Bị thời gian nuốt gọn là một điều đáng sợ. Đứng trước nỗi sợ đó, có kẻ
chấp nhận hủy hoại tất cả, chỉ để ai đó còn nhớ đến mình.
Trước mắt tôi lúc này, không còn là một cuộc thi nữa, mà là một cuộc chiến
điên khùng. Một lũ người đang lao vào nhau ăn miếng trả miếng, dùng cả vũ khí là dép, giày, bàn ghế... Âm thanh hỗn loạn của bạo lực vang lên át hẳn tiếng quát tháo của mấy ông thầy. Đám khán giả một nửa đứng xem
phấn khích, một nửa tìm chỗ trú, kêu toáng lên khi bị văng miểng. Ông
thầy Quang tức giận khi cái loa bị thằng nào đó cầm để choảng đối
phương.
Lâu lắm rồi tôi mới thấy bọn này đánh nhau ngay trước mặt thầy cô. Thật là không còn phép tắc gì nữa.
-Chuyện gì thế này?-Madi bị shock, giọng lạc hẳn đi, mắt mở to nhìn cảnh tượng kinh hoàng (đối với nó) đang diễn ra .
-Lớn chuyện rồi đây. -Tôi nhìn ông thầy hai mái thân yêu chạy đi gọi thêm
người can ngăn mà buồn cười. Thằng nào ngu tới mức khởi xướng trò này
chứ?
Madi dợm bước, định bay vào can vì lũ bạn nó cũng đang tham gia trò này
nhưng tôi ngăn lại. Nó không hiểu thế nào là "lãnh sẹo" vì bị vạ lây sao nhỉ?
-Sẽ không sao đâu. -Tôi trấn an nó, đoạn nhảy lên cái bàn cạnh đó để ngồi
xem bộ phim 3D gay cấn bằng ánh mắt (cố tình) soi mói. Hình như cái bàn
này hồi nãy dùng để thi thố ấy.
-Trời ạ! Sao cậu có thể bình thản như thế? Làm cách nào ngăn họ lại đi! -Madi không giữ được bình tĩnh, nó nói mà như hét lên, mấy ngón tay bấu
chặt lấy cánh tay tôi, lay lay.
Cưng tưởng anh là thánh sao? Ngăn là ngăn thế quái nào được? Anh chỉ ước có
bình nước sôi ở đây để giội vào bọn này cho không khí nóng lên, chắc
vui lắm.
-Tớ đã nói là không sao mà. -Tôi cười nhìn bộ dạng lo lắng của nó. Đúng là
con gái, xem đánh nhau bao nhiêu lần rồi mà không có tí kiến thức. Này
nhé, bọn này choảng nhau cùng lắm là thành người thực vật thôi, không
chết được đâu mà lo.
Một thằng bị đạp lăn cù tới cái bàn tôi đang ngồi, nhắm mắt nhắm mũi, co
quắp tay chân vì đau. Thằng này trông quen quen, hình như học trường
HHT, cái trường gần ngay cạnh trường tôi ấy.
Trận chiến mà tôi đang xem, không phải đơn giản là giữa BadBoy và
Ladykiller. Bọn "con hoang đàng", chúng đang làm cái quái gì thế? Chúng vừa choảng bọn Ladykiller, vừa nhè cả bọn ngoài trường qua chơi mà đánh nữa. Không những thế, bọn phe Ladykiller và bọn thành phần khác của
trường tôi cũng đang "bụp" lại bọn ngoài trường, phải nói là cực vui.
Thằng Cường đang lao đến định nện ho kẻ vừa lăn tới đây vài "cọng hành" nữa
thì phanh cái két lại khi thấy tôi đang ngồi cười ngon lành cành bưởi.
-Ế...-Nó thốt lên, miệng giật giật như mắc phong, không, chính xác là đang
sợ một cái gì đó vô hình sẽ bị xé toạc-...bọn tao chỉ-Nó gãi gãi đầu
ngập ngừng- Là tại thằng đại ca bị khiêu khích, cho nên...
-Ồ, nghe hay đấy! -Tôi cười giễu cợt, gật gù khen cái lí do ngớ ngẩn của nó.
Đại ca bị khiêu khích, cho nên đánh nhau trước mặt cả thầy cô. Qúa hay!
Đại ca ơi đại ca, một mình mày xách quần đi bán, à nhầm, xách dép ra
đi là được rồi, sao phải lôi cổ bọn đàn em theo? Muốn chúng bị tống
khỏi trường mới vui sao?
-Hay cái gì chứ? Bị đuổi học như chơi đấy! Đừng đùa nữa mà!-Madi tiếp tục
lay lay cái tay tôi, giọng nửa tin nửa ngờ. Nó lo lắng cho bạn đến thế
sao? Lo cho mấy thằng Ladykiller hay cho BadBoy vậy?
Thằng Cường hiểu thái độ của tôi nên lau mồ hôi, quay l ng trở lại chiến trường saukhi ném lại một câu đầy tự sướng:
-Okay, để tao lo vụ này, tao là ai chứ?
