Sự Lãng Mạn Của Hậu Duệ Quý Tộc

Chương 1: Chương 1




Chín năm sau.

Sân bay XXX.

“Á La à, tới nhà mẹ mới con phải ngoan, không được bừa bãi lung tung như khi ở nhà, biết chưa nào? Phải ngoan ngoãn nghe lời!”

“Mẹ, con biết rồi, con sẽ ngoan với mẹ mới, sẽ chăm sóc cho em trai mới thật tốt, mẹ không phải lo cho con nữa đâu.”

“Xin hành khách chú ý, chuyến bay 1282 tới thành phố Tử Tinh chuẩn bị cất cánh, quý khách vui lòng chuẩn bị. Xin nhắc lại…”

“Được rồi, được rồi, con mau đi đi!”

“Vâng, mẹ ơi, nhất định con sẽ thường xuyên gọi điện cho mẹ!”

“Biết rồi, mau đi đi con.”

Hu hu hu…! Nhìn đôi mắt mẹ đỏ au đẫm lệ, thật chẳng dễ chịu chút nào! Ba thật đáng ghétm tái hôn thì tái hôn, sao còn bắt mình phải rời xa mẹ? Còn nói là có với mẹ kế một thằng em trai kém tôi một tuổi! Nhưng tôi đã sống ở nơi này mười bảy năm rồi! Tôi yêu vùng quê này, tuy nơi đây quá đỗi buồn chán!

Ngồi trên máy bay, tôi ngủ thiếp đi. Trong mơ xuất hiện hình ảnh bà mẹ kế đáng sợ, bộ dạng giống như một con hổ cái nhe nanh múa vuốt, đang đứng kêu gào lên với tôi.

“Trịnh Á La, ngươi chỉ là con nha đầu quê mùa, ta chỉ cần một ngoạm là có thể nuốt sống ngươi!”

Hu… đau quá, đừng mà! Đã ba ngày nay con chưa tắm, bẩn thỉu lắm ạ…

Hự… á… á…! Đừng mà, xin đừng ăn thịt con! Ui da! Cứu con với! Mẹ ơi!

“Này em…”

Ôi! Đau quá, không thở được mất!

“Này em!”

Hả?

Ui da… Hóa ra là nằm mơ, may quá, may quá…

Ơ? Sao thế này? Tôi dụi mắt còn đang lem nhem mơ màng, chợt phát hiện trên máy bay không còn một ai ngoài cô tiếp viên đang đứng chau mày trước mặt.

“Xảy ra chuyện gì thế ạ”, tôi ngơ ngác hỏi.

“Này, em gì ơi, em gì ơi… đã đến Tử Tinh rồi!”, cô tiếp viên nói xong bắt đầu lộ vẻ tức giận.

“Ơ, ơ! Em xuống ngay đây ạ!” Ây da… Thật đáng sợ! Tôi đành vội vàng vơ đồ đạc được dùng để gối đầu rồi nhét loạn xạ vào va lo.

Ôi, thật đen đủi, lại ngủ mê mệt thế này, xấu hổ quá đi!

2

Trên đường, tôi nhìn ngắm khắp lượt với vẻ tò mò thích thú. Wow… thành phố Tử Tinh thật đẹp! Cái này cũng đẹp! Ơ, sao mọi người xung quanh ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt ghen ghét đố kỵ thế nhỉ? Nhìn cái gì mà nhìn! Tôi có bị thần kinh đâu! Đáng ghét, có gì đáng nhìn đâu!

Mất năm tiếng trèo đèo lội suối, cuối cùng tôi cũng tìm được địa chỉ mới của ba. Giờ cũng là lúc mặt trời bắt đầu lặn.

Ui da! Mệt quá…! Còn chưa kịp thở, bỗng trước mắt tôi xuất hiện một vật khiến người ta kinh ngạc!

…Woa… oa…!

Lớn thật! Đẹp thật! Tòa biệt thự thật hoành tráng! Hệt như pháo đài thủy tinh của một vương quốc trong truyện cổ tích vậy! Một tầng, hai tầng, ba tầng…

Mẹ ơi! Cổ con! Ui da! Thiếu chút nữa thì tôi ngã ngửa. Phù…! Rốt cuộc là ba đã tái hôn với người đàn bà như thế nào đây? Mới nhìn bãi cỏ to tướng trước cổn mà đã chóng cả mặt. Thật là khủng khiếp…

Xác nhận địa chỉ một hồi lâu, tôi nuốt nước bọt ừng ực, cuối cùng cũng lấy dũng khí đưa bàn tay run rẩy lên ấn vào chiếc chuông cổng sáng loáng.

“Kính koong…”

“Này, tìm ai?”

Giọng điệu vô cùng cáu bẳn của một tên con trai vọng ra từ hệ thống âm thanh, ôi cái tai đáng thương của tôi…

“Ưm… xin chào, tôi… tôi là Trịnh Á La.”

“Rắc rắc!”

Bên kia chẳng nói thêm câu nào, lập tức cúp máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.