Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Chương 48: Chương 48: Một vài thứ đơn giản




-Được thôi, nếu chú mày đã nói thế, anh đây cũng không đùa nữa.- Thằng Godi cười rất chi là thỏa mãn, vừa dùng chân nghịch nghịch nước hồ, vừa cho tay vào túi lôi cái điện thoại ra.

Biết nó gọi cho ai rồi đấy.

Tôi vô thức nhìn bầu trời vỡ vụn phản chiếu trong làn nước xanh trong hồ, lấp lánh ánh nắng. Thời tiết hôm nay thật đẹp.

Bên kia thành hồ bơi, thằng Godi nói vào cái điện thoại bằng chất giọng nhẹ nhàng, có chút thỏa mãn:

- Hello, đang làm gì đó?...Hả, giờ là giờ nào rồi mà còn chơi với cờ hó?!...Ờ, ra hồ bơi đi, có trò này vui lắm!

Sao không bảo kẻ đó ra đây ngay từ đầu? Tôi tự hỏi.

Lát sau, cánh cửa từ trong nhà thông đến cái hồ bơi chết bằm mở ra, và đứa nhóc hồi sáng cho tôi ăn "đớp" xuất hiện.

Nó vẫn mặc bộ đồng phục học sinh, vết máu dính trên tay áo vẫn còn. Gương mặt nó phảng phất nét buồn, trông ngơ ngơ ngáo ngáo chẳng giống cái vẻ giễu cợt lúc đó tí nào. Okay, đây là Madi của nghệ thuật lừa đảo.~

Nó không có biểu hiện gì đặc biệt khi nhìn thấy tôi, đôi chân trần bé nhỏ bước từng bước điềm tĩnh lại gần chỗ X-pít và Cún Cún.

Đến nơi, ngồi xuống trên cái ghế nhựa X-pít đưa cho, nó nhìn sang Cún Cún bằng đôi mắt lơ đãng, rồi chống cằm ngó xuống mặt hồ bơi đang gợn nhẹ sóng.

Đùa, không thấy con bạn của tôi sắp chết đến nơi rồi hả? Cái vẻ bình thản, vô tâm đó là gì?

Thằng Godi để Cún Cún lại cho bọn đàn em trông coi, đứng dậy, tiến lại chỗ ghế dài hồi nãy để lấy cái máy ảnh. Đoạn, nó mới đứng ra sau lưng Madi, nói chõ sang chỗ tôi:

-Điều tao muốn rất đơn giản, mày sang đây, quỳ dưới chân Madi, dập đầu ba cái! Rồi tao sẽ tha cho Cún yêu.

Kết thúc câu nói, nó giơ ba ngón tay lên cười hòa bình.

Ừ, cười lên đi cho hàm răng rớt xuống!

-Chỉ vậy thôi hả? Okay luôn! -Tôi nói mà không cần suy nghĩ. Gì chứ, cái mặt tôi đủ dày để đem ra xài với cái trò đơn giản này.

Có gì to tát, cùng lắm thằng đó có thể quay phim lại tung lên Facebook, nhưng cũng không vấn đề gì ~

Tôi định sang đó làm luôn, nhưng thằng AK kéo tôi lại, gắt lên:

-Không được!

Nín khóc hồi nào vậy? Giờ còn ra vẻ đại ca nữa!

-Không phải chuyện của nhóc!

Dù sao thì cái giá này còn quá rẻ.

Tôi gỡ cái tay thằng AK ra, nhưng nó bám chặt như đỉa. Bàn tay ướt lạnh mồ hôi. Thằng này bị bệnh sợ chết hồi nào vậy?

Ở bên kia, Cún Cún không dưng vào hùa với thằng nhóc, ngước đầu lên hét ầm như thể chứng minh mình còn khỏe chán:

-Không được!!! Không được làm thế!!!

Tưởng sắp die rồi chứ, sức đâu ra thế không biết.

Tôi mặc kệ tụi nó, bước tiếp, thì thằng AK bất ngờ nhào đến ôm lấy người tôi, như kiểu sống chết cũng đòi ngăn lại cho bằng được. Thằng này bị gì thế? Nổi hết cả da gà lên bây giờ.

