Tôi đang lâm vào một hoàn cảnh hết sức buồn cười, đại khái là như này: bạn
đang ôm một em nào đó có nguy cơ nhảy lầu vì bạn mà lại bị con bồ nhìn
thấy, chuyện sẽ chẳng sao nếu bạn không nói dối rằng bạn đang đi với
đám bạn, sau đó con bồ của bạn nổi cơn điên, máu dồn lên não hoặc hiểu nhầm gì đó nên phắn mất tiêu, để lại hiện trường cho một kẻ ngoài cuộc
tỉnh táo như con cáo, hết.
Và bây giờ thì con cáo đang nhìn tôi cười nham nhở, trên tay vẫn cầm cái
điện thoại của Madi như kiểu show hàng, cất giọng đàn chị chua len lét
như đi đánh ghen (là tôi thấy thế):
-Còn không mau đuổi theo cậu ấy?
Ô ô ô, lạ à nha, cưng sốc anh hơi nhiều rồi nha! Cái em Hiếu này bị hoang tưởng cấp độ maximum rồi. Nó tưởng nó là ai, bà già tôi chắc? Xin lỗi
nhá, anh đây ứ có rảnh mà đi làm mấy trò dở người. Đuổi theo làm cái gì chứ? À, giải thích phải không? Có gì để giải thích, nhảm! Madi không
phải loại người không biết suy nghĩ, nó sẽ tự hiểu thôi, mà nó không
hiểu thì tôi sẽ cho nó hiểu sau, okay?
-Bạn tốt, hình như chúng ta quên gì đó nhỉ? -Tôi nhìn nàng Hiếu, gãi cằm hỏi ngọt ngào.
Cơ bản là có một chuyện vui mà lâu nay không ai thông não cho ẻm nhớ.
Cái tâm hồn đen tối đang vắt ngược trên nóc nhà của ẻm Hiếu chợt như bừng tỉnh, mắt ẻm sáng lên và cái miệng toe toét cười:
-Hà hà...không. ..không quên gì đâu!
Èo, thay đổi thái độ nhanh thế, vừa mới nguy hiểm đó mà, dở qúa! Tôi đẩy
Quạ sang một bên, tiến lại chỗ nàng Hiếu. Tóc ẻm dài ra nhanh qúa!
-Giờ muốn cắt hay tự cạo?
Mắt nó tối sầm lại như trời sắp mưa, hẳn là chưa quên cái vụ cá cược, nhưng nó vẫn chưa chịu thua, khoanh tay cười đểu giả:
- Chưa tới lúc đâu, cậu nghĩ chuyện của cậu và Madi sẽ ổn sao? Nhất là khi...
Nàng Hiếu ngừng nói, đánh mắt sang chỗ Quạ Đen. Com Quạ lúc này và con Quạ hồi nãy dường như là một trời một vực, mắt ráo hoảnh, mặt tươi tỉnh
đến lạ. Nó chạy lại chỗ cầu thang Madi vừa bỏ đi, quay lại nhìn tôi
cười sung sướng như trúng số:
-Anh yêu, nghĩ xem chị ấy bỏ đi là vì sao? Vì không tin anh đó mà!
Thằng Nodi vừa gọi, bảo tôi có trò này vui lắm. Thế là tôi vòng ra khu vực
tổ chức trò chơi, may mà đường ra đó nước chưa ngập đến mắt cá chân.
Chợt nhớ ra một chuyện, tôi quay sang hỏi em Quạ, nãy giờ vẫn đi bên
cạnh nói cái quái gì đó hình như liên quan tới Madi. Kệ nó, tôi không
quan tâm lắm.
-Em, anh nhờ tí được không?
-Dạ?-Nó hơi ngạc nhiên vì trước giờ tôi chưa từng nhờ vả nó cái gì, sốt sắng
đáp ngay- Tất nhiên là được, trăm việc cũng được!
Tôi dừng lại, tay bóp cằm, nhìn nó nghiêm túc:
-Em biết đường xyz chứ?
-Biết, nhà em ở đó mà. -Nó cười hì hì.
-Ồ,-tôi ra vẻ hài lòng, đoạn vỗ vai nó bảo tiếp-vậy thì tốt. Em đến đó, tìm
giúp anh cái nhà to to nằm bên tay phải, ngay đầu đường được không?
