Sự Lãng Mạn Của Hậu Duệ Quý Tộc

Chương 14: Chương 14




Haizzz, tất cả mọi chuyện diễn ra thần kỳ hệt như một giấc mơ, mình đã hoàn

toàn không làm chủ được tình hình. Người được Sa Hoàng lựa chọn ư? Là tôi?

Đông cung phu nhân? Ôi trời ơi, thời tiết hôm nay thật trong lành! Chim hót

líu lo khắp nơi!

Sự kiện này chỉ trong một đêm mà người ta đã đăng báo, loan tin khắp nơi

chẳng khác gì tốc độ ánh sáng. Mẹ mới vừa khen tôi có năng lực, vừa nói

chuyện điện thoại với mấy người bạn quý tộc: “Ái chà, đương nhiên rồi! Tiểu

La nhà tôi đương nhiên là Đông cung phu nhân của Tập đoàn Cung Thị! Nếu

Tiểu Thụ là con gái, chắc chắn nó sẽ là Tây cung phu nhân! Ái chà, đúng thế

mà! Há há há há há!”.

Hợ ợ ợ ợ ợ…! Ôi, sao chóng mặt quá!

Ba cũng chỉ an ủi tôi một câu: “Số đã vậy, điều đó chứng tỏ cón chính là bậc

sắc nước hương trời!”.

Mẹ ở quê cũng đã sớm xem được kênh truyền hình đó, còn quan tâm gọi điện

hỏi han: “Lúc nào con có thể đưa cậu ấy về nhà để mẹ xem mặt đây? Á La!

Con thật giỏi! Làm tốt lắm!”.

Hự! Lẽ nào trên đời này không có ai có thể giúp tôi sao? Lẽ nào tôi buộc phải

bỏ mạng nơi đất khách ư? Hu, tôi không muốn!

Điều đen đủi hơn chính là…

Trước đó một hôm, có rất nhiều phóng viên đến đứng ngay trước cổng nhà!

Chỉ khổ thân mình vừa phải chịu sự ngược đãi về mặt tinh thần của thằng tiểu

tử Trịnh Vũ Thụ, vừa phải chui qua lỗ chó ở vườn hoa phía sau để ra ngoài!

Đời người mấy ai khổ lâu, sao bây giờ mình lại thảm hại thế này? Rõ thật là

thảm thảm thảm!

“Chết tiệt, đen đủi! Thật là đen đủi! Đồ chết tiệt, tất cả cũng chỉ tại đứa nhà

quên kia, hại mình sáng nào cũng phải đi xe bus! Đã bao giờ mình phải chịu

nỗi nhục này đâu? Đáng ghét!”

Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, cả dọc đường mà lỗ tai mình chưa bao giờ được

yên tĩnh! Thằng tiểu tử thúi đáng ghét, mình cũng là bị hại chứ bộ!

“Bíp…!”, tiếng còi xe vang lên.

Woa! Được cứu rồi! Mười phút sau, chiếc xe bus mời rề rề đi tới! Thật là may

mắn!

Ngay khi tôi đang mừng mừng rỡ rỡ chuẩn bị lao lên xe bus thì bỗng bị thằng

tiểu tử Trịnh Vũ Thụ đẩy mạnh một cái, rồi nó leo lên đứng chặn ngay trước

cửa xe.

Đang định kháng cự, ai ngờ nó xổ tôi một tràng những thứ linh ta linh tinh.

Cái quái gì thế, nhất thời tôi không thể nào nghe rõ tràng líu lô của hắn.

“Khốn kiếp, tôi nói, cô đưa tiền đây! Còn phải để tôi nói mấy trăm lần nữa hả?”

Cứ như thế, tôi bị nó lấy cớ “là ai hại tôi phải ngồi xe bus” để uy hiếp, tôi đành

miễn cưỡng nộp tiền xe bus cho cả nó. Hu hu…! Hai người mà tận bảy đồng?

Phá sản mất thôi!

Xin khẳng định lại một lần nữa, từ khi tới thành phố Tử Tinh này, chắc chắn

mình đã giảm đến cả chực tuổi thọ rôi!

“Này, này! Các cậu mau nhìn kìa, đó chẳng phải là cô gái trên tạp chí sao?”

“Á, cô ta chính là Đông cung phu nhân của Hoàng tử Quý tộc ở Thánh Pha Lợi

Á?”

“Đáng ghét, rõ là đứa nhà quê! Xấu hoắc!”