-Ê, tao chưa có nói xong! -Giữa lúc tôi tiếp tục gỡ tay thằng nhóc điên loạn đó ra, giọng nói của X-pít ở phía bên kia lại vang lên, lần này nghe rất ngứa tai - Mày phải sang đây, bằng cách bò!

Gì? Bò? Tức là "đi bằng bốn chân" ấy hả? Biết ngay mà, thằng này đã nghĩ tới trò đó thật. Nhưng kệ, chả sao, làm trò cười cho thiên hạ một lát thôi mà.

-IM MỒM MÀY ĐI!!!- Cún Cún gào lên tức giận - NGHĨ MÌNH LÀ AI CHỨ ĐỒ KHỐN?!?

Nhìn sang chỗ tôi, nó lắc đầu lia lịa, nói lớn:

-Mặc kệ tớ đi, bọn nó không làm gì được tớ đâu, cậu đi về đi!!!

-Về là về thế nào được? Đã đến đây, tớ phải đem cậu về cùng!- Tôi nói đều đều- Nếu không muốn nhìn thì nhắm mắt vào!

Thật ra, tôi không nghĩ làm cái trò này là nhục nhã hay mất mặt gì đâu. Vì ngay từ đầu, tôi đã luôn cho rằng mình chả có "mặt" để mà "mất". Tôi không giống với những thằng đại ca trọng danh dự, cũng không giống bất kì một thằng nào. Con người của tôi thực ra đơn giản lắm, chẳng ngại làm điều gì cả, miễn là mình thấy vui. Cứu được Cún Cún chỉ bằng cái trò này tất nhiên là vui rồi.

-Buông ra coi!

Tôi gỡ tay thằng AK nhưng nó vẫn lì lợm không chịu thả ra, thậm chí còn siết chặt hơn. Đầu nó tựa vào lưng tôi, giọng nói thì thầm cất lên khiến tôi thấy hơi ớn:

-Không, mày đừng bắt tao phải thấy người tao thích đi làm trò mất mặt đó!!!

Ê...

Cái khỉ gió gì...

-Thật ra người tao thích không phải Madi mà là mày. Ngay từ lần đầu tiên gặp mày, tao đã thích mày rồi, nhưng tao biết là mày không có thích tao, nên tao chỉ muốn được làm bạn với mày thôi. -Vẫn bằng cái giọng lí nhí nghe rõ là sởn gai ốc kia, thằng AK tuôn một lèo như đúng rồi. Hơi thở nóng nóng của nó phả vào lưng tôi nghe nhồn nhột.

Thằng, không, con, không, "sinh vật" tên là AK này lựa đúng lúc mà tỏ tình quá ha! Còn cảm động hơn cả phim chưởng Tàu Khựa nữa.

Mà nó nói thế có khác nào dội cho tôi một gáo nước lạnh đâu chứ, vì dù sao, tôi vẫn sẽ làm cái trò của động vật bốn chân kia.

-Xin lỗi nhé. -Kệ mẹ nó, tôi tách từng ngón tay của nó ra - Nếu không muốn nhìn anh đây làm trò cười cho thiên hạ thì nhắm mắt vào!

Người ta vẫn nói với bạn rằng họ thích bạn, họ yêu bạn, nhưng khi nhìn thấy những góc tối trong con người của bạn, hay khi bạn mất hình tượng hoặc làm trò dở người gì đại loại thế, họ còn nói được mấy câu đó không?

Tôi không nghĩ là mình đang làm cái gì hy sinh cao cả vì bạn bè, chỉ là tôi muốn thử cái cảm giác làm trò cười cho thiên hạ nó như thế nào. Đời người tất nhiên phải lên voi xuống chó mới vui.

Sau khi gạt được thằng AK ra, tôi để hai đầu gối chạm xuống mặt sàn lát gạch bóng loáng, hai bàn tay cũng mở ra, chạm xuống đó. Và người tôi bắt đầu di chuyển.

Một mét.

Hai mét.

Mình đang tập bò như một đứa trẻ.

Ba mét...

Bọn "khán giả" im bặt, chẳng có đứa nào cười hết trơn. Ê, bị gì thế, nãy còn cười sung sướng lắm mà.