Nó bay ra giữa cả lũ, bắc tay làm loa gào ầm lên:
-NGHỈ GIẢI LAO THÔI CÁC BẠN!
Cả lũ đang quần nhau tơi bời có dấu hiệu dừng lại sau tiếng gào của thằng
Cường, chắc chắn vì nghĩ có đứa vừa sổng trại ra hơn là vì nghe lời nó. Một số khác vẫn đánh điên cuồng như thể bây giờ mà có người rớt 1000 đô cũng không thèm nhặt.
-Sao vậy? -Con Liên vừa cho một thằng cạp đất vừa hất hàm hỏi thằng Cường.
Trông nó vẫn hăng máu như mọi khi, thậm chí là hơn. Hình như lâu ngày
được đánh nhau sướng quá thì phải.
Thằng Cường không đáp, chỉ hất mặt về phía tôi. Lũ con hoang đàng cuối cùng đã phát hiện ra vị khán giả "yêu vấu" của chúng là tôi đây.
Thế là chúng bảo nhau dừng lại. Thằng đại ca đang hiếu chiến cũng bị vài
thằng đến ngăn lại. Cuộc chiến có BadBoytạm ngưng nhưng bọn Ladykiller
vẫn chiến tiếp với tụi trường bên.
-Về lớp hết đi! -Tôi tiến lại chỗ bọn bạn, phẩy tay nói-Nhanh lên trước khi đội sổ cả lũ!
-Thầy biết mặt bọn tao hết rồi! -Con Liên nhún vai cười tỉnh rụi, đoạn
khoanh tay nhìn thằng đại ca-Với cả lần này không thể bỏ qua được!
Tôi định đập cho nó vào đầu như mọi khi nhưng nó giơ tay lên đỡ trước, cười hí hì như bị điên.
-Để sau, ok? Bây giờ thì biến! -Tôi cười khinh khinh, quét mắt nhanh qua thằng Nodi.
Thằng này trông phởn hơn bao giờ hết, đứng tựa tường vuốt đầu tóc hơi rối,
châm thuốc hút ung dung như kiểu anh đây không thèm quan tâm bất cứ ai,
chỉ cần hàng second-hand của anh bán chạy là ok rồi. Nó đang nghĩ cái
quái gì mà sung sướng vậy nhỉ?
-Ê, chưa xong mà! Định chuồn hả lũ hèn? -Thằng Saker cười hỏi bọn tôi. Nó vừa kết thúc thằng cuối cùng bên trường HHT.
-Thông cảm đi mày, yếu sinh lý ấy mà! -Thằng Godi cười nham hiểm, đoạn nhìn
tôi hỏi ngây thơ-Ê mày, sao cái lũ này nghe lời mày quá vậy, làm đại
ca rồi à?
Câu đó như khẳng định sự không-tồn-tại của thằng Nodi vậy. Thằng này thâm qúa, định chia rẽ nội bộ BadBoy đây mà.
-Tất nhiên là không, mày bị hoang tưởng à?-Tôi nói mỉa lại nó, rồi quay sang hỏi lũ con hoang đàng-Phải không bọn mày?
Cả lũ cùng cười giả điên:
-Đúng rồi!
-Đại ca là số 1!-Con Liên chĩa ngón cái về phía thằng Nodi, tuyên bố hùng hồn.
Tuy nhiên, thằng Nodi chả có vẻ gì đặc biệt, nó đang bận chơi đùa với làn
khói trắng lượn lờ trong không gian, tan vào màn mưa như vô tình.
Con Liên làm như thể tôi thích mấy cái hư danh của nó lắm ấy, thì thầm với nụ cười đùa cợt:
-Không sao, với tao thì mày vẫn đứng trước đại ca!
-Ồ, cảm động ghê!
Lũ bọn tôi đang bận tự sướng với nhau thì thằng Godi tiếp tục:
-Vậy chúc bọn mày sớm xuống nhé! -Nó chỉ chỉ lên trời, như kiểu bọn tôi
đang mắc kẹt trên tầng mây thứ 18 không bằng, xong nó nhìn sang phía
bên phải của tôi ngoắt tay- Ê cưng, sang đây nào!
Đùa chứ, cái đứa đứng bên phải tôi là Madi đấy nhé. Bỗng nhiên trong đầu
tôi xuất hiện một ý nghĩ vừa điên vừa sến: Nếu một ngày nào đó phải lựa
chọn, Madi sẽ chọn ai? Ladykiller hay thằng đang đứng gần nó đây? Cả
tôi nữa, nếu bắt tôi chọn giữa nó và cái lũ bạn điên khùng này thì sao
nhỉ?
Tởm thật. Không nghĩ nữa!
Bởi vì BadBoy và Ladykiller không thể dung hòa.