Những ánh mắt cay nghiệt lạnh lẽo đến ghê người. Từ khi bắt đầu bước lên

xe, không một giây phút nào tôi không phải chịu đủ mọi lời nói chế giễu và

ánh mắt đố kỵ của đám nữ sinh. Đáng ra mình không nên ngồi cuối để bị bọn

chúng soi mói thế này! Nhưng cũng phải cảm ơn vì chúng chưa quây lại đánh

mình… Trời ơi, tai sao người được lựa chọn lại là con? Rốt cuộc con có điểm

nào tốt chứ? Lúc đó có phải Sa Hoàng đang ngủ gật không?

Tôi buồn bã nhìn đồng xu Sa Hoàng trong tay, bỗng cảm thấy đủ vị đắng, cay,

ngọt, bùi của cuộc đời…

“Này!” May mà tên Trịnh Vũ Thụ ngồi bên vẫn còn nhớ tới sự tồn tại của tôi,

chủ động gọi.

“Cái gì thế?”, tôi nhăn nhó quay sang.

Nó nói với giọng điệu hoài nghi và khiêu khích… Tôi biết nó nói như thế nếu

không phải chọc tức thì cũng để mỉa mai mình!

“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tự nó rơi vào tay tôi!”

“Gớm, đạo đức giả.”

Haizzz, hắn có phải tên ngốc đâu, sao có thể tin lời mình nói được? Cho dù đó

là sự thật…

“Này, tôi đoán những bạn nữ lên trước cô đã gần lấy xuống được, đến lượt cô

thì đúng lúc nó rơi xuống, tôi nói không sai chứ?” Đáng ghét, tên tiểu tử này

lại làm ra vẻ “Tôi thừa biết nhà quê cũng vẫn là nhà quê mà thôi”. Ta hận! Với

trí tưởng tượng như thế, sao nó không đi mà viết tiểu thuyết chứ!

“Ui da, nhìn kìa nhìn kìa, đồ nhà quê còn đang khoe đồng xu Sa Hoàng lấp

lánh nữa!”

“Xí! Có gì hay ho đâu, đồ nha đầu thúi! Thật không biết xấu hổ, nó là cái thá

gì!”

“Á, anh chàng ngồi cạnh cô ta rất đẹp trai và đáng yêu, thật đáng thương, lại

phải ngồi cạnh đứa quê mùa ấy!”

Hu hu… Tôi đã đắc tội với ai, tại sao tất cả lời nói của bọn họ như chiếc dùi

từng nhát đâm lên thân thể vô tội của tôi thế này?

“Hu… Vũ Thũ, cậu không để ý gì à, chị cậu bị người ta ức hiếp ra nông nỗi này

đấy!”, tôi mếu máo nhìn Vũ Thụ.

Hả, tên khốn này còn giả vờ ngủ với mình sao?

“Trịnh Vũ Thụ, tôi đang gọi cậu đấy!”

“Im đi!”

“Này! Cậu không cần quá đáng như thế!”

“Tôi đếm từ một tới ba, nếu cô mà còn nói thêm nữa, tôi sẽ đoạn tuyệt quan

hệ với cô!”

“Nhưng, nhưng tôi…”

“Một, hai, ba”

Hu, tức quá! Đồ cầm thú, thằng cặn bã, lũ yêu quái, đồ quỷ sa tăng! Rồi sẽ có

một ngày ta băm các ngươi ra thành trăm mảnh tống vào máy ép hoa quả, ép

“ken két ken két” ra thành nước, rồi lấy nước đó dội vào nhà vệ sinh!

Cái đồng xu cũ rích này đúng là do Sa Hoàng để lại sao? Tôi đưa mắt chăm

chú nhìn đồng tiền trước mặt, quái lạ, bao nhiêu năm thế mà không bị gỉ nhỉ?

Tôi nhìn trái, nhìn phải, lật trước, ngó sau, xem đi xem lại mà không thể phát

hiện có gì đặc biệt, thì cũng chỉ là hình Sa Hoàng nước Anh thôi mà, không

phải đồ giả chứ? Cái gì mà vật đính ước cho chính Sa Hoàng tặng hoàng hậu

thân yêu. Thực ra mình vẫn không hiểu nổi, điện hạ Cung Tu Nhã, ngoài việc

anh ta đẹp trai, dịu dang, lắm tiền và có một đống fan cuồng ra thì… Thế

nhưng, hơ... Ngài tiền xu Sa Hoàng, nếu như Ngài hiển linh thật thì con xin

ngài! Con xin Ngài một điều, Ngìa có thể cho con gặp lại người yêu thời thơ ấu

của con không? Xin Ngài hãy cho người mà con thực sự yêu thương xuất hiện,

được không ạ?