Tay mình bẩn rồi. Cái mặt sàn này nhìn hoành tráng thế mà hóa ra cũng không được sạch cho lắm. Hờ, đúng là nếu không tận tay chạm vào thì bạn chẳng cảm nhận được cái gì cả.

...

Kết thúc màn bò lê la như em bé, tôi dừng lại trước chỗ Madi đang ngồi. Giờ làm gì nhỉ? À vâng, dập đầu. Gì chứ, lạy một trăm cái tôi cũng làm được. Hình thức thôi mà, chả nói lên được gì.

Tôi nghĩ thế và làm thế thật, xong đứng lên, phủi quần và nhúng tay xuống nước để rửa.

Thằng Godi có vẻ không được vui cho lắm, nó chỉ nhìn tôi, hỏi:

-Cảm giác thế nào?

-Muốn biết thì tự đi mà làm!- Tôi cười với nó - Giờ thì trả bạn cho tao được rồi chứ?

Nó nghĩ cái gì đó đăm đăm chiêu chiêu, nhưng vẫn nói:

-Okay, dù sao tao cũng không có nhu cầu ăn thịt chó.

Chó cái đầu mày ấy!

Tôi bước lại chỗ Cún Cún, cúi xuống cởi dây trói tay cho nó và ẵm nó lên. Rồi, bây giờ mới đến lúc cho X-pít biết "suy nghĩ trong anh".

-Biết sao không?- Vẫn bế Cún Cún trên tay, tôi bước tới đứng giữa hai đứa là Godi và Madi, bình thản nói với X-pít- Tao thấy mày thật đáng thương, làm tất cả mọi chuyện vì một món đồ chơi mà tao đã vứt đi từ đời nào. Hai đứa mày ấy, thê thảm khủng khiếp! Một đứa không khác gì con "sex doll", một đứa thì cố gắng bảo vệ con "sex doll" đó. Tội nghiệp dã man. Hai đứa mày chẳng bao giờ có thể lớn lên được!

"CHÁT!"

Madi đứng lên từ lúc nào, và tát tôi. Đây là cái tát thứ ba trong ngày. Số đẹp, nhỉ?

-Thì ra...

Nó không nói được hết câu, nước mắt chảy ra từ đôi mắt vô hồn, giọt này nối tiếp giọt kia như đua nhau rớt xuống. Khóc với chả lóc, ngoài việc đó ra thì không nghĩ được trò gì khác hay hơn để làm hả? Đúng là đàn bà!

-Mày nói đúng. Có lẽ bọn tao đã thua.- Thằng Godi không có biểu hiện gì chứng tỏ mình bị đả kích, mỉm cười với tôi, có vẻ nguy hiểm- Nhưng mà dù sao hôm nay đã chơi phải chơi tới cùng chứ nhỉ?

Dứt lời, nó tung một cú đấm vào mặt tôi. Theo phản xạ, tôi định đưa tay lên đỡ nhưng nhớ ra là mình đang bế con bạn nên lại thôi, thế là ăn một đấm vô duyên.

Thằng này đổi phong cách hả? Đánh nhau mà không báo trước gì cả.~

Tôi lùi về đằng sau, hơi hơi hoa mắt, tự hỏi hôm nay mình bước chân trái ra đường hay sao mà hết ăn tát đến ăn đấm thế. Đau à nha!

Nhưng bây giờ không phải lúc để tự kỉ, X-pít thích đánh nhau thì chiều luôn. Tôi đặt Cún Cún ngồi xuống đất, rồi đứng thẳng dậy, cũng là lúc thằng điên kia xông tới.

-Ê, từ từ!- Tôi giơ tay ra ngăn nó lại. Không hiểu sao giờ vẫn còn hứng để đùa.

-Từ từ để mày chạy phải không?- Nó ngó tôi bằng ánh mắt thông cảm.

-Không. Để anh cởi áo cho nó mát.- Tôi cười ngây thơ nhìn nó, vừa mở từng cúc áo vừa nói tiếp -Anh em mình là một gia đình, phải chung style chứ!

