Sự Lãng Mạn Của Hậu Duệ Quý Tộc

Chương 2: Chương 2




… Không phải thế chứ?

“Này, đợi đã, tôi còn chưa nói xong mà…!”

“Cốp…rụp…!”

Chỉ một giây sau, cánh cổng tránh lệ đột nhiên tách dần sang hai phía. Tiếp đón tôi là một dãy dài những cô hầu gái mặc trang phục giống như trong các bộ phim về gia đình quý tộc.

“Đã làm mất nhiều thời gian của đại tiểu thư, mời đại tiểu thư đi lối này.”

Ôi mẹ ơi, sợ chết mất, hình như tôi đã trở thành công chúa của vương quốc trong một câu truyện cổ tích nào đó. Đột nhiên tôi được một đám người hầu mặc váy viền ren tháp tùng! Cứ như trong mơ vậy! Tôi bèn đưa tay vỗ vào mặt! Oái, đau quá! Thì ra không phải là mơ… Nhưng thực sự có cái gì đó không thể tin nổi…

Mất khoảng chục phút đi bộ, cuối cùng tôi được đưa tới phòng chính của biệt thự. Trời ơi, gian phòng thật nguy nga tráng lệ, từ đèn điện đến dãy cầu thang đều vô cùng lộng lẫy! Lóa mắt quá đi!

“Ái chà, con chính là Tiểu La hả?”

Giọng một người phụ nũ lanh lảnh cất lên làm dứt đoạn ánh mắt ngưỡng mộ của tôi. Vừa ngẩng đầu lên, ối mẹ ơi! Một bà cô khoác áo choàng tắm, mặt đắp cả ụ mặt nạ dưỡng da xanh lét, trêu đầu còn quấn chiếc khăn giống như đội đầu của người tị nạn Pakistan xuất hiện trước mặt, khiến tôi cứ tưởng mình gặp phải yêu tinh ngay giữa ban ngày, sợ quát suýt chút nữa thì ngất xỉu.

“À, dạ dạ, con chính là Trịnh Á La, con chào cô!” Để bày tỏ thành ý, tôi vội vàng ôm chặt hành lý cúi đầu chào. Nhưng tại sao bà ta gọi mình là Tiểu La chứ? Mình có phải con chó, con mèo đâu!

“Ha ha, ngoan lắm ngoan lắm, sau này chúng ta là mẹ con rồi, con không cần khách sáo như vậy! Ái dà, Tiểu Thụ, con không mau xuống gặp chị mới sao!”, mẹ mới vừa đưa tay lên vỗ vỗ vào má vừa lanh lảnh gọi với lên lầu. (Mẹ ơi… mẹ yên tâm, tuy thân thể con ở nơi này nhưng trái tim con mãi ở bên mẹ!)

Sau đó, một chàng trai tuấn tú, trắng trẻo từ trên lầu bước xuống, cậu ta chính là Tiểu Thụ gì gì đó sao? Woa! Không hổ danh là em trai mình, diện mạo thật đẳng cấp! Được! Ha ha, tôi vội cười tít mắt, hỏi han:

“Hi, chào em!”

Cậu ta quắc mắt dò xét khắp người tôi một lượt, rồi quay đầu bực tức nói với mẹ: “Mẹ, đứa nhà quê này là ai?”.

…. Cái gì, nhà quê?

Mặt tôi lập tức tối sầm lại, sốc nặng, đây là lần đầu tiên mình bị người ta gọi là đứa nhà quê… Có nhầm không đấy!

“Ái chà, Tiểu Thụ à, ha ha ha, không phải nhà quê đâu, đây là Tiểu La, là chị mới của con đó! Chẳng phải mẹ đã đưa con xem ảnh của chị rồi sao?”

Người mẹ mới này sao cứ mở mồm ra là “ái chà ái chà”, thấy kỳ kỳ sao ấy….

Thằng quỷ kia lại nhìn tôi dò xét, ánh mắt sắc nhọn của nó làm tôi nổi cả da gà…!

Bỗng nhiên nó cười một tràng khinh bỉ rồi ác ý nói: “Ôi…! Đúng rồi, chị em thật xinh đẹp!”.



… Tức quá, sao nó lại nói với giọng điệu kỳ quái đó chứ? Nói đểu! Đích thị là nói đểu! Nó muốn nói mình xấu hoắc đây mà… Cái thằng nhóc này chẳng đáng yêu chút nào!

“Mẹ ơi, ba đâu? Tối nay ba có về không?”, thằng quỷ bỏ mặc tôi đang đau đớn tuyệt vọng, vô tình quay sang hỏi mẹ. Thật đúng là đứa không có điểm gì để người ta quý mến.

“Đương nhiên là về rồi! Ây da, Tiểu La khó khăn lắm mới tới được đây, ông ấy sao có thể không về được chứ!”

“Này, chị Á La.”

Hả? Trong phút chốc tôi không kịp phản ứng, nó đang gọi mình đấy à? Chị Á La? Ôi… Sợ quá, nó trở mặt dễ như trở bàn tay ấy, cộng thêm trình diễn xuất cao như thể khiến toàn thân tôi nổi hết da gà!

“Cậu… cậu có việc gì?” Đáng ghét! Việc gì mình phải nhát như cáy thế, nó có ăn thit được mình đâu!

“Em đưa chị đi tham quan phòng, chị thấy thế nào? Nhân tiện để chị đi rửa mặt mũi và thay quần áo luôn?”, nó nói cười với giọng điệu nham hiểm.

“Ái chà ái chà, Tiểu Thụ của mẹ ngoan quá! Đúng, đúng, Tiểu La, con ngồi máy bay lâu thế chắc mệt lắm phải không? Con cũng nên về phòng nghỉ ngơi chút đã!”, mẹ mới vô cùng dịu dàng quan tâm tôi. Xem ra bà cũng không hẳn là hổ cái, mình vẫn còn may chán.

Woa, cầu thang tầng hai kiểu xoắn ốc giống như gác lửng trên không trong phim vậy! Woa! Phòng ốc được thiết kế theo kiến trức Âu, vẻ đẹp cổ điển, rất có phong cách. Nó khiến tôi nghĩ tới tòa pháo đài huyền bí trong phim Chúa tể của những chiếc nhẫn. Quả nhiên, người có tiền không giống người thường!

“Này! Cô chảy nước miếng rồi kìa!”

… Lại là cái giọng xấc xược khi nãy.

“Hả, thật, thật à?”, tôi luống cuống chùi mép. Ấy! Việc gì mình phải hạ giọng thế nhỉ?

Thằng tiểu tử đó lần lượt mở tung tất cả cánh cửa các gian phòng, rồi nhìn tôi với vẻ hằm hằm khó chịu. Nhìn mặt nó lúc này chẳng khác gì vừa giẫm phải vũng bùn bẩn thỉu, khiến tôi vô cùng khó chịu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.