-Ơ...Đó là nhà em.-Nó ngơ ngác chả hiểu gì.
-Nhà em hay nhà ai cũng được, em đi vào đó tìm giúp anh một cái ghế dài, hoặc một cái giường càng tốt.
-Để làm gì vậy anh?-Một dấu chấm hỏi to đùng mắc trên trán nó.
-Em trèo lên đó...
-Hả?
-...rồi nằm xuống...
-...
-...nhắm mắt lại.
-Rồi sao nữa? -Trong mắt nó bắt đầu hiện lên sự nghi ngờ.
-rồi mơ thấy một vài thứ, tùy theo sức tưởng tượng. -Tôi nói tỉnh bơ, xong đi tiếp. Con bé này sắc sảo thế mà ngu kinh.
-Tức là...ngủ? -Nó đứng lại lẩm bẩm như con đao rồi như chợt ngộ ra, hét ầm lên-ANH ĐUỔI EM VỀ NHÀ NGỦ PHẢI KHÔNG? Chết tiệt!
Ồ, thông minh qúa, đáng tiếc là não hơi chậm. Không sao, đi bảo hành vài lần chắc là okay.
--------
Vì trời mưa nên nơi diễn ra những cuộc thi của hội trại đáng lẽ là giữa
sân trường lỡn mợn nay được thay thế bằng cái Nhà chơi chật hẹp. Nói là
"chật hẹp" chỉ để so sánh với cái sân rộng thênh thang ngoài kia chứ
thực ra chỗ này rộng gấp năm lần cái phòng học, được thiết kế như kiểu
một cái sân khấu nhưng không có ghế ngồi, xung quanh treo đầy bản tin
của các lớp. Nhà chơi- hôm nay đúng như tên gọi của nó, trở thành cái
"nhà" dùng để "chơi" với những trò hay ho, điển hình là trò "vật tay".
Lúc tôi và cái đuôi- khốn nạn, em Quạ vẫn đi theo tôi-ra đến Nhà chơi thì
thấy có vẻ như mọi người đã tập trung đông đủ. Trò này hút khách kinh,
bọn học sinh cả ba khối tụ tập lại hú hét, chém gió đủ kiểu, màu áo
lớp thì như bảy sắc cầu vồng. Điều đáng tự hào có lẽ là "chất độc màu da cam" của BadBoy trải rộng hầu khắp mọi chỗ, y như cái cây chanh quất
với đầy những qủa chín vậy.
-Đi đâu nãy giờ vậy mày? -Con Liên ngồi trên cái bục sân khấu to đùng,
bình thường vẫn là nơi thầy cô đứng thao thao bất tuyệt, vẫy tay với
tôi, gần đó là cái đám lớp Lý điên khùng đang xúm lại quanh thầy Quang, một trong những giám khảo cuộc thi.
-Bị ma ám. -Tôi ném cho nó một câu cụt ngủn, đoạn xông tới chỗ ông thầy Quang xem chuẩn bị trò này thế nào.
Ông Quang này tuổi trên 30, dạy môn Sinh học nên rất yêu cây cối ruộng
vườn, bằng chứng là ông để tóc hai mái, nhìn vào đó tôi có cảm giác
như đứng trước hai đồng lúa thẳng cánh cò bay, ở giữa là một khúc kênh
mát mẻ. Ông đang một tay cầm cái loa, tay kia cầm cái thước để đuổi bọn
học sinh tới gần, cứ như thể đi chăn bò chăn vịt.
-Tới giờ tổ chức cuộc thi cho khối 10 rồi, các em dạt ra coi nào, sấn tới
đây làm gì? -Ông nói oang oang, miệng cười đúng kiểu chú Cuội.
Trò vật tay này rất đơn giản, đại khái là hai đấu thủ sẽ dùng sức tay để
"vật" tay của đối phương xuống (chết tiệt, không có từ nào hay hơn cả),
tất nhiên là trong khi đang vật không được nhích khuỷu tay khỏi mặt bàn
và vẫn phải ngồi yên trên ghế. Thằng nào vi phạm coi như thua.
Ngoài trời vẫn mưa tí tách nhưng trong này không khí nóng lên hẳn khi cuộc thi sắp bắt đầu.
