Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Chương 49: Chương 49: Ngày mai. (Tên bài hát của Lil Shady)




Chuyện này thật là sến.

Thật là hoang đường đến không chịu nổi.

Tôi chống mắt lên ngó thằng cha đeo kính đen, có cái mặt hình lưỡi cày kèm theo hai chục cái nốt ruồi cỡ bự, đầu tóc dài nhuộm bảy sắc cầu vồng, mặc một cái quần đùi màu hường và áo ba lỗ "trắng gì mà sáng thế" đang đứng bên cạnh mình, không kiềm được ngạc nhiên mà hỏi:

-Ê lão già HKT, lão là Thần Chết thật hả?

Vâng, tôi không biết từ bao giờ mình đứng ở cái chốn khỉ gió toàn mây với trời như Thiên Đình này nữa, và một thằng cha không quen biết nhảy ra tự giới thiệu mình là "Thần Chết" như đúng rồi.

-Tao không phải HKT, tao là Thần Chết!- Lão già điên đó nhảy dựng lên, cái miệng méo xẹo trông như bị giựt kinh phong.

-Xạo quá cha nội, nhìn cái mặt xấu như cẩu mà đòi làm Thần Chết! Tởm vãi!!!

Tôi phẩy tay đuổi lão như đuổi hủi. Gì chứ, đây chắc chỉ là một giấc mơ điên khùng thôi, mà đã là mơ thì tôi đếch cần giả bộ hiền lành làm gì cho mệt xác. Chả sao...

-Không phải mơ đâu, mày chết rồi nhóc ạ! Và tao không có xấu nhá!!!

Oắt đờ heo?

Tôi nhòm chăm chú vào cái mặt màu nâu sần sùi rõ là kinh dị của gã, đùa chứ, gã biết đọc suy nghĩ của người ta à? Sao chém ngon lành vậy?

Mặc kệ ánh mắt khinh bỉ như nhìn con cờ-hó-bị-ghẻ của tôi, lão già "Thần Chết phiên bản 2013" sửa lại gọng kính ra vẻ trí thức, rồi vung tay chém một đường trong không khí:

-Tất nhiên là đọc được rồi! Ta là Thần Chết mà, đâu phải loại tầm thường như mày?

Hờ, không ngờ trí tưởng tượng của mình phong phú thật, mơ thấy một thằng cha dở hơi như này luôn. Sau này chắc phải thi vào ngành phim ảnh mới được, ha ha...

Tôi nhìn ra xung quanh, thấy toàn mây là mây, đám nào đám nấy trôi lềnh bềnh như những cục bông gòn, dưới chân tôi cũng một màu mây trắng xóa, thỉnh thoảng, những đợt khói mờ ảo còn bay lên. Ha ha...mình bị nhiễm phim Tàu Khựa đến mức trong mơ cũng thấy Thiên Đình giống y chang Tây Du Kí!

Chỉ có điều, Thiên Đình kiểu gì lại có thằng cha thảm họa này? Chắc tiền lương ít quá nên các Thần Chết đẹp trai xin nghỉ việc hết rồi.~

-Này, mày chết rồi mà vẫn không bỏ được cái trò nghĩ xấu về người ta nhở?- Lão ta càm ràm, cái mặt nhăn như con milu bị bỏ đói (!), tay hồn nhiên gãi gãi nách. (?)

Lạy giời, ông có nhầm không vậy? Sao Thần chết lại ra nông nổi này?

-Chết là chết thế nào? Lão đừng có mà điêu! Tôi còn sống là cái chắc!

Tôi vừa nói vừa cầm vạt áo lão mà giựt để xem có phải mơ không, ai dè lão nhảy ra xa ba bước để tránh tôi, quát lên:

-Tao không giỡn mặt với mày nghen thằng quỷ!!! Mày chết rồi!!! Không tin mày tự nhéo vào mặt xem có đau không?

Nghe lão nói thế, tôi thấy cũng có lí, lẽ nào mình chết thật rồi? Chết vì gái cơ đấy, hức hức!!!

Đời mình thật ngắn ngủi, còn chưa học xong cấp ba, chưa thi Đại học, chưa lấy vợ, chưa đi kiếm tiền trả nợ cho bà già... Mà nói gì đến mấy chuyện đó, tôi còn chưa nói với Madi là tôi thích nó nữa kìa.

Không biết nó sẽ làm thế nào nếu tôi vì nó mà chết nhỉ? Chắc lại khóc lóc nữa chứ gì, nghề của nó mà.

Bỗng dưng tôi buột miệng bảo lão Thần Chết dỏm:

-Này lão già, đừng bắt tôi chết, tôi mà chết thật thì khối người chịu khổ lắm đấy!