-Tớ sang đó một chút nhé! -Madi nhìn tôi nói vô tư, trong mắt có dấu hiệu
của sự yên tâm (,chắc là do cuộc chiến dừng rồi). Nhưng không biết do
tôi quen nghi ngờ người khác hay sao mà tôi có cảm giác Madi chỉ đang
giả vờ không biết gì, tức là không biết rằng tron hoàn cảnh này, nếu nó đi qua đó thì chẳng khác nào tự tuyên bố đối đầu với BadBoy. Dù bản
thân tôi không cho là vậy, nó có qua đó hay không cũng chả có vấn đề
gì.
Trừ khi nó vi cái tình bạn chết tiệt hay cái gì đại loại thế mà phản bội
tôi. Lúc đó thì đảm bảo là thằng bạn nó sẽ chết trước, rồi tới phiên
nó, vậy thôi.
-Tùy cậu! -Tôi đáp lơ đãng.
Nhưng đó là ý kiến riêng, còn cái lũ BadBoy kia cho nó sang đó mới là chuyện
lạ. Bọn này rất trẻ con, từ khi nào đã mặc định Madi thuộc về chúng,
cho nên người khác không được cướp mất. Kinh dị.
-Đi đâu chứ? Cậu theo tụi này đi! -Con Liên là ví dụ điển hình, chặn nó lại.
Mấy thằng điên top đầu cũng xông ra dàn hàng như thể bảo nó muốn sang đó
phải bước qua xác chúng. Hết nói nổi cái sự con nít của bọn này.
-Ơ...làm gì thế? -Madi trố mắt nhìn cái lũ trước mặt nó như nhìn UFO. Nó thực sự không hiểu gì sao?
-Đi với tớ!-Con Liên cầm tay nó kéo đi.
-Không, tớ phải qua đó với bạn! -Madi gỡ tay con Liên ra, một mực đòi qua với thằng đó.
-Không phải bây giờ.-Con Liên không chịu buông tha, giữ tay nó lại chặt hơn, giọng dứt khoát và có vẻ nghiêm túc.
Im lặng.
Hai đứa con gái nhìn nhau như thể đấu mắt. Bầu không khí chìm vào căng
thẳng. Kinh thế! Sao cứ giống một cặp tình nhân chia tay vậy?
Thằng Exdi đứng cạnh tôi từ bao giờ đột nhiên phì cười, lẩm bẩm:
-Xem kìa, Madi trọng bạn hơn bồ rồi, haha!
Câu này quen quá, hình như có ai đó đã nói với tôi như vậy? Không, tôi nhớ chính xác là ai. Có điều không biết bây giờ thì quan niệm đó đã thay
đổi hay chưa.
Tôi bước lại, gỡ tay con Liên ra, bảo Madi với vẻ bình thản:
-Đi đi!
-Gặp sau nhé! -Nó vẫy tay cười, hình như nó nghĩ nãy giờ con Liên và bọn này đang đùa ấy, rồi chạy lại chỗ mấy thằng cờ hó.
Bọn BadBoy cũng không cản nữa. Bọn nó chỉ cười nhìn theo Madi, nghĩ cái
quái gì mà tôi không biết, nhưng cam đoan là chẳng tốt đẹp gì đâu.
Cả lũ bọn tôi nhanh chóng chuồn về lớp. Con Liên lầm bầm cái gì đó tôi nghe không rõ, hình như là:
-Giả ngu giỏi thật đấy!
---------
Màn đêm lặng lẽ bao trùm cảnh vật, đem bóng tối nhuộm lên khắp khoảng sân
rộng thênh, lên những hàng cây dài. Loài cây rùng rợn bám mình quanh
những gốc cổ thụ mộc mạc, thả mình hờ hững xuống y hệt những chùm tóc
kinh dị. Giang hồ đồn rằng trường tôi có rất nhiều ma, nhất là ma sống
vật vờ trên những tán cây rậm. Mùa thi đến là cả lũ học sinh 12 chạy ra
thắp hương cầu khẩn, thế là đậu đại học ngon lành.
Khuất sau dãy phòng học dành cho các lớp bồi dưỡng là một không gian còn kinh dị hơn. Tối tăm và yên lặng, nơi ít người qua lại nhất về đêm. Giang hồ (lại) đồn nơi này có người tự tử vì tình, hình như là treo cổ. Và sáng nay, trên cành cây mà người ta đồn đãi bỗng nhiên xuất hiện một sợi day thừng thắt thành thòng lọng...
-Á...á...á...á...
Tiếng hét vừa to vừa lớn vừa dài vừa cao vừa đứt quãng vừa vang vọng của một
em cất lên mở màn cho một chuỗi các tiếng hét thất thanh của đám con
gái, từ cánh cổng củalối dẫn ra nhà vệ sinh.
-Ma! Huhuhu...-Một đứa bật khóc ngon lành như ăn hành-Mẹ ơi...
Chính xác là có một nhóm các em xinh nhưng không tự tin đang bị nhát ma. Và
hai con ma với hai cái mặt quỷ gớm ghiếc cứ chạy qua chạy lại, thoắt ẩn thoắt hiện trêu các em như thế.
