Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Chương 37: Chương 37: Tình yêu trẻ con






Điểm dừng chân của bọn tôi không phải là chỗ nào lãng mạn như thằng Godi nói mà là một cái quán Kara, uổng thế chứ. Hai thằng này không dưng nổi cơn đòi đi hát, mới sáng ra đã đi hát, đúng là dân...gay có khác. Còn vụ đua hồi nãy ấy hả? Dẹp luôn rồi!

Lần đầu tiên tôi được đi chơi với ba "anh đẹp trai" của Ladykiller, vinh hạnh phết!

Chọn một phòng nhỏ, để hát là phụ mà nhậu là chính, thằng Godi gọi hai két bia, vừa khui từ chai này sang chai kia vừa nói, bình thản như mình là Trâu Thái Lan:

-Hôm nay không say không về!

Dưới ánh đèn màu mè phát ói của cái phòng Kara chết rấp, Madi đang cầm cái remote bấm lia lịa nghe vậy liền quay sang cười bảo thằng Godi:

-Cậu thất tình hả? Tớ nhường BH cho cậu rồi mà, sao vậy?

Cái tính thích chọc ghẹo của nó vẫn không bỏ được.

-Nó không yêu tớ.- Thằng đó cười như đúng rồi, tay rót bia ào ào ra bốn cái cốc.

-Tao yêu mày mà!-tôi đính chính.

-Yêu yêu cái đầu bọn mày!-Thằng Baddi chịu hết nổi, cầm quyển list bài hát ném bọn tôi rồi đưa cho tôi một cái micro, cười ha há- Solo với anh nha chú!

Bài "Qua đêm nay" mới kinh chứ! Chưa hát đã nổi da gà.

-Ấy chết, nhường, nhường gấp! -Madi chạy lại giựt cái mic còn lại trên tay thằng Baddi, đưa cho Xpít rồi ngồi cười nham nhở. Điên thật.

Thằng Godi cầm cốc bia lên làm một hơi cạn sạch, sau đó đập đập vào cái mic, nhìn tôi "đắm đuối" rồi mở màn cho bài hát:

-Qua đêm nay sóng gió sẽ về với mây ngàn. Dậy đi yêu thương, ta hãy khép mi nỗi buồn!

Madi đập bàn cái rầm, bảo tôi:

-Tới lượt cậu kìa!

Buồn nôn quá, tôi thề là cái bài này dành cho các đôi chuẩn bị động phòng. Tuy nhiên tôi vẫn chơi luôn:

-Sâu thẳm trong mắt em là ánh mắt của anh nhìn em âu yếm những rung động trái tim yếu sinh lí, à nhầm, yếu mềm...

Cả lũ ngồi cười nham nhở. Thằng Godi vẫn còn hứng:

-Qua đêm nay hai ta sẽ chung sống suốt đời, phải không em ơi, anh ước mong lâu lắm rồi....

Vật vã xong với cái bài đó, cả bốn cùng cụng ly, toàn dân ít nhiều bất cần đời nên uống như điên. Madi thì vốn rất nhanh say nhưng vẫn cứ uống, không biết hôm nay nó bị gì nữa. Cụng được một hồi, nó ngồi ngủ ngon lành trên ghế, để lại ba thằng hát nhạc sến với nhau, nhưng chả ai buồn hát nữa. Thế là thằng Godi bấm một đống bài hát tiếng Lào, xong rồi bay qua chỗ tôi ngồi chém gió.

-Mày, lâu lắm mới có cơ hội chém gió với nhau!-Nó nói vẻ thân thiện.

-Ừ, có gì chém đi, đừng tán anh là được!-Tôi vỗ vai nó khuyến khích.

Thực ra, nghe rất tởm, nhưng nếu đem bất kì đứa chết tiệt nào trong lũ bạn của tôi ra so sánh thì không ai hiểu tôi bằng nó đâu, thật đấy.

Thằng Godi liếc nhìn đứa nhóc đang ngủ hồn nhiên trên ghế, như kiểu canh chừng hoặc không muốn câu chuyện bị nghe lén, rồi quay lại bảo tôi:

-Madi sẽ đi du học, mày biết chưa?

What the heck? Madi ấy hả? Đi đâu?

-Biết rồi! -Tôi nghĩ một đường nói một nẻo, hình như cái tật này đã ngấm vào máu rồi ấy.

Thế nên Xpít được một phen bất ngờ, cái mặt khinh khinh như con tinh tinh, cười đểu:

-Xạo mày! Nó đã nói với ai đâu?