-Tự tin phát ớn!-Lão bĩu môi.

Chưa bao giờ tôi muốn bạo hành người già như lúc này.

-Thật mà, tôi mà chết, Cún Cún sẽ ngồi tù, đám bạn sẽ buồn lắm, bà già tôi sẽ không có ai đấm lưng cho, White Fang sẽ không có ai nuôi, đất nước sẽ mất một nhân tài~

Lão già phá ra cười sặc sụa như thể vợ lão sắp đẻ đến nơi, cái điệu cười dễ ghét giống hệt X-pít. Cười đến chảy cả nước mắt, lão mới nói:

-Hỏi thật nhé, nếu lần này thoát chết, mày có thay đổi cách sống của mình không?

Câu hỏi đó sến quá nên tôi cho mình cái quyền không trả lời lão mà bỏ đi luôn, nếu là mơ, phải tỉnh lại càng nhanh càng tốt. Tôi chưa muốn chết, còn rất nhiều việc phải làm.

Thật là buồn cười khi cái cuộc đời chết dẫm kia lại quyến luyến tôi đến vậy.

-Ê, mày đi đâu vậy hả???

Lão Thần chết rẻ rách gào ầm lên, đoạn bay cái vèo tới đứng trước mặt tôi như kiểu mấy thằng cha anh hùng thi triển "khinh công". Woa!!! Cha này nhìn cùi bắp, vô dụng vậy mà cũng biết bay ha!

Nhìn bốn phía, chỗ nào cũng toàn mây là mây, không thấy cái vẹo gì ra hồn, tôi hỏi lão ta:

-Này lão già HKT, cửa ra ở cái chỗ chó gặm nào vậy?

-Chó gặm cái đầu mày í! -Lão ta hét lên - Tao nhắc lại, mày chết rồi, đừng có mong thoát ra! Lát nữa sẽ có mấy kẻ đến đưa mày đi phán xét!

Hờ, nói như kiểu phim Holywood vậy. Tôi chợt nghĩ nếu mình chết thật rồi thì sao nhỉ? Chắc sẽ bị đày xuống 18, à không, 36 tầng địa ngục quá!~

Mà khoan, nếu chết rồi thì cũng hay, tôi có một việc để làm.

-Thần Chết đẹp trai! -Tôi nhìn lão bằng ánh mắt ngây thơ, nói bằng cái giọng ngọt như mật ong, đến mức tự mình cũng nổi da gà - Nếu cháu chết rồi, ông cho cháu gặp mẹ cháu được không?

Tự dưng thấy hồi hộp khủng khiếp, đã lâu rồi tôi không mơ thấy mẹ.

Lão Thần Chết thảm họa thời trang nhìn tôi dò xét, cặp mắt sau khi tháo kính ra của lão trông tởm lợm rất cân xứng với cái mặt. Lão đi vòng vòng quanh tôi, ngó tôi bằng nửa con mắt, mãi mới mở miệng:

-Không được.

Đồ già khú đế vô dụng!!! Đã xấu mà còn chảnh!?!

-Tại sao?- Tôi hất hàm hỏi lão, cố kìm cái khao khát muốn trói lão lại, tưới xăng lên rồi châm lửa.

-Khi chết rồi, giữa con người không còn mối quan hệ máu mủ nữa! Bà ta chẳng còn là mẹ của mày. Không ai là mẹ của ai cả! Mọi linh hồn đều bình đẳng.- Vuốt vuốt chỏm râu dê dưới cằm, lão ta chém ngon lành như một triết gia, cái đầu gật gật như con lật đật.

Cái này nghe lạ quá, cứ như thể đây không phải giấc mơ ấy.

Có lẽ nào mình chết thật rồi?

Mình chết thật rồi sao?

Biết thế hôm qua không cho thằng Thuận mượn tiền, giờ có mà đòi bằng răng! Biết thế tối qua đem con White Fang ra quán cầy bán quách cho rồi, con chó trời đánh đó mà biết tôi chết chắc hạnh phúc lắm! Biết thế hôm nọ tỏ tình với bạn Godi đẹp trai cho rồi, bây giờ không còn cơ hội nữa, sau này làm sao kiếm được bạn nào dễ xương như bạn ấy đây?~

Đúng là bạn chỉ cảm thấy hối tiếc khi đã không còn cơ hội nữa.

Bạn chỉ thấy cuộc đời tươi đẹp khi bạn ngồi trên bàn thờ.

Tôi ngồi dưới đất mà tự kỉ, mặc kệ lão già dở hơi kia đang lải nhải cái gì.

Mãi một lúc sau, lão ngồi xuống cạnh tôi, an ủi:

-Thôi nào, đừng buồn nữa, thật ra ai cũng giống như nhóc vậy thôi. Chết đi rồi mới thấy cuộc sống của mình quý giá đến mức nào!