Nhưng có vẻ như X-pít chả muốn chung style với tôi, nó đứng đợi tôi cởi áo xong rồi mới quay sang bảo bọn đàn em:

-Ê tụi mày, hôm nay ít nhất phải đem thằng này lên lầu sáu của bệnh viện!

Thế đấy.

Cả đám chúng nó xông lên đánh nhau với một mình tôi. Hờ, là trò "hội đồng", đồ ăn cắp bản quyền. Sau này anh sẽ kiện tụi mày ra tòa!

Tôi không biết mình phải đánh với bao nhiêu thằng nữa, chỉ biết là thằng nào xông lên cũng phải nện cho nó bầm xương. Những âm thanh "bốp bốp binh binh", tiếng gió, tiếng gầm gừ, tiếng hò hét, cảm giác hiếu chiến... tóm lại là tất cả những thứ quen thuộc mà tôi từng trải qua giờ lại hiện lên rõ ràng.

Chỉ có điều, người bỉ ổi hôm nay không phải tôi.

Trong trận chiến này, tôi là người yếu thế. Vậy mới vui.

Đấm. Đá. Đỡ. Đánh tiếp. Dính đòn. Vẫn đánh tiếp... Có cảm giác "say máu".

Tôi nghĩ là mình giống như một con sói chống lại cả bầy hổ. Nhưng tôi không cô độc. Ừ thì, ít ra còn có thằng AK, nhưng tôi đã bảo nó đừng can thiệp rồi.

Đùa chứ, sau vụ này không biết mình có còn sống để cười với đám bạn, để giỡn mặt, để chọc phá người ta, để kéo bè kéo lũ đi đánh hội đồng nữa không. Tôi vừa đạp mạnh vào đầu một thằng vừa nghĩ.

Mệt rồi đấy. Mồ hôi mồ kê túa ra như tắm, tôi chỉ muốn bay xuống hồ cho mát. X-pít coi vậy mà ngu quá, chả biết chọn chỗ đánh nhau gì cả, mất hứng.

Phe bên bọn chúng cứ xông lên như hổ đói. Ê, tao nợ tụi mày nhiều tiền lắm hở?

Tôi tiếp tục bay vào giữa bọn, nhè mặt từng đứa mà choảng. Bọn nó cũng choảng lại tôi như điên, nhất là thằng cờ hó kia, toàn đánh lén không thôi. Mày định giựt danh hiệu Bỉ ổi của anh đấy à?

Lúc tôi tưởng sắp die đến nơi rồi, bỗng nghe tiếng thét chói tai của thằng AK:

- Ê BỌN MÀY, DỪNG LẠI ĐI! CÓ ÁN MẠNG BÂY GIỜ! NHÌN XEM MADI KÌA!!!

Cả cái đám đó đúng là có tinh thần bảo vệ gái, nghe đến tên Madi là dừng hết lại, ngó qua chỗ đó.

What the...

Ở chỗ ban nãy Madi đứng, Cún Cún tay cầm con dao nhỏ, kề sát vào cổ Madi, khống chế nó, cười man dại nhìn bọn tôi:

-Các bạn, đánh nhau riết vậy cũng chỉ do một đứa con gái mà ra! Thôi, để tớ giết nó là xong!

Tôi biết con dao đó, là của tôi cho nó, giống con dao tôi tặng Madi. Hờ hờ, mình cho Cún Cún lúc nào vậy nhỉ, nhớ chết liền đó.

Madi không nhìn tôi, cũng cóc nhìn thằng Godi, ánh mắt nó đậu lại ở một điểm vô hình nào đó trước mặt, không cảm xúc. Trông nó lúc này bất cần đời kinh khủng.

-Ê, bỏ dao xuống đi! Giết người là vào tù như chơi đấy!- Tôi bảo Cún Cún, biết là không nên nhưng vẫn cười hiền lành.

Mà khoan, hình như khi sắp chết người ta thường hay cười ấy. Ha ha...

-Không đâu!- Nó đáp lại vui vẻ, sắc mặt không còn giống với Cún Cún mà tôi biết nữa -Giết nó xong, tớ sẽ tự sát! Vào thù thế đé.o nào được?

Nhìn ánh mắt biết cười của nó lúc này, tôi biết, nó sẽ làm thật.