“Keng…”

Á! Sao tự dưng nó rơi xuống thế này? Đáng ghét, lại còn dám lăn lên phía

trước nữa à!

Này! Này! Đừng lăn nữa! Ngài có phải cậu bé bút chì đâu!

Tất cả mọi người trên xe bus đều chăm chú nhìn tôi đuổi theo đông xu Sa

Hoàng như đang xem tinh tinh trong sở thú! Thật xấu hổ quá đi!

Đừng chạy, đừng chạy!

“Keng, keng…”

Đồng xu Sa Hoàng giảm dần tốc độ, sau đó quay ngược vài vòng rồi dừng lại

trước mũi một đôi giày hiệu Nike. Thịch! Tim tôi bỗng thắt lại! Không phải

chứ, Ngài thực sự để mối tình đầu của con xuất hiện sao?

Vì sao tim mình bỗng đạp nhanah dữ vậy nè, không phải chứ, không phải

chứ…

Ké đó, chủ nhân đôi giày hiệu Nike khẽ cúi người xuống, từ tốn nhặt đồng xu

Sa Hoàng dưới đất lên. Woa…! Ngón tay vừa thon dài vừa trắng mịn, mình

chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn nữa! Mặt mình lúc này chắc là đỏ ửng lên rồi!

“Cái này của cô à?”, chủ nhân của đôi giày Nike hỏi.

Giọng của anh ta nghe thật hay… Trong lúc hoảng loạn tôi gật đầu lia lịa

nhưng sau đó lại ra sức lắc đầu.

“Thế rồi cuộc cái này có phải của cô không?”

“Là… à… là của tôi? Không… không phải!”

“A! Trịnh Vũ Thụ!” Ý? Chẳng phải anh ấy đang nói với mình sao? Kỳ lạ, sao

anh ấy lại biết Vũ Thụ nhỉ?

“Doãn Huân Dạ? Tại sao lại là câu?” Gì cơ? Vũ Thụ cũng biết anh ấy?

Đợi đã…! Giọng nói này mình nghe quen quen, chắc chắn là đã nghe thấy ở

đâu rồi…

“Công chúa, tâm trạng của cô ấy tốt hơn chưa? Uống xong ly Blue ice tea, bây

giờ thế nào?”

Mình nhớ ra rồi… Tôi ngẩng đầu lên nhìn! Á! Tôi bỗng đờ người trong giây lát!

“Anh… anh anh…”, tôi lắp bắp chỉ về phía anh ta.

“Tôi tôi tôi tôi… tôi làm sao cơ? Hóa ra là cô! Haizzz, uống rượu vào thì cô thật

là vô đối!”, chủ nhân của đôi giày Nike sau khi phán xét tôi một hồi cũng lộ vẻ

“Đồ ngốc, không biết uống rượu mà cũng bày đặt”.

Gương mặt này… Nụ cười lém lỉnh này! Mình không nhầm đâu, mình nhớ ra

rồi! Anh ra chính là anh chàng tối hôm nọ đã đưa cho mình uống thứ đồ uống

kỳ lạ đó, hình như tên anh ta chính là Doãn Huân Dạ!... Đúng rồi, Doãn Huân

Dạ!

“Anh… anh chính là Doãn Huân Dạ?” Tôi vừa cao giọng, lập tức tất cả những

người trên xe đều đổ dồn mắt về phía tôi.

Suỵt…!”, anh ấy bỗng căng thẳng như mèo thấy chuột, vội vàng bịt miệng tôi

lại. Thế nhưng đã quá muộn, mọi người trên xe đều như phát hiện thêm một

lục địa mới.

Roẹt roẹt roẹt! Vô số cặp mắt kinh ngạc đang hướng về phía chúng tôi.

“Woa, mọi người nhìn kìa, anh ấy đúng là Doãn Huân Dạ! Chính là đức vua của

Thánh Pha Lợi Á!”

“Woa… oa! Hôm nay chúng ta thật là may mắn, phải làm gì bây giờ!”

“Ngốc thế! Điện thoại đâu? Điện thoại của mình đâu?”

Đức vua? Doãn Huân Dạ? Anh ấy chính là Doãn Huân Dạ? Là anh cả của Thái

Hi sao?