-Há há! -Một trong hai con ma chịu không nổi cười ầm lên.
Cái giọng cười khả ố làm mấy em tức tối gào thét:
-Vừa phải thôi chứ, sao lại giả ma dọa người ta?
-Đồ điên!!!
Con ma còn lại thì không cười, kéo con ma kia phóng qua khỏi cửa, không
quên vuốt nhẹ qua gáy mấy nàng thay cho câu chào tạm biệt.
-Á...ma!!!
-Chết đi bọn biến thái!
Hai con ma đã chuồn ra tới dãy phòng học mờ ảo trong ánh đèn nhạt rồi còn đâu.
-Con gái trường mình dữ vậy mà yếu tim ghê! -Tôi gỡ cái mặt nạ qủy xuống,
bật đèn pin dọi vào mặt cái thằng đang cười lăn bò bên cạnh-Thôi mày,
xúc động ghê vậy?
-Á á á...éc éc éc...-Lại một đống tạp âm của đám hỗn loạn nào đó vang lên
từ những chỗ tối khác. Xem ra cái trò này đã thu hút sự thích thú của
nhiều người, nhất là đám con hoang đàng. Vui thật đấy.
Thằng Thuận thôi cười, kéo mặt nạ xuống và lôi thuốc ra, bật lửa cái tách mời tôi nhưng tôi từ chối, thế là nó gặm một mình.
-Lâu rồi không thấy mày hút! -Nó vừa phun khói phèo phèo vừa nói. Tôi cam đoan là nó đang nhớ đến tuổi thơ dữ dội.
Thằng đầu tiên trong BadBoy tập tành trò hút thuốc là tôi, có lẽ, từ hồi tiểu học cơ. Và chính tôi cũng là người lôi kéo lũ này hư hỏng, nếu ai đó
muốn biết. Nhưng tất nhiên là tôi chỉ chơi vài lần cho vui thế thôi, sau này bỏ rồi, ngu gì mà sa đà vào mấy trò hại sức khỏe đó. Tôi không biết vì sao mình lại làm thế với bạn bè, chỉ là tự dưng thấy hay. Mẹ tôi
nói tôi cứ làm những gì mình thích, đừng quan tâm thiên hạ nghĩ gì,
miễn là vui.
-Mày sẽ chết vì lủng phổi trước khi đại ca từ Lào về! -Tôi cười bảo nó, rồi tựa lưng vào tường, khẽ nhắm mắt lại. Khuôn mặt kiều diễm của mẹ hiện
ra, đẹp như chỉ mới hôm qua tôi còn gặp.
-Đại ca sẽ không về nữa. -Tiếng thằng hot điên dội vào không gian nghe thảm
não như tiếng chó sói hú, hoặc tôi có cảm giác vậy. Tôi đoán nó đang
cười, một điệu cười mỉa, mỉa một cách cay đắng.
Bạn biết không, tiếng chó sói hú là âm thanh hay nhất trên đời. Não nề, da
diết và hùng tráng. Giống như một bản nhạc trôi dài bất tử, người ta bảo thế.
Tôi đưa tay lên xem đồng hồ, đã 9 giờ kém 15.
-Đến lúc rồi!
-Đến lúc rồi.
Đeo lại mặt nạ qủy, hai thằng cùng lặng lẽ mò ra sau dãy phòng học này,
tiếp cận bờ tường và nhanh chóng trèo qua. Đường phố bây giờ vẫn đông xe cộ, chỉ có điều là đoạn đường giữa trường tôi và cái trường HHT nằm bên cạnh này-mục tiêu của bọn tôi- rất im ắng.
-Trông bọn mình giống ma thật đấy, làm chuyện mờ ám càng phê! -Thằng Thuận lại ngứa mồm chém.
-Im mõm đi! Bị phát hiện bây giờ! -Tôi vừa bám vào bức tường cũ kĩ của cái trường chết tiệt này để trèo vừa nói.
Trèo qua khá thuận lợi, hai thằng rón rén đi ra phía sau dãy phòng bỏ trống.
Cái trường này không rộng bằng trường tôi nhưng sự âm u ma quái lúc về đêm
thì không thua gì. Bây giờ là lúc mấy tiết mục văn nghệ văn tỏi văn gừng diễn ra nên không khí có vẻ sôi động hơn chút. Trời tạnh về đêm cũng
hay.
-Đông đủ cả rồi! -Thằng Thuận kéo tôi nép vào sau gốc cây to, lẩm bẩm.
Trước mắt chúng tôi là sự khởi đầu của một cuộc so tài, nhưng không theo
phong cách BadBoy vì nó rất công bằng, mỗi phe có hai người: phe ta là
thằng Nodi, tức đại ca vip pro và con Liên, phe địch có thằng Vũ-một đại ca có tiếng của trường này, đứng sau lưng nó là một thằng, à không,
một đứa con gái nhìn cực giống trai, trông rất nguy hiểm với mũ lưỡi
trai sụp xuống trán, để lộ vài lọn tóc ngắn kiểu giống Madi, nhưng mà
đứa này khác Madi ở chỗ là có xài cái mà bọn Tomboy dùng để che giấu
vòng một ấy, tôi đoán thế. Còn nếu không phải thì...uổng quá!
