết làm thế nào?”

Khi đó, Học viện Thánh Pha Lợi Á uy nghi bỗng trở thành một tổ chim cực lớn, những nữ sinh hoàng tộc năm thứ hai đưa ánh mắt dè bỉu nhìn đám học sinh mới. Thế nhưng, chắc chắn trong long họ cũng đang âm thầm chờ đợi, phấn chấn, hồi hộp như thế…

Xình xịch… Âm thanh trên đường tù xa vọng lại, sắp tới gần cổng học viện rồi.

Chiếc xe hơi cao cấp của hoàng gia ngạo nghễ lăn bánh trên mặt đường đen bong.

Dưới ánh mặt trời, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục chỉnh tề, lịch sự bước tới bên cửa xe, khẽ cúi người xuống, nhẹ nhàng đưa tay trái ra để lộ tay áo sơ mi trắng, kính cẩn nói với người ngồi trong xe: “Điện hạ, xin mời ngài!”.

Đám nữ sinh ở phía sau cổng như nín thở, vô số cặp mắt đang nóng long chờ đợi người ở trong xe bước ra.

Một giây…

Hai giây…

Ba giây…

Xuất hiện rồi…!

Xuất hiện rồi…!

Xuất hiện rồi…!

Quý ông điện hạ của Học viện Thánh Pha Lợi Á cuối cùng cũng xuất hiện rồi!

“Woaaaaaaa….!”

“Điện hạ! Điện hạ! Em yêu anh!”

“Tách! Tách!”

“Tách!”

Lúc này, đám nữ sinh phía sau cánh cổng đã trở nên hết sức hỗn loạn, họ giống những người dân tị nạn châu Phi, đang cố hết sức để bám vào cánh cổng…

Các nữ sinh năm thứ hai để giữ gìn hình tượng thục nữ, chỉ có thể tranh lên lấy điện thoại ra sức chụp.

Thế rồi, ngay lúc này, đã có một vài nữ sinh khỏe mạnh leo lên hẳn cánh cổng cao hơn bốn mét của học viện, một số nữ sinh còn điên cuồng đã kịp leo qua cánh cổng.

Lộp cộp lộp cộp…

“Điện hạ! Điện hạ! Em là Lưu Mỹ! Giang Lưu Mỹ! Em rất muốn có được chữ ký của anh!”

Cô gái điên khùng này nhìn chằm chằm, lao thẳng về phía quý ông điện hạ! Đột nhiên, không biết từ đâu xuất hiện mấy nhân viện bảo vệ, chặn mấy nữ sinh điên khùng kia lại.

“Điện hạ! Điện hạ!”

“Em rất yêu anh! Điện hạ!”

“Điện hạ! Woa! Điện hạ! Em tới Thánh Pha Lợi Á học viện là vì anh!”

Đáng tiếc là tình thế ngày càng trở nên điên lọan, nhân viên an ninh không tài nào ngăn được đám nữ sinh điên cuồng đang xông thẳng về phía trước.

“Tránh ra! Đồ vịt trời bốn mắt! Các người không được ngăn tôi tới gần điện hạ!”

“Cút ra cút ra! Đồ xấu xí!”

Chỉ sau năm giây, nhân viên bảo vệ đã bị cào cấu khắp mặt…

“Tuýt tuýt tuýt tuýt…” Từ đằng xa, bỗng có tiếng còi cảnh sát vọng lại, phải hơn chục chiếc xe cảnh sát với tốc độ chóngmặt đang lao thẳng tới cổng trường.

“Điện hạ! Ngài không sao chứ?”

“Điện hạ! Vì sự an tòan của ngài, xin hãy lùi ra sau!”

Đội cảnh sát bảo vệ quý tộc vây xung quanh lo lắng hỏi, những người còn lại ra sức chống đỡ đám nữ sinh điên cuồng đang xông lên phía trước.

Không sai, đúng như tất cả mọi người đã nhìn thấy, Công Tu Nhã chính là điện hạ mà nữ sinh luôn miệng danh là vua quý tộc của Thánh Pha Lợi Á, từ khi học lớp mẫu giáo lớn cho tới năm lớp mười một, mỗi một lần về trường, à không, không, phải là mỗi lần lên lớp buổi sáng hay những lúc tan học đều xảy ra hiện tượng như thế…

Cuộc sống của giới quý tộc kể ra cũng khỗ…

Sáng sớm hôm đó.

Hàng loạt ti vi và loa đài lớn nhỏ của trung tâm thành phố Tử Tinh đều đồng loại thông báo…

“Kính thưa vị khan thính giả! Nơi tôi đang đứng chính là cổng chính của Học viện Thánh Pha Lợi Á, những gì quý vị đang được chứng kiến là toàn cảnh lần trở lại trường của điện hạ Cung Tu Nhã – người thừa kế đời thứ ba mươi chín của hậu duệ Sa Hoàng! Thật không thể tin nổi, những cô gái thời nay quá điên cuồng! À, xin hỏi, thưa cô, cô có suy nghĩ như thế nào về cảnh tượng hôm nay?”

Một cô gái vô cùng kích động: “Anh…anh đang hỏi tôi sao?”

“À, đúng đúng.”

Cô gái càng kích động hơn: “Tôi…tôi, hôm nay tôi đi chụp ảnh của điện hạ!Tôi…tôi rất hạnh phúc! Tôi rất vui…! Điện hạ! Em yêu anh! Mãi mãi yêu anh!”

Một ngày đáng sợ như thế sẽ xuất hiện trong cuộc sống cô ấy, cô ấy càng phải kiên trì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.