Sự Lãng Mạn Của Hậu Duệ Quý Tộc

Chương 15: Chương 15




Soạt soạt… Soạt soạt… Soạt soạt!Woa…! Thắng lớn rồi! Nhiều bánh thế này

đến khi nào mình mới ăn hết đây! Ngon quá, ngon quá…! Soạt…!

“Này!”

Hơ…! Cái này cũng ngon, á, dính cả vào răng rồi…!

“Trịnh Á La, động đất!”

… Hơ? Tôi cố gắng mở một bên mắt ra mới phát hiện người hất chăn của

mình là Trịnh Vũ Thụ. Cậu ta đứng đó tức giận nhìn tôi, đôi mày chau lại.

“Cậu làm gì đây? Chẳn phải hôm nay là Chủ nhật sao… Ngủ ngon…”, tôi tiếp

tục cuộn người mê man.

“Chết tiệt, kiểu con gái gì thế này, đầu óc cô chỉ toàn canh chua thôi à?”

“Sao cậu lại vào phòng tôi, mấy tuổi rồi hả? Không được quấy nhiễu chị nữa,

hiểu chưa…”, nửa tỉnh nửa mê, tôi bù lu bù loa.

“Binh…!”, một âm thanh lớn vang lên.

Tôi bị một cái gối to, nhanh như vận tốc ánh sáng lao thẳng vào đầu khiến tôi

choán váng như có chim chóc đang bay ríu rít trước mặt.

Tôi sợ hãi hét lên rồi cuống cuồng bật dậy khỏi giường, “Đau chết mất! Rốt

cuộc cậu muốn làm gì? Mới bảnh mắt ra đã gọi người ta dậy!”. Tôi ôm đầu và

gào lên với Trịnh Vũ Thụ. Nó đúng là thằng quỷ sứ mà ông Trời phái xuống

để hành hạ mình đây mà!

“Cô là cẩu à! Ngủ ngủ ngủ, cả ngày chỉ biết ngủ!”, Trịnh Vũ Thụ lao vào tôi

băm bổ.

“Khó khăn lắm mới có một ngày yên bình, rồi, tôi biết rồi! Xin lỗi…”, tôi mếu

máo. Thực sự tôi không muốn cãi nhau theo kiểu trẻ con như thế.

“…Sao chị không tức?”, nó bỗng lặng yên hỏi tôi.

“Sao phải tức?”

“Sao chị không tức?”

“Sao phải tức…?”

Trời, nó trưởng đây là chân không chắc, lại hét toáng lên như thế, nó không

cần cổ họng mình thì cũng cần lỗ tai chứ

“Rồi rồi, bực mình, bực mình, tôi đang bực mình đây…” Haizzz, nếu mình

không nhận thua, e rằng mấy lời kia sẽ còn lặp lại không biết bao nhiêu lần

nữa. Bực mình thật đấy, chỉ số IQ của nó sao thấp thế, chả khác nào vừa tốt

nghiệp lớp mẫu giáo lớn.

“Xì! Sao tôi chả thấy cô tức gì? Đúng là cái đồ giả tạo.”

“Được rồi được rồi, thế nào, cậu nói đi… À, nhưng sao mới sáng sớm cậu đã

chạy tới phòng tôi làm gì, một chút lịch sự cũng không có.” Tôi uể oải lấy tay

dụi dụi đôi mắt vẫn còn đang lem nhem. Haizzz, ngày Chủ nhật tươi đẹp của

mình, khó khăn lắm mới trốn thoát khỏi đám ma quỷ trên lớp, ai ngờ lại rơi

vào hăn sói của hắn…

“Thôn nữ, giờ cô cởi ngay quần áo ngủ ra cho tôi.”

“Á! Trịnh Vũ Thụ, cậu là cái đồ háo sắc! Biến thái!”, tôi vừa xấu hổ vừa tức

giận chỉ thẳng mặt Trịnh Vụ Thụ mà thét lớn. Đáng ghét, có háo sắc thì cũng

không thể nói với chị mình mấy lời như vậy! Người đúng là đồ bệnh hoạn!

“… Này, cô có muốn chết không hả. Đúng là cái đồ dơ dáy, tôi có bảo cô cởi

sạch đồ ra đâu, tôi bảo cô thay quần áo ngủ ra ấy! Ầm quá đi!” Vũ Thụ tức tối

bịt chặt hai tai, sau đó nhìn tôi với ánh mắt khinh rẻ.

“Hơ…! Thế à… Ha ha…”, tôi cười lớn. Cũng may là trí tưởng tượng của mình

quá phong phú, ha ha. Nhưng mà, đợi đã…

“Tôi thay quần áo làm gì?”

