Sự Lãng Mạn Của Hậu Duệ Quý Tộc

Chương 5: Chương 5




Chỉ một giây sau tôi đã lao ra cửa chính và bám chặt lấy thằng tiểu quỷ, dù nó có xua hẩy thế nào cũng không được! Ôi! Thật là thích, nhân tiện có thể ngắm thành phố Tử Tinh về đêm, lại còn có thể lấy điện thoại chụp vài tấm về cho mẹ xem nữa chứ!

Đi cùng thằng tiểu quỷ, tôi thích thú nhìn ngắm khắp nơi, con phố này vô cùng lộng lẫy và cũng rất đông người! Nhưng sao chỉ toàn trông thấy đám trai gái thanh niên mặc quần cạp trễ, đeo khuyên tùm lum… Thôi chết rồi, thẻ tín dụng nằm trong túi thằng tiểu quỷ kia, mình lại chẳng mang theo tiền.

… Thôi vậy thôi vậy, đằng nào nó cũng phải trả tiền mua đồ cho mình mà.

Thế nhưng, sự thật chứng minh tôi quá ngây thơ. Vì từ khi nãy, chúng tôi đã rảo bước qua mấy tiệm mỳ và siêu thị lớn, sao nó không dẫn tôi vào mà lại đi thẳng một mạch về phía trước như thế?

Nếu không nhầm thì mình đã bị hắn dẫn tới khu trung tâm náo nhiệt nhất thành phố rồi cũng nên.

Rốt cuộc hắn muốn đi dâu? Tôi đi bên cạnh bước từng bước sợ hãi, chỉ thấy hắn nhìn thẳng và lao hùng hục về phía trước.

Ngay từ đầu tôi đã để ý, trên đường đi luôn có mấy nữ sinh nhìn tôi chỉ chỉ trỏ trỏ, sau đó phá lên cười. Lại còn có một vài cô phấn khích tới đội lấy điện thoại ra chụp liên hồi thằng tiểu quỷ ở trước tôi. Haizzz… thành phố Tử Tinh quả nhiên là không giống những nơi khác…

Lại mười phút nữa trôi qua.

“… Này, rốt cuộc cậu định đưa tôi đi đâu đấy? Về nhà muộn quá là không được đâu…”, tôi rụt rè hỏi nhưung thực ra bụng tôi cũng đói quặn lên rồi!

“Cô bám theo tôi làm gì?”

“Hơ? Tôi tưởng cậu đưa tôi đi mua đồ ăn chứ!”

“Tôi chịu cô đấy, là tự cô đi theo tôi đấy chứ, tôi có nói là sẽ đưa cô đi ăn đâu?”

“Thế không được, không được, cậu không đưa tôi đi ăn thì đưa tôi về nhà đi, có được không? Tôi không biết đường!”, tôi bắt đầu thấy sợ. Thú thực, ở cái thành phố Tử Tinh xa lạ này, ngoài ba và tên tiểu tử này ra, tôi chẳng có người thân nào khác. Nhưng thằng tiểu tử lại chẳng coi tôi ra gì! Trời ơi, đừng nói con sẽ bị thằng tiểu quỷ đưa tới một nhà máy bỏ hoang, sau đó đạt một dấu chấm hết cho quãng đời còn lại ở tuổi mười bảy thanh xuân đẹp đẽ này?

“Không biết đường à? Ha ha ha! Hóa ra là không biết đường?”, thằng tiểu quỷ có vẻ không hề bận tâm tới biị dạng chực khóc của tôi, trái lại, nó còn cười khoái chí. Hứ, thật không có nhân tính, có gì đáng cười chứ…

Tôi khóc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.