Cuộc thi chia làm hai tung tâm cùng song song hoạt động: một bên là vật tay
nam và bên kia lại vật tay nữ. Nãy giờ tôi bận chuyện tào lao nên không
xem được màn của khối 11 và 12, chắc vui lắm.
-Ê, lớp mình em nào thi vậy? -Tôi ngó đám con gái lớp Lý mà nản. Em nào em nấy trông tiểu thư đài các, trói cờ hó không chặt thế nào cũng bị loại từ vòng gửi xe. Xem ra chỉ còn trông mon vào lũ con trai thôi, thằng
đại ca nổi hứng tham gia đấy. Nó mà không thắng chắc tám lớp cạo đầu nó luôn.
-Em Vân. -Thằng Thuận vừa chen đám đông ra vừa nói-Cơ mà thua chắc. Ê bây, lớp Pháp có thằng pro lắm, tay tao đã cơ bắp cuồn cuộn thế này-nói
đoạn, nó vén áo lên xoa xoa cái bắp tay bé như chuột nhắt, mặt cười
nham nhở -mà còn thua nữa!
-Đâu? -Cả lũ mấy chục thằng cùng ngóc đầu nhòm xung quanh, ra vẻ cảm thông cho nó lắm lắm.
Đứng trước mặt lũ con gái lớp Pháp là một thằng béo như con heo, à nhầm,
một thằng rất to khoẻ, cái mặt vát ngược lên trời như thế giới chỉ có
mình ta, khổ thân. Nhưng mà trông tay nó chắc thật đấy, có cái kìm mà
kẹp một phát để xem cứng cỡ nào thì hay.
-Sợ chưa? -một giọng nói lè nhè khiêu khích vang lên bên cạnh chỗ tôi đứng. Ngay sau đó là một bàn tay đập bộp vào vai tôi.
Ồ, là một thằng Ladykiller- Baddi (Bảo). Quái, thằng này bình thường mặt
lạnh như băng, im im ít khi xuất chuồng, à nhầm, xuất ngôn, vậy mà
bây giờ lại chủ động bắt chuyện với tôi.
-Sợ lắm lắm luôn ấy, may mà tao không có thi. -Tôi cười rất hiền lành,
đánh mắt qua cái đám 10 Anh áo đỏ choé đứng gần đó - Lớp mày thằng nào
lên thớt vậy?
Hay là cá xem thằng nào vô địch trò này nhỉ, ầy, mới nghĩ đã thấy phê lòi.
-Thằng đó. -Nó chĩa chĩa ngón tay giữa về phía thằng Godi, nãy giờ đang đứng
tán phét với đám con gái, rồi quay lại cười với tôi, làm như thân
thiết lắm- Sao? Nghĩ ra trò bệnh hoạn gì để phá đi!
-Ờm...-Mắt tôi lục khắp cái bọn áo đỏ để tìm một đứa nhí nhảnh như con cá cảnh
nhưng lại chả thấy đâu, bèn quay lại nhìn đểu thằng Baddi- Lớp mày ít
vậy làm ăn được gì?
-À...-Nó bỗng dưng gật gù như con chuột chù, tay vuốt cằm khoái chí- Có một số thành phần không muốn ra đây chơi ấy mà!
-Ai? Madi ấy hả? -Thằng Cradi (Quang) ở đâu xen vào, chẹp miệng-Nghĩ tới nghĩ lui, tao đ.** hiểu vì sao Madi lại thích mày!
Hay thật, làm thế quái nào mà bọn này biết hết rồi vậy? Đừng đùa chứ! Qủa này thì chết chắc, chết không kịp ngáp, vui ghê.
-Ai kể với mày vậy? -Tôi thề lại kẻ đó có cái mồm bự gấp đôi cái loa ông thầy đang cầm, hoặc gấp ba.
Hai thằng đó nhìn nhau như kiểu ngầm thỏa thuận cái gì đó, rồi thằng Cradi cười bảo tôi:
-Không quan chọng. Chúc chú may mắn!
Nói xong bọn nó trở lại với lớp của mình, đúng là không bình thường mà.
Bọn này đang âm mưu điều gì? Chúng mà ủng hộ tôi thì con cờ hó nhà tôi
đi đầu xuống đất cho xem.