Thật không thể tưởng tượng nổi, đám nữ sinh điên cuồng lao nhanh về phía

chúng tôi, chỉ trong chớp mắt đã vây kín Doãn Huân Dạ.

“Trời ơi trời ơi, không thể tin nổi, mình được tận mắt nhìn thấy đức vua cảu

Thánh Pha Lợi Á!”

“Thượng Đế ơi! Anh ấy còn đẹp trai hơn cả trên ti vi!”

“Woa! Quá đẹp trai, anh mãi đẹp trai nhé!”

Cứ thế, tôi phải mệt mỏi trong tổ chim sẻ này khoảng năm phút, cuối cùng

chiếc xe bus cũng tới Học viện Thánh Pha Lợi Á an toàn.

Bước xuống xe, quãng thời gian tưởng như dướt địa ngục ấy cũng chấm dứt!

Trịnh Vũ Thụ đã chuồn mất tăm từ khi nào, tôi biết thừa là nó trốn tôi như

tránh tà vậy! Nếu nói theo cách của nó là “Ai bảo cô làm mất mặt tôi”. Quái lạ,

mình như thế nào thì có liên quan gì đến mặt của nó chứ?

“Bệ hạ, chúng em yêu anh!”

Trên chiếc xe đang lao về phía trước, đám con gái ngốc nghếch lại tập hợp reo

hò. Doãn Huân Dạ dở khóc dở cười vẫy tay về phía họ khiến đám người đó

càng điên cuồng hò reo.

Cảnh tượng hoành tráng chẳng khác gì Cung Tu Nhã. Ý! Nhắc tới mới nhớ, sao

một người họ Cung, một kẻ họ Doãn nhỉ? Chẳng phải họ là anh em sao, lẽ

nào không phải cùng một cha sinh ra?

Hự hự, trở lại chủ đề chính.

Phía trước cổng chính của học viện, tất cả nam nữ đều dõi theo Doãn Huân Dạ

đang đi phía trước tôi với ánh mắt phức tạp. Vừa sùng bái vừa ngưỡng mộ,

xen lẫn sự hiếu kỳ…

Điều khó tưởng tượng chính là, chỉ trong một đêm mà trong trường đã trồng

cây bạch quả? Có hơn bốn mươi người đứng thánh hàng ở hai bên. Bên trái là

những nam sinh mặc âu phục quý tộc, bên phải là các bạn nữ mặc trang phục

thục nữ, tất cả đều là học sinh năm cuối? Mỗi nơi Doãn Huân Dạ đi qua đều

nghe thấy tiếng họ cung kính cúi chào.

“Bệ hạ, ngài đã về.”

“Bệ hạ, đã lâu không gặp ngài.”

“Bệ hạ, ngài đã vất vả.”

Chóng mặt, chóng mặt! Nếu Doãn Huân Dạ là Hoàng đế, vậy người phục vụ

quầy bar mà tối hôm nọ mình gặp ở vũ trường là ai? Có hai Doãn Huân Dạ

sao?

Đầu óc tôi choáng váng, ôi, một Doãn Huân Dạ mặc đồng phục phục vụ và

một Doãn Huân Dạ hiện tại đang đường hoàng ngạo nghễ như Hoàng Đế.

Trời! Một mớ hỗn loạn… hơn nữa, điều đáng sợ nhất chính là, mình còn nằm

mơ gặp anh ấy nữa…

“Tách tách! Tách tách!”

Á! Vừa bước vào lớp, vô số ánh mắt đổ dồn về phía tôi!

“Woa! Đông cung phu nhân! Cho tôi xin chữ ký!”

“Trời ơi! Đông cung phu nhân, tôi cũng muốn xin chữ ký của điện hạ!”

“Đông cung phu nhân, nhìn bên này! Nhìn bên này!”

Chuyện… chuyện này là thế nào? Đám học sinh thường gọi mình là đồ nhà

quê sao bỗng dưng thay đổi thái độ thế này?

Đang không hiểu gì thì tôi đã bị đám người đó quây kín không lối thoát.

“Á! Cứu mạng! Cứu mạng…!”

“Tiểu La, cậu vẫn ổn chứ?” Thái Hi thương cảm nhìn tôi phờ phạc, Lâm Mã

cũng lo lắng nuốt nước miếng ừng ực.

“Cậu nhìn bộ dạng thế này còn nghĩ là không sao chứ?”, tôi uể oải nằm bò ra

bàn.