Một đường nhỏ màu đỏ hiện lên trên cái cổ trắng ngần của Madi, khi Cún Cún cố tình cứa nhẹ dao.

Hờ, giết thì giết quách cho rồi, làm thế đau lắm, tội nó chứ.

Tôi nghĩ vậy thôi chứ không làm gì cả, khác với X-pít. Thằng Godi tất nhiên không cam lòng, thương lượng với Cún:

-Cún yêu, đừng làm bừa! Tha cho Madi đi mà, rồi cưng muốn gì anh cũng chiều!!!

Đến nước này mà vẫn ngọt ngào "cưng" với "anh" được, thằng này đúng là dân VC (vô cảm) chính hiệu. Like mạnh!

Tôi có cảm giác, nếu Madi mà chết, thằng này cũng sẽ chết theo luôn. Nghe cảm động quá.

-Đáng tiếc! Thứ tôi muốn không ai có thể cho được!- Cún Cún cười mỉm, ánh mắt thê lương, chua xót- Tôi chẳng có gì cả!!!

Có đấy. Nó có gia đình, có bạn bè, có một tương lai phía trước, còn cả tôi nữa, tôi là bạn nó mà.

Tôi muốn nói với nó như vậy, nhưng cái miệng hình như chả bao giờ làm theo cái não, rốt cuộc chỉ chém có hai từ ngắn gọn:

-Xin lỗi.

Tệ quá. Đến sau cùng, tôi chỉ có thể xin lỗi nó mà thôi.

Còn Madi thì sao?

Tôi nhìn Madi. Cái vẻ mặt không vui cũng chẳng buồn đó thật đáng ghét. Tôi muốn thấy nó cười cơ. Nó hợp với nụ cười ngô nghê và hồn nhiên của một đứa con nít, như hồi trước. Mặc dù đôi lúc nó phiền phức chết được nhưng mà...Hình như...

-Á!!!

Chuyện sau đó xảy ra một cách chớp nhoáng, tiếng kêu của Cún Cún vang lên khiến tôi không kịp nghĩ thêm điều gì. Madi đã nhân cơ hội Cún Cún lơ là, chém một nhát vào tay nó bằng con dao giấu sẵn trong tay áo từ trước, thoát ra trong gang tấc, và chạy.

Cả đám bọn tôi và thằng AK cùng xông đến để ngăn chuyện điên rồ nào có thể xảy ra, cũng là lúc Cún Cún cầm con dao, nhằm thẳng hướng Madi mà đâm tới.

Khoảng cách giữa Cún Cún và Madi khá ngắn. Madi lại yếu thế vì không biết võ.

Tôi và thằng Godi cùng chạy như điên đến, chỉ để kịp đỡ mũi dao.

Nhưng không hiểu vì lí do gì, lúc hai thằng cùng bay vào đỡ lấy đường dao, tôi, bằng một cách nào đó, đẩy mạnh thằng Godi ra, và lãnh nguyên một nhát đâm, vào trước ngực, nhưng chính xác chỗ nào đó họa có trời mới biết, tôi nghĩ là trúng cha nó quả tim rồi.

Chắc là thế thật. Vì sau đó vài giây hay vài phút gì đó, hình như tôi chẳng còn nhìn thấy rõ ràng cái gì nữa, hình như có đứa nào đó hét ầm lên, hình như Cún Cún sững sờ gọi tên tôi. Hình như thứ cuối cùng tôi nhìn thấy là gương mặt nhiều cảm xúc của Madi. Không đủ thời gian để nhận ra cái gì, nhưng tôi đã nghĩ là tôi thích nó, không sâu sắc lắm nhưng ít ra là thế.

Đất trời đột nhiên xám dần lại rồi tối om giống như cúp điện giữa đêm. Chỉ còn nghe thấy tiếng gì đó ồn ào.

Được rồi, nếu còn cơ hội tồn tại trên cái cõi đời chết bằm này, tôi nhất định sẽ nói với Madi rằng tôi thích nó. Thề bằng danh dự của White Fang đấy. Và nếu có cơ hội, chắc còn phải xin lỗi một số đứa.

Không còn tiếng gì vang lên nữa. Có lẽ lần này mình lên bàn thờ ngồi thật rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.