“Bọn họ sẽ tới nhà mình chơi mạt chược”, tên tiểu tử mặt không biến sắc trả

lời.

“Bọn họ? Chơi mạt chược? Bọn họ là ai?”, tôi còn chưa hiểu chuyện gì.

“Thì là bọn họ chứ ai.”

Bọn họ? Đợi đã, để mình nghĩ chút, bọn họ… không phải tên mũi bự và cô em

có đôi mắt phượng buổi tối hôm đó chứ… Là đám yêu quái đó?

“À, còn nữa, chồng và bác cả của tôi cũng tới đó, cùng mấy người chị em dâu

của cô nữa đấy…!” Còn chưa đợi Vũ Thụ nói xong, tôi đã tức giận vớ gối ném

thẳng vào đầu nó.

“Này! Cô bị điên à? Hỏng hết tóc của tôi!”

“Cậu bị điên thì có! Gọi bọn họ tới đây làm gì!”

“Này, đây là nhà tôi, tôi thích mời ai thì mới, cô quản được chắc!”

“Được… được! Đây là nhà cậu, thế thì tôi đi!” Dứt lời, tôi bực mình nhảy xuống

giường rồi lao thẳng tới tủ quấn áo, ai ngờ bị tên tiểu tử vô lương tâm Trịnh

Vũ Thụ giật cánh tay đáng thương của tôi lại.

“Đau chết mất, đồ khốn! Bỏ tay ra!”. Tôi mắm môi mắm lợi xông thẳng nó mà

hét lớn.

“Đồ khốn? Này, đồ nhà quê, có phải cô chán sống rồi không?” Trịnh Vũ Thụ

trợn trừng mắt nhìn, chỉ chực nắm đấm vào mặt tôi.

Tôi sợ đến nỗi rúm cả cổ lại. Xem ra nếu muốn sống chắc mình không nên

tiếp tục đấu tranh với loại thực vật đơn bào này rồi, được! Rắn không được thì

ta mềm vậy! Vì tương lai tốt đẹp!

“Vũ Thụ, cho chị ra ngoài một ngày thôi được không? Có cần chị phải quỳ

xuống xin cậu không? Cậu với bạn cậu hãy chơi thật vui vẻ nhé! Cậu xem, chị

với mấy người đó chẳng thân thiết gì, hơn nữa chị còn rất sợ họ, xin cậu hãy

tha cho chị…! Đi mà! Xin cậu đấy!”, tôi vừa cười vừa nói ngọt ngào mấy câu,

chỉ mong nó tha cho mình lần này.

“Không quen? Sợ hãi? Chẳng phải mấy hôm trước cô còn nên cho Doãn Huân

Dạ một bãi đầy người là gì!”, Trịnh Vũ Thụ nhìn tôi bán tín bán nghi.

“Ha ha, sao tôi không nhớ chuyện đấy!”, tôi vừa cô bình tĩnh nói vừa tìm cơ

hội thoát khỏi móng vuốt tử thần của nó.

“Này, quay lại!”

“Hơ, hơ”, bị nó kéo phăng lại làm tôi phát khóc! Sao tay nó dài vậy?

“Này thôn nữ, rốt cuộc cô sợ cái gì?”, Vũ Thụ nói giọng như châm chọc.

“Sợ… sợ?”

“Cô dâu xấu xí này, sớm muộn gì vợ chồng chẳng phải gặp nhau, cô trốn được

một lần liệu có trốn được mười lăm lần không? Chẳng nhẽ, chẳng nhẽ cô là kẻ

cắm sừng, phản bội lại Cung Tu Nhã sao?”

Choáng! Cái gì mà phản bội với không phản bội? Mà ai là cô dâu xấu xí? Đúng,

đúng đấy, mình sợ cái quái gì chứ? Nhưng, hôm trước trên xe bus, đồng xu Sa

Hoàng của mình rõ ràng bị Doãn Huân Dạ nhặt được, hơn nữa mình còn nôn

vào người anh ấy, nếu gặp mặt thì xấu hổ chết! Hu hu! Không muốn, mình

không muốn, không muốn!

“Cái bọn chậm rề rề, sao mãi chưa thấy tới, đáng ghét…”, Trịnh Vũ Thụ buông

tay tôi ra rồi nhìn đồng hồ, làu bà làu bàu bước ra ngoài cửa.