“Lâm Mã, cứ nhìn tình hình hôm nay, cậu bảo sau này mình có cần phải gọi

Tiểu La là chị dâu hai không?”, Thái Hi bỗng quay sang hỏi Lâm Mã với vẻ mặt

nghiêm trọng.

“Chị dâu hai? Hả…! Tên gọi đầy ác ý, đó cậu gọi được đấy?”, Lâm Mã lè lưỡi,

làm vẻ buồn nôn.

“Xì! Sớm muộn gì mình cũng chả phải gọi cậu là chị dâu cả! Lại còn giả bộ

ngây thơ!”, Thái Hi oang oang nói với giọng dè bỉu.

Câu nói của Thái Hi khiến mặt Lâm Mã đỏ như gấc, thế rồi vừa xấu hổ vừa

thích chí đánh cho Thái Hi mấy cái.

“Đáng ghét, đáng ghét, Thái Hi cậu xấu tính thật đó!”

“Chị dâu cả? Chị dâu hai gì chứ?”, tôi bỗng hỏi với vẻ vô cùng phấn khích.

“Này! Này! Trịnh Vũ Thụ, quay lại, quay lại!”

Tiếng la hét bất ngờ phía dưới sân trường thu hút sự chú ý của hai người,

chẳng còn ai đáp lại lời tôi…

“Ai dà, đó chẳng phải Trịnh Vũ Thụ sao?”, Lâm Mã cười nham hiểm rồi đánh

mắt về phía Thái Hi.

“Là… là anh ta thì sao chứ? Nhìn… nhìn mình làm gì?” Rõ ràng Thái Hi đang

hồi hộp. Nếu mình không nhìn nhầm, hình nhưu vừa có hai đám mây ửng

hồng bay qua khuôn mặt cậu ấy.

“A! Ở đây còn có Doãn Huân Dạ của ai kia kìa!”, sau đó Thái Hi vô cùng kích

động lao vào Lâm Mã rồi chỉ tay về phía bóng người dưới sân.

Quái là, hai người họ đang nhìn gì vậy? Tôi tò mò nhìn xuống. Woa… Hóa ra

là các nam sinh đang chơi bóng rổ. Chiệp chiệp, thì ra nam sinh của Học viện

Quý tộc cũng như nhau cả, đều chơi mấy cái trò nhố nhăng, lại còn có kẻ để

người trần chơi bóng nữa chứ, không biết xấu hổ!

“Ý? Huân Dạ tới trường rồi?” Lâm Mã bỗng căng thẳng nép vào cửa sổ, nhìn

một người nào đó trong đám nam sinh dưới kia.

“Á! Chạy nhanh lên nào! Đúng rồi! Vào!... Hả! Khi nãy cậu nói gì cơ?”

“Hi hi…, Tiểu La, mình có việc phải đi một lát”, Lâm Mã vội vội vàng vàng nói

một câu, sau đó lao thẳng ra khỏi lớp.

“Có việc gì mà vội thế nhỉ, có phải trễ máy bay đâu.”

“Ừ, là vội đi gặp anh ấy đấy!”, Thái Hi cười hỉ hả như thể hiểu rõ mọi chuyện.

“Hả?”, tôi cau mày không hiểu.

“Anh ấy đó! Chính là người không mặc áo đấy! Là anh cả của mình, sao, thân

hình hoàn hảo chứ!”

Tôi nhìn theo hướng Thái Hi chỉ… Người không mặc áo à? Á! Đó chẳng phải là

Doãn Huân Dạ sao? Lâm Mã đi tìm anh ta? Chết rồi, hình như anh ấy biết

mình đang nhìn! Tôi cuống cuồng che mặt.

“A! Anh cả anh cả! Anh ấy thấy mình rồi!” Thái Hi ngốc nghếch lại con huơ huơ

tay vẫy anh ta. Thái Hi à, chẳng giấu gì cậu, thật ra mình chính là đứa nhà quê

hôm nọ nôn một bãi lên người anh cả cậu. Cậu không trách mình chứ?

Tôi cố tình để lộ một khe hở nhỏ rồi nhìn trộm anh ta. Thà không nhìn còn

hơn, mới nhìn một cái mà tôi phải vội vàng bịt chặt mắt lại! Tại anh ta đang

quay sang tên Trịnh Vũ Thụ ở bên cạnh chỉ trỏ về phía tôi rồi nói gì đó, sau đó

hai người họ cười ha hả ha hả với nhau, lại còn ném cho tôi ánh mắt chẳng

mấy tốt đẹp. Đáng ghét, tôi có gì buồn cười chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.