Ôi Thượng Đế ơi, người phụ nữ mà ba cưới lần này… chẳng lẽ là hậu duệ của một gia đình quý tộc nào đó? Ngay cả người phục vụ món ăn cũng đi lại lịch sự như thế?… Hai chữ “quý tộc” này thật đáng ghét! Mình nhất định phải tới Học viện Quý tộc gì gì đó sao?
Thôi vậy thôi vậy, việc ngày mai để mai giải quyết, ít nhất phải sống cho qua tối hôm nay cái đã!
Theo thói quen tôi ngẩng đầu lên nhìn. Á! Là thằng tiểu quý. Á! Bộ dạng nó vô cùng lịch lãm! Đặt chiếc khăn ăn màu trắng vuông vức lên trên đùi, ngay cả việc húp canh cũng không phát ra tiếng! Woa, lợi hại thật, mình phải xem lại cách nhìn về nó.
“Con gái ngoan, sao con không ăn gì thế? Có phải không hợp khẩu vị không?”, ba ngồi bên lo lắng hỏi.
Ba vừa nói xong, mẹ mới và thằng tiểu quỷ lập tức phóng tầm mắt về phía tôi, khiến toàn thân tôi ớn lạnh.
“Ơ, không đâu, không đâu ạ!”, tôi vội vàng huơ tay giải thích. Nhưng thành thực mà nói, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ dùng dao và dĩa để ăn cả… Hu hu… Tôi có biết dùng đâu, nhưng nói ra thì chẳng còn mặt mũi nào nữa!
“Ái chà, nhất định là Tiểu La không ăn quen rồi! Làm thế nào bây giờ? À! Được rồi, Tiểu Thụ, mẹ đưa tiền cho con, con ra ngoài mua cho chị thứ gì ngon ngon, được không?” Dứt lời, như biểu diễn ảo thuật, mẹ mới từ đây biến ra một tấm thẻ tín dụng vàng lấp lánh rồi đưa cho thằng tiểu quỷ.
“Sao lại bắt con đi? Bảo người hầu đi là được rồi.” Thằng tiểu quỷ tỏ vẻ cau có, nhưng lại nhanh chóng nhét ngay tấm thẻ vào trong túi áo!
“Ái chà, chị con vừa mới tới mà, con đi thì mới tỏ được thành ý chứ!”
“… Thế mẹ đi chẳng phải có thành ý hơn sao?”
Ba vẫn ngồi một bên uống rượu vang, ăn bít tết như không có chuyện gì. Hơ, bái phục…
“không sao, không sao đâu ạ, con tự đi cũng được!”
“Cái gì? Tiểu La, con định đi một mình ư? Ái chà, nhưng con có biết đường không?”, mẹ mới ân cần hỏi han.
Ơ, ừ nhỉ… sao mình lại quên mất điều này chứ…
“Bảo người hầu đi cùng chị ấy là được rồi”, thằng tiểu quỷ ngồi bên cạnh thêm thắt. Sao thái độ của nó lúc nào cũng khiến mình ghét thế… Không không, phải nói là căm ghét! Đúng, dùng từ này mới gọi là thỏa đáng!
Đang mải nghĩ không biết làm thế nào để phản bác lại nó, bỗng trong phòng khách vang lên một chuỗi âm thanh kỳ quái.
“Reng reng kính koong koong, reng reng kính koong kính koong koong…”
Hả? Hóa ra là chuông điện thoại của thằng tiểu quỷ, nhạc chuông thật độc đáo! Ái chà! Điện thoại còn là đời máy siêu siêu mới! Ôi, đúng là làm người giàu thích thâkt, trên người toàn đồ hiệu, tiền đầy túi. Haizzz… riêng tiền mua một cái điện thoại của nó thôi cũng bằng iền mình tiết kiệm hai năm trời. Chiệp, chiệp, thứ gọi alf công tử bột này thì làm sao biết được những đớn đau, buồn khổ trên đời chứ…
“Hả?… ở đâu? ừ, tao biết rồi.”
Thằng tiểu quỷ lập tức dập máy, sau đó lao đến chỗ bố mẹ, giọng thỏ thẻ:
“Con phải ra ngoài tí ạ.”
“Hả? Con định đi đâu?”, mẹ mới ngạc nhiên hỏi.
“À”, thằng tiểu quỷ chỉ ậm ừ cho qua chuyện, nói với ba mẹ đúng một câu “Con đi đây”, rồi quay người lao thẳng ra hành lang. Đáng ghét, nó coi mình là không khí chắc!
“Ái chà, thế này cũng tốt! Tiểu La, con mau đi cùng Tiểu Thụ, để nó dẫn con đi luôn! Thích ăn cái gì thì cứ mua cái đấy! Mua bao nhiêu cũng được!”
“Vâng! Vâng!”, tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
“Á La, mua đồ ăn xong thì về ngay nhé, đừng đi muộn quá!”, ba ở phái sau quan tâm nhắc nhở.
“Ba yên tâm, ba yên tâm!”