Tức giận, tôi nhăn mặt xấu lêu lêu khi nó đang đi ra cửa, cũng là đế xả bớt nỗi

ấm ức trong lòng! Ai ngờ nó bất ngờ quay lại, thấy ngay bộ mặt biểu tình của

tôi…

“Chết tiệt, đunga là cái đồ con gái vô duyên… mau mau mặc quần áo đẹp vào

cho tôi. Còn nữa, cô đừng có nghĩ tới chuyện chạy trốn đấy! Cái đồ xấu xí!”

Bực mình quá…! Thật không thể tin được nó với mình lại cùng một cha sinh ra!



Mười phút sau.

Haizzz, tôi lê từng bước nặng trĩu xuống nhà với tâm trạng bức bối. Biết bao

nhiêu chỗ để chơi mạt chược, sao cứ phải là nơi này? Chẳng nhẽ mạt chược ở

đây làm bằng vàng? Hơ…! Nhất định Trịnh Vũ Thụ và Doãn Huân Dạ, hai

người họ đã âm mưu bàn tính sẵn rồi, hôm chơi bóng rổ trông đã mờ mờ ám

ám. Anh ấy sẽ không đi nói với người khác là bị mình nôn lên người chứ? Thật

xấu hổ! Nỗi nhục lớn nhất cuộc đời mình!

“Ái chà, Tiểu La, hôm nay con mặc đồ trông thật xinh đẹp, Đông cung phu

nhân của nhà ta!” Tôi vừa bước xuống nhà đã gặp mẹ mới ở ngay cửa, lời bà

nói nghe thật kì lạ…

“Mẹ, mẹ chuẩn bị ra ngoài ạ?”, tôi nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Ha ha, đúng đó! Mẹ có hẹn với mấy người bạn chơi bài, nghe nói hôm nay

Tiểu Thụ cũng có bạn tới!”

Hu hu, mẹ nắm thông tin thật nhanh, sao mẹ không cấm hội tiểu tử đó tụ tập

chơi bài chứ?

“Bạn của Tiểu Thụ đứa nào đứa nấy trông cũng đáng yêu à! Ha ha, Tiểu La,

mẹ trông thấy nửa kia của con rồi đó nha, đẹp trai thật! Giá như mẹ trẻ lại

được chục tuổi thì có phải hay không!”

“Ha ha, thế ạ!”, tôi ngao ngán trong lòng nhưng vẫn cười cho qua chuyện.

“Ái chà, ha ha! Con với cậu ấy đúng là một cặp trời sinh! Ái chà, Tiểu La à, con

lấy quách cả hai đứa cho xong!” Mẹ mới có trí tưởng tượng thật điên khùng, có

ai tới đây cứu tôi không, ba ơi!

“Mẹ à, luật pháp chỉ cho một vợ một chồng htooi, con không thể phạm tội lấy

hai chồng được!”

“Ha ha! Đáng ghét! Con bé này nói gì thế?”

Khó khăn lắm tôi mới nở được nụ cười, cùng lúc đó đẩy xa khoảng cách với

mẹ mới, chỉ sợ lúc bà hứng chí quá lại đánh cho mình vài cái.

“Nhưng mẹ ơi, sao mẹ gặp được những người bạn đó của Vũ Thụ? Chẳng phải

bọn họ còn chưa tới sao?”

“Ái chà, Tiểu La à, chúng đang ngồi ở kia kìa!” Mẹ mới vui vẻ chỉ tay về phía

sau, tôi liền nhìn theo hướng tay bà… Á! Sai quai hàm mất thôi, thật không thể

tin nổi mắt mình, hóa ra mấy người họ đã ngồi đầy trong phòng khách rồi!

Quả nhiên trong đó có một người là Doãn Huân Dạ! Đúng là anh ấy! Còn có cả

Cung Tu Nhã! Sao lại thế này? Vậy là tất cả những lời mình nói với mẹ khi nãy

bọn họ đã nghe thấy hết rồi! Xấu hổ quá đi! Quá hoảng loạn, tôi nấp ngay phía

sau cột đèn, mong sao không ai để ý thấy mình.

“Này, thôn nữ, cô đứng sau cột đèn làm gì đấy?”, cái thằng Trịnh Vũ Thụ đáng

ghét lại còn bán đứng mình. Sự việc đã tới mức này… Tôi hít một hơi thật sâu,

rồi từ phía sau cột đèn chầm chậm bước từng bước ngại ngần…

“Xin… xin chào mọi người!”, tôi cúi gằm mặt xuống, hy vọng bọn họ không

thèm đếm xỉa tới mình, rồi có thể chạy một mạch thoát thân.

Thế nhưng, hy vọng ấy đã bị dập tắt…

“Này, tôi nói cô đứng ngây ra đó làm gì, đi vào bếp làm chút đồ uống đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.