Sự Lãng Mạn Của Hậu Duệ Quý Tộc

Chương 7: Chương 7




Còn chưa nói hết câu, chỉ nghe thấy “huỵch” một tiếng, tôi loạng choạng ngã ngửa ra sau.

“Này! Này! Nhà quê! Cô sao thế? Nhà quê! Này, cô tỉnh lại mau!” Ý? Đây chẳng phải là giọng của tên tiểu tử Vũ Thụ sao? Hắn đến từ bao giờ thế…

“ôi! Tửu lượng của thôn nữ tốt thật! Cô ấy hay đấy chứ!” Hình như là giọng của tên mũi bự…

“Ui da! Huân Dạ! Đây chẳng phải là anh Huân Dạ hay sao! Nhưng anh Huân Dạ làm sao có thể ở đây với đứa nhà quê này kia chứ?”



Ơ? Trong lúc mơ màng, tôi nhìn thấy trên trời có rất nhiều sao… A! Hình như còn có rất nhiều trăng…

“Này! Nhà quê, cô đi đứng cho cẩn thận vào nhá! Đừng có dựa vào tôi như thế… CHết tiệt, bẩn thỉu quá đi!” Hình như có người đang đẩy tôi về phía trước, ôi đau quá…

“Trịnh Vũ Thụ, chẳng phải hai người ở cùng một nhà sao? Cậu lấy xe đưa cô ấy về là được rồi!” Hự! Hình như là giọng của hoàng tử siêu đẹp trai đó! Hí hí….

“Lấy xe? Cậu bị điên à? Cô ta mà nôn ra xe tôi thì làm thế nào?”

“Này! Cứ cho là tớ cõng cô ấy về nhà, thế đến bao giờ mới về được tới nơi hả? Cậu có định cho tôi về nhà không đấy!”

“… Thôi đi, để tôi ra siêu thị trước mặt mua chai nước lạnh để cô ta giải rượu cái đã… Cậu giúp tôi để ý cô ấy một lúc được không?”

“Tôi?”

“Chẳng phải cậu đưa cho cô ta uống Bule ice tea là gì!’

“Tại tôi thấy cô ấy không vui!”

“… Rốt cuộc cậu có giúp không?”

“Biết rồi, đồ tiểu tử thúi, nhanh nhanh lên rồi về…”

Trong cơn u mê, tôi cảm thấy hình như có ai đó đang gắng sức đỡ cả tấm thân say khướt, mềm nhũn của mình. Mùi thơm trêm cơ thể người ấy… hình như là chàng hoàng tử ở quầy bar khi nãy…. Hí…! Hí…!

“Lộp cộp lộp cộp…”

“Lộp cộp lộp cộp…”

Có rất nhiều tiếng bước chân từ đâu vọng lại…

“Này! Này! Mọi người mau lại đây xem, đó chẳng phải là Doãn Huân Dạ sao?”

“Đúng rồi, đúng anh ấy rồi! Ý? Sao anh ấy lại đi cùng một đứa nhà quê thế?”

“Hi! Doãn Huân Dạ!”

Hình như có mấy nữ sinh mặc đồng phục cấp ba đang đi về phía chúng tôi, còn la hét gì mà Doãn Huân Dạ, Doãn Huân Dạ… Không phải chứ, tên mình rõ ràng là Trịnh Á La kia mà…!

“Doãn Huân Dạ, sao anh lại ở đây? Cô gái này là ai?”, một nữ subg dịu dàng hỏi.

“Chẳng liên quan gì đến các người.”

“Nhưng, sao anh có thể đi với người con gái khác ngoài Lâm Mã, lại còn tối muộn thé này, hai người định làm gì?”

Cái gì? Hự…! Con quỷ Nhật Bản nào đây?

“Ồ! Đả đảo quỷ Nhật Bản! Hự…! Đả đảo!”, tôi bỗng hét lớn, lại còn không ngừng vung nắm đấm.

… Bầu không khí xung quanh bỗng dưng trầm xuống…

“Này này, cô đừng làm ầm lên nữa!”, anh chàng dìu tôi có vẻ tức giận.

“Trời ơi trời ơi, Doãn Huân Dạ à, tôi thật xấu hổ thay cho anh! Khẩu vị của anh và Cung Tu Nhã sao lại đặc biệt thế…”

“…”

“Này, Hiểu San, không được nhắc tới tên cảu Cung Tư Nhã trước mặt Huân Dạ, anh ta sẽ phát điên lên đó!”, một nữ sinh lo lắng khuyên ngăn.

Cô gái có tên Hiểu San hình như cũng cảm thấy có chút hối hận, đành mặm môi nín thinh.

Sau đó, tôi chỉ nhớ anh chàng bên cạnh lạnh lùng buông một câu “Cút ngay!”, rồi vừa lôi vừa kéo tôi về phía trước.

Cũng bởi anh ta điên cuồng lôi đi khiến tôi càng lúc càng mơ hồ, chỉ cảm thấy bụng dạ căng lên, cồn cà, như có thú gì đó trong bụng chỉ chực ào ra.

“Dừng lại… dừng lại… hự!”, tôi túm chặt lấy quần áo của anh chàng kê sbên, đôi mày nhíu lại.

“Cái gì? Tôm hùm? Cô muốn ăn tôm hùm hả?”

Không phải chứ… Tên này sao đần độn vậy… Mình nói là dừng lại, bởi mình rất muốn…

“Dừng lại… Tôi muốn… muốn…”

“Muốn gì?”

“Muốn…”

“Này! Chết tiệt! Cô muốn gì hả?”

“Nôn…”

“Muốn nôn? Cái gì? Này này! Đợi đã!”

“Ọeeee…!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.