Tiếng gào thét cổ vũ của đám khán giả cắt ngang dòng suy nghĩ hại não của
tôi. Cuộc thi vừa bắt đầu với màn chọi nhau giữa một thằng gầy như que
tăm của 10 Anh Pháp (đây là lớp ghép giữa chuyên Anh và chuyên Pháp,
khác biệt với lớp 10 Anh và 10 Pháp) với một thằng lùn như con vịt của
lớp Địa. Hai thằng gườm gườm nhìn nhau như kiểu Hít le ra trận, ông
thầy vừa hô "bắt đầu" một phát là cùng gồng mình vật vã. Hai cánh tay
của hai thằng ép vào nhau kịch liệt thiếu điều muốn cọ cho gãy nát. Đám khán giả hò reo om sòm như xem World Cup, có đứa còn nhảy tưng tưng như mắc dịch.
"Cộp! ", mới chưa hết một phút, cánh tay thằng lùn như vịt đã rơi xuống bàn,
phát ra tiếng động khô khốc. Èo, đau à nha! Đám con gái lớp Anh Pháp vỗ tay ầm trời.
-Anh cò coi vậy mà chắc kinh!-Thằng Nodi vừa cười vừa bình luận. Coi bộ nó nóng lòng lắm rồi.
-Yếu như gà.-Tôi nói, lại ngứa mắt nhìn qua chỗ bọn áo đỏ lần nữa. Vẫn
không thấy Madi. Quái, bình thường nó là đứa hăng nhất với mấy vụ nhộn
nhịp như này, sao bây giờ lại biến mất tăm, giận tôi à? Điên, giận thì
liên quan quái gì đến cuộc thi này chứ? Cái điện thoại của nó nàng Hiếu
kia đang giữ nên tôi chả dư hơi nhắn tin hỏi. Không khéo em Hiếu lại
lên giọng dạy đời như hồi nãy thì mệt. Mà thôi, kệ tụi nó đi, đàn bà
rắc rối lắm.
Hiệp hai, thằng que tăm kia lại thắng, và kết qủa là thắng ván này. Trận so tài đầu tiên bên chỗ bọn con gái cũng đang diễn ra. Có vài thằng chạy
sang xem nhưng lũ BadBoy thì vẫn đứng lại coi vật tay nam, phê hơn. Ván thứ hai này là giữa thằng to con hồi nãy của lớp Pháp với thằng Trung
lớp Tin, cũng là thành viên BadBoy.
-Ê, đừng làm mắt mặt bọn tao nhe mậy!-Con Liên và một số thằng con hoang đàng vỗ vai thằng Trung đe dọa.
-Yên tâm, anh là anh chỉ gồng một cú thôi là thắng rồi! -Thằng Trung cười
hô hố hừ hự, đưa ngón cái quẹt ngang bộ râu mảnh như Lục Tiểu Phụng.
Khinh địch à mày, ngu qúa!
Thằng Exdi và vài thằng lớp Hóa vừa hú hí bên chỗ đám con gái xong bay qua
đây ủng hộ cho thằng Trung. Có thể nói: BadBoy là lũ cổ động viên cuồng nhiệt nhất mỗi khi có thằng nào trong hội lên thì, đoàn kết dữ! Không
biết sau này khi đại ca đi xuất khẩu lao động rồi tụi này còn vui như
thế không.
-Madi đâu hả mày? Tao tìm lòi con mắt nãy giờ mà chả thấy!-Con Liên đang hóng màn thi đấu chợt quay sang hỏi tôi. Trông nó có vẻ lo lắng gì đó, nếu tôi không nhìn nhầm. Con này lại đi lo chuyện thiên hạ đây, bản tính
của nó là thế.
-Thằng Trung thua rồi kìa! -Tôi đánh trống lảng, làm ra vẻ nuối tiếc khi
thằng Trung bị hạ đo ván ngay hiệp một. Mà đúng là nuối tiếc thật,
thằng này làm ăn kiểu gì thế? Chỉ giỏi ba hoa cái mồm.