Èo, lạc đề quá, đại khái, lý do để dẫn đến cuộc đấu đêm nay rất đơn giản:
thằng Nodi muốn phá cho đã trước khi đi Thái Lan, nên trog vụ hồi sáng,
nó đã cho BadBoy đập tụi trường này, phần cũng vì mấy thằng trường
này-đàn em của tay Vũ-đã xông vào đòi vật tay với nó, rồi khích nhau và
choảng nhau luôn. Thế nên vào lúc 6 giờ 30 phút, ăn cơm còn chưa tiêu,
anh đại ca nhà mình đã kéo mấy chục thằng sang HHT, đá cửa trại đòi
thách đấu, hẹn là bây giờ, tay đôi và sòng phẳng. Nó nói lần này không
cần tôi tham gia nên đi có hai mình.
-Luật chơi như sau:-Cái đứa tomboy chính hiệu kia cất giọng đều đều như một
cỗ máy biết nói, chất giọng khiến người khác không biết được nó đang vui hay buồn-Sử dụng vũ khí, -Nó cầm cây gậy dưới đất lên, giơ ra-để tấn
công đối phương. Có ba hiệp, hai hiệp đầu, mỗi người lần lượt chỉ phòng
thủ, đỡ đòn của đối phương mà không tấn công. Hiệp ba là hiệp chính
thức, cả hai cùng tấn công. Lưu ý, có ba vị trí mấu chốt-nó xòe ba ngón
tay giảng giải, có vẻ là chuyên gia phổ biến luật- Để tránh thương vong
cho cả hai bên, trong khi đánh thì chỉ cần một trong hai bên bị trúng
đòn vào một trong ba bộ phận là đầu, bụng, ngực thì coi như thua. Thời
gian cho mỗi hiệp đầu là hai phút, hiệp sau thì tùy.
Hình như bọn HHT này rất coi trọng luật lệ nhỉ, hay là giả bộ vậy thôi?
-Thế nào? -Thằng Vũ nghiêng mái đầu xù hỏi thằng Nodi. thằng này nổi tiếng
học sinh nghiêm túc và không thường xuyên đánh nhau, một khi đã đánh thì phải theo luật.
-Ok.-Đại ca nói gọn.
Một cuộc đấu không có khán giả. Và cam đoan là trường của bên thua sẽ bị vùi dập.
Hiệp một, tên Vũ chọn làm người không tấn công, chỉ phòng thủ, để cho thằng
Nodi ra tay trước. Thằng này coi bộ liều ghê ta, không biết làm ăn được
gì không.
"Coong!", đòn đầu tiên của đại ca hơi mạnh so với dự kiến làm thằng Vũ giơ gậy lên đỡ mà cái mặt méo xẹo.
"Bốp! ", "Binh!".
Đại ca nhân cơ hội cho thằng đó hai đạp làm nó lăn cù. Giỏi lắm đại ca, ai chuẩn bị đi Lào cũng hăng thế này sao?
Tôi đang theo dõi trận đấu thì một bàn tay chạm vào vai. Quái, thằng Thuận đứng song song với tôi, vậy thì bàn tay này là của...
-MA!!!-Câu này không phải của tôi mà là của kẻ vô duyên xuất hiện không đúng lúc:
một thằng nhóc mặt non choẹt búng ra sữa, có vẻ sợ hãi khi thấy cái mặt
qủy lúc tôi quay lại.
-Mẹ ơi ma!...oái!!!
"Bốp!", tôi đập một phát vào đầu nó để ngăn tiếng hét. Thằng điên này chui từ đâu ra vậy?
-Ơ...Là người, là người phải không? -Nó xoa xoa đầu, mắt mở to ngó bọn tôi, cái giọng vui vẻ thấy rõ. Đồ điên.
-Nhóc, về nhà ngủ đi, khuya rồi! -Tôi xu tay ra vẻ đàn anh. Nhìn nó có vẻ khá
con nít, vóc dáng nhỏ con lắm. Mà khoan, có khi nào nó là dân chích xì
ke nửa đêm không? Nguy hiểm.
-Nhóc cái đầu mày ấy!-Nó cười ngạo mạn, đưa tay quẹt ngang cái mũi, điệu bộ
như con gái, bê đê đúng hơn-Tao học lớp 10 rồi. Mà bọn mày là ai, sao
rình mò ở trường tao?
Thằng Thuận quay lại, nhìn nhóc từ đầu đến chân rồi cười:
-Tham quan trường!
-Tiện thể kiếm hàng chơi. -Tôi chêm vào, chìa tay hỏi thằng nhóc-Ê nhóc bê đê, mày có "cái đó" không, cho mượn phát!
