Sự Lãng Mạn Của Hậu Duệ Quý Tộc

Chương 3: Chương 3




“Tới rồi, cô ở phòng này.” Cậu ta buông ra một câu không mấy hào hứng, chẳng thèm nói thêm câu thứ hai mà quay đầu lại định đi thẳng xuống tầng dưới.

“Ơ, này!”, tôi vội gọi cậu ta lại, giọng xun xoe “Tôi còn chưa biết tên cậu, tại trước đây không thấy ba nhắc tới. Sau này chúng ta sẽ sống cùng một nhà, vì thế hy vọng tôi với cậu có thể chung sống hòa bình! Đúng rồi, nghe mẹ mới gọi… À, không nghe mẹ gọi cậu là Tiểu Thu đúng không, hì hì… Vậy tôi có thể gọi cậu là Tiểu Thụ chứ?”.

“Tiểu Thụ?”, nghe xong cậu ta lừ lừ quay đầu lại.

“Được không?”

Ôi… Mình vừa lương thiện vừa dịu dàng!

Ai ngờ…

“Sấc! Cô đừng có mơ, tôi không muốn xấu mặt thế đâu, bị một đứa nhà quê gọi là Tiểu này Tiểu nọ, thật tức chết đi!”

Nói xong một chuỗi câu đanh thép ấy, nó chẳng thèm đánh mắt nhìn tôi lấy một cái mà đi thẳng ra ngoài.

Tên tiểu tử thúi, thẳng quỷ chết tiệt, thằng nhóc đáng ghét! Tự dưng làm mình mất bao nhiêu tế bào tình cảm của lòng quảng đại… Đứa nhà quê sao? Nhà quê cái đầu người ấy! Thượng Đế ơi, con bắt đầu hoài nghi, liệu từ bao giờ con có đủ tự tin để sống cùng một nhà với thằng tiểu tử đó không?

Thôi vậy, chuyện sau này không cần nghĩ nữa, cứ xem phòng mới của mình cái đã!

Woa! Đây là phòng của mình thật sao? Lớn quá! Chắc phải lớn gấp mấy lần nơi trước đây mình và mẹ đã ở! Lại còn sạch sẽ nữa chứ! Trời ơi! Cái ga trải giường màu hồng!

“Huỵch…!”

Tôi thích thú nhảy lên chiếc giường công chúa của mình, woa… oa! Thật êm, thật thoải mái!

Ui da! Gương lớn quá, bàn trang điểm cũng thật đẹp, rất có phong cách quý tộc! Bồn tắm hình chân mèo! Nước hoa Chanel! Ôi, nhất định là đắt lắm đây, mình phải dùng cẩn thận mới được.

Ngắm nhìn hồi lâu, lòng ôi bỗng trĩu lại.

Mẹ à, từ giờ con phải sống trong một gia đình như thế này, con nên vui hay nên buồn đây? Tuy con biết không nên có bất kỳ sự thỳ ghét hay vô lễ nào, nhưng… con lại có linh cảm không tốt. Ưm? Đó là gì nhỉ?

Trong lúc đang suy nghĩ, chợt có thứ gì đó màu trắng trên bàn học thu hút sự chú ý của tôi.

Từ trên giường công chúa, tôi lập tức nhảy xuống, chạy tới bên bàn học, thì ra là một tấm thiệp màu trắng, viền vàng.

Hình như là một tờ thông báo gì đó… Hồ sơ chuyển trường của em Trịnh Á La lớp mười một? Hơ… Đúng rồi, mình còn phải đi học nữa…

Đợi đã, cái gì thế này? Học viện Quý tộc? Là ngôi trường đứng thứ ba trên cả nước, dành cho giới quý tộc chính thống, giấy báo nhập học của Học viện Thánh Pha Lợi Á? Gì? Mình? Không phải chứ!

3

Tối hôm đó.

“Á La, con gái ngoan của ta! Con thực sự đã thành thiếu nữ rồi, mấy năm trời không gặp, giờ đã ra dáng thế này rồi cơ đấy… Khà khà! Tốt lắm, hôm nay cả nhà có thể đoàn tụ ăn cơm, đúng là chuyện đáng mừng!”

Đó chính là bài diễn thuyết của ba ngay khi nhìn thấy tôi… Người cha hiền lành, chấp phác, thực sự khiến tôi muốn rơi nước mắt! Thế nhưng, thằng quỷ ngồi đối diện nghe xong lại nhếch mép cười…

Loáng một cái, những cô hầu gái mặc váy viền ren đã xếp thành hàng ngay ngắn, bắt đầu phục vụ từng món ăn một cách lịch sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.