Con Liên liền quay lại xem trận so tài và xụ mặt chán nản. Lũ BadBoy cùng ồ lên một tiếng kiểu chia buồn với bạn. Tôi cười khẩy, bất giác nhìn
sang phải thì đụng ngay ánh mắt thẫn thờ của Quạ đen. Quạ vội quay đi
chỗ khác, làm như vô tình. Nó mà cũng chảnh thế à?
-Lớp 10 Pháp thắng! -Ông thầy kết thúc hiệp hai, cười hê hê với thằng to con đó và vuốt vuốt qủa đầu hai mái cá tính của mình. Tôi nghe loáng
thoáng thằng đó tên An Hải hay Ăn Hại gì đó.
Lũ bạn tôi có thằng nhăn như khỉ gặm ớt, có thằng cười nhạo báng trước sự
gà mờ của tay Trung. Nhưng tất cả được thay bởi sự hưng phấn khi mà thầy thông báo ván tiếp theo là của lớp Lý và lớp Anh. Đại ca bốc thăm kiểu
gì lại đụng ngay thằng Godi thế nhỉ? Toi chắc rồi!?!
-Mày, tới phiên tao, mày qua xem tao chơi! -Đợt so tài bên phía con gái sắp tới là của con Liên, nó kéo tay tôi mè nheo.
Sặc, bắt anh bỏ đại ca hả chú? Nhưng mà xem nào, đối thủ của con Liên là một em to béo. Con này có tiềm năng vô địch khối 10 hơn đại ca đấy. Tuy
nhiên, tôi vẫn phẩy tay:
-Mày gà lắm, có gì mà xem?
-Tao á? Tao chỉ chơi một cú thôi là thắng! -Nó nói y xì thằng Trung lúc nãy, tay giơ lên thể hiện quyết tâm.
-Thì mày thắng chắc, cho nên tao mới đi ủng hộ đại ca!-Tôi cười, đẩy nó sang đám con gái-Đi đi, chỉ một cú thôi đấy!
Mong là nó không bị hoang tưởng như thằng Trung gà hồi nãy.
Nhà chơi rộn ràng thật sự khi hai đối thủ là đại ca hai băng nhóm lớn cùng
đối đầu. Có thằng còn lôi máy ảnh ra chuẩn bị quay phim về up lên
facebook để làm kỉ niệm là phụ, câu like là chính, đó là thằng Thuận.
Khoan đã, facebook à? Đúng rồi, Madi là dân nghiện facebook, cách tốt nhất để biết nó đang làm gì là...
-Là mày à? Chẹp, chơi được không đó? -Thằng Godi kéo ghế ngồi xuống, đối
diện với đại ca của BadBoy, lại cười kiểu chó đểu quen thuộc. Hình như
vừa nãy nó có liếc qua chỗ tôi thì phải?
-Đại ca chơi một phát thôi là ăn chắc, haha!-Mấy thằng con hoang đàng nổ
banh xác, xông tới bóp vai, đấm lưng cho thằng Nodi. Chẹp, sao lại có
mùi troll ở đây nhỉ?
Chỗ này wifi yếu qúa, tôi mò vào facebook với tốc độ rùa. Xem nào, Madi
vừa up một cái status cách đây mấy phút, nội dung gọn lỏn có hai từ :
"nhức đầu" kèm theo một đống hình mặt ":(", bên dưới là mấy chục đứa
like và hơn trăm cái comment.
-Mày làm gì ở đây thế? Vào cổ vũ cho đại ca kìa! -Mấy thằng bạn xúm tới cù rủ tôi. Có vẻ như lần này đại ca chơi không lại rồi.
-Oát đờ heo? Bọn mày đông thế vào mà gào thét là đại ca thắng chứ gì? -Tôi
nói, tay cho điện thoại vào túi để tránh bị nghi ngờ.
-Hả? Thế mày không vào xem à?-Thằng Hùng mở to mắt như thể vừa nghe cái gì
kinh hoàng lắm, nó gào lên vì tiếng hò hét của lũ khán giả qúa sung.
-Tao có tí việc. -Tôi ngỏ ý muốn chuồn-Có gì thì phone nhá, phắn đây!
Xin lỗi đại ca, không phải vì tao "trọng sắc khinh bạn" không xem mày thi
với thằng đó. Chỉ là vì không biết giờ này Madi đang làm cái quái gì.