-Éc!-Nó nhảy lui một bước, hai tay giơ ra theo kiểu phòng thủ, cứ như con gà mái-"Cái đó" là cái gì?
-Thế này nè!-Thằng Thuận vén tay áo lên, chọt chọt ngón trỏ vào động mạch tay kia-Làm phát!
Nó thấy vậy thì đứng thẳng lại, cho tay vào túi, toe toét miệng cười, xong chuồn thẳng. Ê, tưởng bọn tôi chích ma túy thật hả?
Quay lại xem trận đấu, tôi thấy thằng Vũ đánh khá hơn, nhưng cuối cùng vẫn ăn một đấm bất ngờ.
Hiệp hai bắt đầu, cũng là lúc đến phiên đại ca "chịu đòn". Tôi đang xem thì một cái đầu thò ra chắn mất tầm nhìn.
Lại là thằng nhóc đó, lần này thì có thể khẳng định: nó là dân trốn trại.
Ngứa tay, tôi đẩy nó một phát đâm thẳng vào gốc cây. Tội lỗi.
-Tụi mày...-Nó bỗng dưng cười nguy hiểm, phủi phủi quần áo hỏi-...sang đây giúp đại ca phải không?
Ủa, sao biết hay vậy?
-Muốn biết tao là ai không? -Nó nhướn cặp lông mày, chớp chớp mắt đầy tính tự sướng.
-Một thằng điên. -Tôi kết luận rồi quay ra nhìn trận đấu, thực ra là đang thử đợi xem nó muốn cái gì.
Cho đến khi tôi quay lại thì thằng nhóc đã biến mất.
Hiệp ba.
Thằng Vũ bỗng dưng chơi vững hơn, hình như cái đứa tomboy ngồi một góc kia
là quân sư cho nó thì phải. Tuy nhiên nó vẫn chơi thua khi ăn một gậy
vào bụng. Ok, theo luật thì...
-Game over.-Con Liên cười nhẹ nhõm-Vậy theo thỏa thuận, từ nay bọn trường mày cấm gây sự với trường tao nữa.
-Được thôi. -Thằng Vũ cười hiền đáp, tay quẹt ngang trán lau mồ hôi.
Không. Có gì không đúng ở đây. Chuyện này không thể kết thúc dễ dàng vậy được!
Nghi ngờ của tôi nhanh chóng được làm sáng tỏ khi mà từ trong bóng tối, một
đám lâu la xuất hiện, thằng nào cũng vác gậy trên vai, đi đầu là một đứa nhóc thấp bé, non choẹt. Nó cất giọng láo lếu, lạnh lùng:
-"Lượm" hết chúng cho tao!
Tức thì cả bầy lâu la xông đến bao vây thằng Nodi và con Liên. Hai kẻ là thằng Vũ và đứa quân sư dạt lui.
Đùa hả? Tên cầm đầu lũ lâu la là thằng nhóc bê đê vừa nãy đấy. Chuyện hay!
-Ê, chơi bẩn nghen, solo mà! -Con Liên vẫn bình thản cười đểu, nói với bọn đang bao vây.
-Ồ, tất nhiên rồi người đẹp! -Thằng nhóc cười đáp lễ, tay vung vung
gậy-BadBoy có câu: "Chơi một trò mà không dùng thủ đoạn thì còn gì vui,
phải thật bỉ ổi mới phê lòi!" mà!
Câu đó của tôi, nhóc này học thuộc lòng rồi à?
-Tốt thôi! -Con Liên hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, rút thắt lưng ở quần làm vũ khí-Nhào vô!
Đại ca thì óach hơn, không cần vũ khí vẫn sẵn sàng nghênh chiến. Thằng nhóc cười lớn, búng tay cái "tách", đám đàn em lao lên.
Một bầy hơn chục đứa đánh hai người. Hội đồng đấy. Ăn cắp bản quyền của tôi rồi.
-Giờ sao mày? -Thằng Thuận nóng ruột hỏi.
Bọn đàn em đó không phải hạng xoàng, chúng có võ và khá mạnh, nhất là có
gậy gộc hoành tráng. Chơi không nổi đâu, khốn kiếp. Hai đứa bạn tôi chắc chuẩn bị đi thẩm mỹ viện rồi. Ngu, sao không chạy đi chứ?
"Rù rù", cái điện thoại trong túi tôi bất chợt rung lên. Đứa chết tiệt nào vậy?
Tôi định bơ thì thằng nhóc kia giơ cái điện thoại đang sáng đèn của nó lên, áp vào tai, tay kia vẫy vẫy, mắt nhin về phía tôi. Có lẽ nào...
Tôi móc điện thoại ra xem. Số lạ.
-Ồ, mày nỡ đứng đó nhìn bạn bè tử trận à?-Giọng thằng nhóc "dịu dàng" vang lên trong máy.
Nó biết tôi là ai. Biết rất rõ.
-Nhóc, mày muốn gì? -Tôi cười hỏi lại.