Nói như không mất công đi nói!

Nhưng mà, tại sao tôi lại chết một cách lãng xẹt như thế? Thật tởm là đến lúc chết, tôi mới nhận ra mình thích ai, đâu phải phim bi kịch đâu mà...

Đừng có nghĩ đến gái nữa mày! Nên nhớ vì gái mày mới chết đấy!

-Mà nè, tại sao nhóc lại cứu con bé đó? Nhóc đâu phải loại thích làm anh hùng đâu?- Lão Thần chết đọc được mấy dòng tự kỉ sến súa trong đầu tôi, ngứa mồm hỏi.

Đồ nhiều chuyện! Lão nhiều chuyện hơn thằng AK rồi đấy!

Nhưng tôi không trả lời được câu hỏi đó, vì chính bản thân tôi còn không hiểu mình làm thế vì cái của nợ gì. Tôi chỉ biết rằng, tôi không muốn Madi chết, nó còn chưa lớn, chưa hiểu gì về thế giới này, còn rất nhiều người yêu thương nó, cần nó.

Khỉ thật, bệnh dại gái của mình ngày càng nặng.

Thằng cha Thần Chết nhăn răng cười:

-Nghe hay thật! Vậy nếu bây giờ nhóc sống lại, nhóc sẽ đối xử tốt với con bé đó chứ?

Không biết nữa. Tùy, tôi không biết mình có thể thích nó trong bao lâu. Có khi được vài ngày lại ngán ấy chứ, trước giờ tôi có mặn mà với cái gì đâu. Nghe phũ thiệt đó!

Nhưng mà dù sao nó cũng là người đầu tiên mà tôi thích, thế là nhất rồi đấy!

-Nhưng nếu nó không còn thích nhóc nữa thì sao?- Giọng lão già vang lên nghe xa xăm như tiếng thác nước chảy vọng lại từ chốn thổ tả nào đó.

Cái này nghe hay nè, nếu vậy thì tôi sẽ...sẽ làm gì nhỉ?

Phương án đầu tiên: giết nó.

Phương án thứ hai: đem bắt nó về nhốt lại trong tủ làm của riêng, nó mà chống đối thì châm lửa đốt cả người lẫn tủ luôn.

Phương án thứ ba: đem bán nó sang Lào, rồi...

-Sặc! Mày có phải người không thế? Mày bảo thích nó mà thế à?- Lão Thần Chết bò lăn ra giữa sàn, nước mắt chảy ngược vào tim vì cảm động.

Xin lỗi, nhưng đấy đã là những phương án nhẹ tay nhất rồi đấy.

Nhưng điều quan trọng là ...chết rồi thì làm thế quái nào được?

Tất cả là do thằng cha Thần chết điên khùng này mà ra! Lẽ ra cái lưỡi dao đó chỉ đâm một bên thôi, không trúng tim!!!

-Này...mày định làm cái gì thế?- Lão già tò mò hỏi khi tôi bỗng dưng nhìn lão "trìu mến".

-Mơ thế đủ rồi! Phải tỉnh lại ấy mà!- Tôi cười hiền lành, bẻ tay răng rắc.

Muốn tỉnh lại thì phải làm gì đó cho có cảm giác mạnh, mà cách hay nhất là...

Tôi nhắm cái mặt lão Thần Chết đang cười hí hửng mà... đấm.

"BỐP!!!"

Mọi thứ bỗng dưng biến mất. Chỉ còn một màu đen bao trùm trong mắt tôi.

Một phút.

Hai phút.

Tôi mở mắt ra, rồi nhắm lại ngay vào vì ánh sáng quá chói, cứ như kiểu bị đứa chết tiệt nào đem đèn pin dọi thẳng vào mắt vậy.

Từ từ nào...cái cảm giác đó...có phải...

Hờ, TÔI SỐNG LẠI RỒI!!!

Tôi mở mắt ra lần hai, để thấy cái trần màu trắng xấu xí của bệnh viện, một cái bình truyền nước treo đầu giường tôi nằm.

Haizz...cuối cùng mình vẫn chưa thoát khỏi cái cuộc đời rẻ rách toàn mấy thứ nhảm nhí này.

-Hê, mày tỉnh rồi!!!

Có tiếng của đứa chết bằm nào đó vừa vang lên.

Cái đầu của con Liên thò vào từ trên đầu giường ngó tôi. Cái mặt lờ đờ của nó xuất hiện một nụ cười sung sướng.

Tôi nghĩ là tôi muốn thấy cái mặt cười này hằng ngày, của càng nhiều đứa càng tốt.