Tính nó kì lắm, không biết lo cho sức khỏe của mình tí nào cả. Giờ mà
nó bị ốm thật nó cũng không chịu ra phòng y tế đâu, với cả bạn nó ham
chơi ở đây, nó ngồi một mình kể cũng tội.
--------
"Cậu ốm à? Đang ở đâu thế?", tôi vừa đi lên phòng học của lớp 10 Anh vừa
post cái comment. Không biết nó có ở trong lớp không nữa.
Đi xa Nhà chơi thế này rồi mà tiếng hò hét của đám khán giả vẫn vang tới được. Kinh dị.
Không ngoài dự đoán, Madi đang ngồi một mình trên bàn giáo viên của lớp nó. Hình như nó đang nghịch cái máy tính của thầy cô. Chậc, thế này thì đau ốm thế quái nào được?
Tôi mở cửa đi vào (may mà nó chưa tự kỷ tới mức khóa cửa luôn) nhưng nó
không thèm nhìn, mắt vẫn dán chặt vào màn hình máy tính như thể đó là
trò vui nhất trần đời, trên tay cầm cái điện thoại màu đen của ai đó.
Tôi phải gõ cái "cộc" lên bàn nó mới chịu ngó lên, xong lại tiếp tục
nghịch máy tính, hỏi tôi:
-Sang đây làm gì?
Xong rồi. Nó giận thật, nghe cái giọng lạnh lùng thế kia. Chả hiểu nó đang nghĩ cái khỉ gì trong đầu nữa.
Tôi bước tới, đưa tay lên sờ trán nó. Nóng hơn bình thường, kiểu này là bị cảm thật rồi, hèn gì đầu óc có vấn đề.
-Bị ốm rồi này, sao không nói với tớ?
-Cậu bận thế còn gì? -Nó gạt tay tôi đi, buông một câu đầy mỉa mai, mặt phụng phịu đến là trẻ con.
Chết tiệt! Con gái đúng là rắc rối mà.
-Giận đấy à?-Tôi làm ra vẻ biết lỗi, càng ngày càng thấy mình diễn hay-Thôi
mà, cậu biết rõ chuyện tớ với em Quạ, à không, Subi rồi mà. Tớ đâu có ý gì với nó đâu, chỉ tại lúc đó nó đang buồn nên...
-...nên cậu nói dối tớ hả? -Nó cắt ngang, mắt nhìn tôi kiểu phán xét. Sau này nó mà đi làm quan tòa chắc hợp lắm.
Này, anh đây không có quen xin lỗi người khác đâu nhé, vừa phải thôi, sao cứ phải xoắn nhau thế?
-Tớ đâu có muốn nói dối. -Tôi nghĩ một đường nói một nẻo, cơ bản là phải
làm hòa, nhìn nó vậy thôi chứ giận nhanh mà quên cũng nhanh-Chẳng qua
không muốn cậu suy nghĩ nhiều, thấy không, cậu ốm rồi đấy!
-Tớ ốm là do dầm mưa! -Nó cãi.
Thế tóm lại là muốn cái quái gì đây?
-Xin lỗi mà, lần sau tớ không nói dối cậu nữa. Cậu biết tớ chỉ thích mình
cậu thôi mà! -Tôi áp tay lên hai má nó, bắt nó nhìn mình, đoạn cúi
xuống nói ngọt.
Mẹ kiếp, anh đã hạ mình thế mà cưng còn không chịu thì đi chết đi!
-Thật không? -Lần này nó đã chịu nguôi ngoai, đôi mắt nâu long lanh lẩn tránh ánh nhìn của tôi, kiểu ngượng ngập như nó thường làm.
-Thật mà. -Tôi nói dối không chớp mắt, lại bị lương tâm cắn cho một cú nhưng không thấy đau.
Nghĩ lại thì Madi cũng dễ bị dụ thật đấy. Tội lỗi.
Sau một hồi cắn xé thời gian bằng cái trò xin lỗi, tôi cũng kéo được nó
xuống phòng y tế lấy thuốc. Madi đã vui vẻ trở lại, đòi ra Nhà chơi xem cái trò kia.
Khổ một nỗi, lúc bọn tôi quay lại chỗ đó thì chứng kiến một bãi chiến trường hỗn loạn.