-Haha, cũng hem có gì quan chọng, muốn tặng mày hai cái bị thịt chơi đó mà. Thế nào, ra làm anh hùng đi chứ?
Tuần sau đại ca đi rồi. Hôm nay lẽ ra phải thật vui mới phải.
Có vẻ như tối nay tay tôi phải vấy máu.
-Ok, muốn chơi thế nào?
-Cái đó mày không có quyền lựa chọn.-Nó cười đắc thắng.
-Ha ha, vậy sao?-Tôi đưa máy cho thằng Thuận, thì thầm vào tai nó-Đóng giả tao, câu giờ càng lâu càng tốt!
Hai cái mặt nạ qủy giống nhau coi bộ hữu ích phết, trong một khoảng thời
gian ngắn, chắc chắn thằng nhóc sẽ không phân biệt được đâu là tôi. Nó
đã phải giả vờ ngây ngô để thăm dò tôi như hồi nãy còn gì? Mà khoan, nếu vậy, mục tiêu của nó là gì nhỉ?
Thằng Thuận chậm rãi cầm cái điện thoại bước ra khỏi gốc cây. Nó giả cái điệu bộ có vẻ giống tôi thật, cứ như diễn viên không bằng.
Nhảm, nhiệm vụ lúc này không phải xem phim. Tôi nhanh chóng lợi dụng thời cơ, chuồn nhanh ra phía sau dãy phòng trống, vòng về phía sau lưng bọn
khốn. Để xem lần này ai chơi đểu ai.
Trong lúc tôi phóng đi, âm thanh của bạo lực vẫn vang lên không ngần ngại, có lẽ hai thằng bạn tôi sắp đuối sức rồi. Đừng có ngỏm sớm quá, bọn mày là con hoang đàng, phải giữ cục sĩ diện to đùng cho anh em!
-Ồ, can đảm qúa nhỉ? -Thằng nhóc thấy "tôi" bước ra từ gốc cây thì cười chào đón.
Thằng Thuận không nói gì, lẳng lặng xông vào vòng vây, trên tay là một cành cây vừa vớ được.
-Ế, sao mày lại tới đây?-Con Liên khá bất ngờ khi thấy mặt nạ qủy xuất hiện.
Thằng Thuận chỉ đánh. Nó mà hé mồm thì thằng nhóc kia sẽ phát hiện ra ngay, cái giọng điên điên của nó đặc biệt mà.
Tôi lẳng lặng xuất hiện phía sau thằng nhóc, muốn tiếp cận nó phải qua hai thằng , thời gian thì không có nhiều.
-Cẩn thận phía sau.-Người phát hiện ra tôi, sớm hơn dự kiến, là đứa tomboy
nãy giờ đang ngồi một góc như thể không màng thế sự. Nó ranh thật đấy,
nói ngay với thằng nhóc kia. Sao nó có thể quan sát nhanh thế?
Tuy nhiên, đó chỉ là một câu mang tính thông báo sự việc, không hơn. Chất
giọng vẫn đều như robot, không hề có sự hốt hoảng, hay gì đó như bình
thường.
Thằng nhóc quay lui nhìn, cũng là lúc tôi cho hai thằng đàn em của nó gục.
"Vút! "
Nó né được cú đấm ngẫu hứng của tôi với tốc độ rất nhanh, không quá gà, được đấy!
-Ồ, ra là chơi lén, hay đấy ông bạn! -Thằng nhóc trụ vững người, hai tay cầm gậy chĩa về phía trước, nhướn mày khen.
Tôi liếc sơ về phía vòng vây. Ba thằng BadBoy đang chụm lại với nhau, phòng thủ bốn phía. Hình như con Liên bị thương rồi, phải giải quyết nhanh
thôi.
"Vù!"
Cái gậy của thằng nhóc lao về phía tôi, nhanh hơn dự đoán khá nhiều. Tôi
không tránh ngay, đợi lúc nó đánh gần trúng mới lách người sang bên, đạp một phát vào cây gậy khiến thằng nhóc nới lỏng tay, sém rơi vũ khí.
Nhưng nó không vừa, ngay lập tức ra đòn khác. Đó là một cú đá móc chuyên nghiệp với lực rất mạnh. Tôi né tiếp thì nó lại phang gậy tới. Ăn gì mà đánh như chong chóng vậy mày?
"Bộp!"
Tôi đã tính được lực phang, tóm được cây gậy của nó tuy tay hơi tê. Công
nhận là nó khỏe kinh, cứ tưởng là thằng pê đê hóa ra là thằng phê như
con dê. Xem nào, anh thích chú rồi đấy. Không biết con dao của anh có
thích máu của chú không?
-Đối phương chơi đểu đấy. Chú ý bên phải. -Tiếng nói vô cảm xúc của đứa quân sư lại chen ngang ngay đúng lúc con dao của tôi được bật lên.
"Xoẹt!"
Cảnh báo sắc sảo lắm nhưng không kịp rồi cưng. Máu đã đổ.