Vâng, có một sự thật sến kinh dị là tôi thích nụ cười của bọn chúng, đám bạn trời đánh không chết của tôi ấy mà, và cả đứa nhóc kia nữa.

--------

Nhát dao đó đâm không trúng tym, à nhầm, tim. Đó là lí do tại sao tôi vẫn sống nhăn răng đến tận giờ. Khỏi phải nói Cún Cún đã hoảng như thế nào, nó khóc um lên, vui mừng hết lớn khi tôi tỉnh lại.

Sau đó, có rất nhiều người tới thăm tôi, có cả mấy đứa tôi chả quen, đám con hoang đàng thì khỏi nói, tới quậy tưng bừng, làm như đây là bệnh viện tâm thần ấy.

Nhưng hai người kia thì chẳng thấy đâu.

Biết là ai rồi đấy, một đứa là "tình yêu to nhớn", đứa kia là "tình yêu đích thực".

Chả nhẽ bọn nó rủ nhau sang Lào định cư rồi à? Ngay cả thằng đại ca của tôi đi Campuchia cũng "vượt cạn" về chơi với tôi, vậy mà...

Đi chết đi, hai đứa điên kia!

--------

Một buổi tối, tôi đang ngồi tự kỉ ngắm mấy con thằn lằn bò trên tường thì cái đầu của thằng AK thò vào từ sau cánh cửa, trông cái mặt nó hí ha hí hửng như trúng gió, nhầm, trúng số. Thằng điên này lại giở trò sến rền gì ra đây? Thật tôi chưa thấy đứa nào tỉnh như nó, hôm nọ bảo thích tôi, vậy mà giờ vẫn hùng hồn tuyên bố mình là les?!

-Xem ai đến này!!!

Nó ngó thấy không có ai chém gió với tôi ngoài mấy con thằn lằn thì thụt ra ngoài, sau đó kéo vào thêm một đứa nữa.

Là đứa mà vì nó, tôi đã suýt đi xuống dưới kia nhậu thịt cầy với Diêm Vương.

Vâng, thằng AK kịch liệt kéo Madi vào như kéo bao gạo, trong khi con nhóc đó trưng cái mặt ngu ngu ngơ ngơ ra ngó tôi.

-Tâm sự đi ha! Anh biến đây!

Ném lại cho hai đứa tôi một câu như kiểu ta đây cao thượng lắm, thằng AK bỏ đi, đóng cửa cái "rầm" như đúng rồi.

Ê, sao nó lại bỏ đi, nhỡ Madi giết tôi luôn thì sao? Kiểu gì nó vẫn hận tôi mà.

Nhưng có vẻ như tôi lo hơi xa, vì Madi chẳng làm gì cả, nó chỉ đứng nguyên một chỗ gần cánh cửa, chỗ bị lôi vào lúc nãy, và nhòm tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, ái ngại, kiểu như đang chờ đợi một cái gì đó.

Hờ, đến đây chỉ để xác nhận xem anh đây đã nghẻo chưa thôi à?

Đấu mắt với nó mấy giây mà nó chả thèm nhúc nhích, tôi bèn bảo:

-Lại đây đi!

Nó bước từng bước lại gần, cái mặt trông như con nít chơi game về trễ sợ bị mẹ đánh không bằng. Càng tới gần, mắt nó càng có thứ gì đó dâng lên dữ dội, cuối cùng, nó chạy một mạch đến ôm lấy tôi, khóc òa lên. Tay tôi cũng tự động ôm quanh người nó, siết chặt.

Tôi thấy thật kinh dị là mình lại đi thích một đứa nhóc ngốc nghếch như này. Nhưng kệ, đến đâu thì đến chứ.

Chuyện sau đó là một mớ sến kinh khủng, đại khái là cái kiểu trùng phùng đầy nước mắt nước mũi giống như trên phim Hàn Xẻng hay cái của nợ gì đó. Tôi chẳng nhớ hai đứa tôi đã nói gì với nhau (vâng, chắc chắn là một mớ hỗn tạp sến súa đến phát ói được ấy), nhưng rốt cuộc lại, hai đứa tôi cũng quay lại với nhau, như một lẽ tự nhiên, mặc kệ mọi thứ. Thì tôi thích nó, nó cũng thích tôi mà. Thế là đủ rồi.

Đã là quá đủ đối với một kẻ BH và VC. Dù sau này, có thể tình cảm của một trong hai sẽ đổi thay, cũng có thể đứa nào đó sẽ nhảy vào phá hoại, nhưng tôi cũng chả quan tâm làm vẹo gì. Sống là cho hôm nay, chẳng ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, tính toán cho nhiều rồi ra đường xe cán chết lúc nào không hay ấy chứ.

Thế thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.