-A...Vai áo thằng nhóc rách một đường dài tới gần giữa lưng, máu đỏ ứa ra.
Nó nhíu mày nhìn vết thương, mặt đổi sắc. Khoan đã, tôi nghĩ là mình vừa
nhìn thấy cái lớp gì đó màu trắng nép sau lưng áo của nó ...
-Nhìn... cái gì hả?-Giọng nói của nhóc ta bỗng có chút lúng túng. Nó quay người lại đối diện với tôi.
Thú vị thật, giờ tôi mới nhận ra thằng nhóc này là con gái!
-Đẹp đấy! -Tôi xoay xoay con dao dính máu trên tay, cười khen nó. Cái mặt búng ra sữa đó, sao mình không nhận ra sớm hơn nhỉ?
-Chết tiệt!-Nó rít lên, đoạn cúi người, dùng gậy tấn công phần chân tôi. Vẫn còn lì chán, nhóc này hay đấy.
-Dừng lại đi. -Giọng đứa quân sư vẫn vô hồn một cách kì lạ.
"Bốp! ". Dừng cái gì chứ, đã chơi phải chơi tới cùng. Tôi cho "thằng nhóc"
một đạp làm nó ngả ngửa ra sau, nhưng hai tay nó chống xuống đất, sẵn
sàng đứng dậy chiến tiếp. Nó hăng thật đấy.
Tôi giẫm lên bàn tay đang mò tới cây gậy trên đất của nó, cười nói:
-Bảo đàn em của nhóc dừng đi!
Anh không có ngoại lệ đâu cưng, con gái cũng sẽ ăn đòn như ai, okay?
Nhưng nó bỗng nhiên ngước mắt nhìn tôi, phán một câu điên khùng:
-Gỡ mặt nạ ra đi đã!
Nó ăn đòn nhiều qúa nên chập mạch luôn rồi sao?
-Tốt thôi! -Tôi nhích chân khỏi cái tay tội nghiệp của nó, ngồi xuống, dùng một tay khóa hai tay nó đặt lên phía trên, tay kia đưa lên cọ cái bề
mặt phẳng của lưỡi dao vào mặt nó-Nhìn kĩ thì em cũng baby phết nhở?
-Còn phải nói! -Nó không sợ, bệnh tự sướng át được nỗi sợ đây mà, bái phục.
-Bảo bọn nó dừng đi! Hay là muốn cái mặt của cô em có thêm hoa văn nhỉ? Chắc đẹp lắm á!-Tôi bảo nó, mũi dao nhắm vào một bên má của thằng nhóc.
-Thử xem!-Nó cười thách thức nhìn tôi.
Thôi được, dạng lỳ đòn này không làm thật thì không nhằm nhò gì. Anh đây sẽ chiều.
Tôi ấn nhẹ tay, nhưng mũi dao chưa nếm được máu đã khựng lại vì một lực cản bất ngờ. Một bàn tay tóm lấy lưỡi dao của tôi, máu chảy ròng ròng
xuống khuôn mặt của thằng nhóc.
Là tay của đứa tomboy kia-quân sư.
-DỪNG LẠI BỌN MÀY!!!
Thằng nhóc gào lên đầy hốt hoảng. Tôi gỡ tay con bé kia ra, đứng lên. Kì cục, nó đúng là điên mà.
-Cậu điên hả CPU?-Nhóc ta tóm lấy bàn tay đẫm máu của con bé, hét lên lo lắng. Sự lo lắng chân thực từ đầu đến giờ.
Ngược lại, con bé quân sư kia vẫn giữ vẻ bình thản đến vô hồn. Lâu lắm tôi mới nhìn thấy vẻ vô hồn tuyệt đối đó ở một đứa trẻ.
Chả hiểu sao tôi đưa tay ra, cướp lấy cái mũ lưỡi trai màu đen con bé đội nãy giờ, để nhìn rõ cái mặt của nàng ta.
Phải nói là trên cả tuyệt vời, gương mặt của đứa quân sư ấy, nhất là đôi
mắt, trong veo và không chứa một tí cảm xúc, giống như thể mặt hồ không
đáy, không có sự phản chiếu cảnh vật vậy. Đôi mắt ấy nhìn tôi chỉ vài
giây, chớp nhẹ.
-Trả đây. -Chất giọng robot lại vang đều như chưa bao giờ thay đổi. Bàn tay gầy, những ngón dài quấn băng giơ ra đòi lại cái mũ.
-À! -Tôi cười trong sáng, thản nhiên quay tít cái mũ trên tay rồi đội lên đầu-Cho tớ mượn vài hôm!
Xong, tôi phắn luôn tới chỗ đại ca và hai thằng kia, cùng nhau biến khỏi chỗ
quái này. Bốn thằng phóng cái vèo ra đường, ai dè ngay lúc một chiếc xe ô tô trờ tới.
Ánh đèn rọi thẳng đến loá cả mắt.
KÉT!