-Thì mày vừa cho tao biết đấy thôi.

Và bọn mày là người nó tin tưởng nhất, okay? Sướng chưa? Đập đầu vào chai bia mà chết luôn đi cho phê!

Thằng Baddi đập đập vào đầu vì suýt sặc, đá chân tôi càm ràm:

-Thằng này, nghiêm túc chút đi, anh xử bây giờ!

Madi ơi là Madi, cái trò buôn dép tông có gì hot mà đại ca lẫn cậu lần lượt bỏ Tổ quốc mà ra đi hết thế?

-Okay, thì nghiêm túc! -Tôi gật gù rồi hỏi hai thằng-Vậy nó đi đâu? Lí do là gì? Bao giờ đi? Bao giờ về? Đi với ai? Đi để làm gì? Đi như thế nào? Đi...

-Từ từ mày! -Thằng Baddi lại ý kiến ý cò, cái mặt trông khổ sở muốn cười không được mà khóc không xong. Tội nghiệp.

-Anh sốc quá mà! -Tôi giả bộ khóc, gục đầu xuống cánh tay.

Nhưng mà Madi sẽ đi thật à? Chán thế, tự dưng thấy cụt hứng. Nó đi rồi chắc tôi sẽ không vui được như bây giờ đâu, thật đấy, vì không ai làm tôi cười nhiều như nó.

-Chú không nên biết làm gì, nhiệm vụ của chú là thuyết phục nó đừng đi, okay?-Giọng thằng Godi chứa đầy đểu giả, cứ như kiểu đang ban phát cái của nợ chết rấp nào đó cho tôi.

Tôi muốn tạt cốc bia vào đầu nó, sau đó đem nó đi làm món bồ câu sốt bia, hoặc là tưới xăng lên người nó rồi châm lửa, thật đấy. Nhưng mà, tại sao nó muốn ngăn Madi nhỉ, con người ta đi học chứ có phải đi buôn lậu đâu?

Tôi ngóc đầu dậy, ngồi thẳng lên, hỏi lại hai thằng ôn dịch:

-Tại sao? Bọn mày quăng bom mà không giải thích thì làm sao anh biết mà lần?

-Nếu nó muốn thì sẽ kể cho mày, đừng hỏi bọn tao!

Thế đấy, tôi thề là nói chuyện với con White Fang còn dễ hiểu hơn với nó, cái thằng điên, nói chuyện dễ thương ghê cơ! Nó khiến tôi muốn xách cái ghế nện vào đầu nó cho xịt máu chết luôn, thật đấy!

Ngồi nghe nhạc Lào được thêm chút nữa, thằng Baddi mò về, chắc hết thuốc nên về uống, để lại chuyện tình tay ba cho chúng tôi tự xử. Tôi ném cho thằng Godi một câu hồn nhiên kinh điển:

-Ê, mày thích Madi không?

Nó suýt làm rớt cái điện thoại chết tiệt của nó vào cốc nước đá, nhìn tôi một cái rồi lăn ra cười như sung sướng lắm. Ê, xúc động vậy mày? Có cần gọi 115 gấp không? Nghĩ lại thì hai thằng này đoàn kết ghê cơ, thiếu thuốc cùng lúc.

-Trả lời đi, anh muốn biết chú nghĩ gì! -Tôi đá chân nó, cười cợt nhả.

Nó bò dậy, ngồi bình thường trở lại, còn tận tình rót bia cho tôi, xong ngồi đăm chiêu nhìn màn hình Kara đang chạy những dòng chữ tiếng Lào mà không ai hát. Tôi đang tự hỏi thằng này biết tiếng Lào à thì nó đã quay sang nói với vẻ nghiêm túc:

-Cái đó tao bó tay, cũng giống mày thôi!-Nó cười ngây thơ như con nít mới lớn không bằng, rồi gật gù giảng giải- Nhưng mà có thể nói như này, bọn tao thân nhau hơn cả anh em, không ai thay thế được, kiểu như thế!

Nghe kinh dị thật, lần đầu tiên tôi nghe cái thể loại này đấy. Nhìn cái ánh mắt nó, tôi nghĩ nó nói thật. Ai đây? Anh hot boy quanh năm gái gú ăn chơi xả láng của trường, anh lớp trưởng chuyên Anh đẹp giai học giỏi, nhiều fan girl nhất, bây giờ lại có thích một đứa con gái hay không cũng không biết! Buồn cười quá! Nhưng trong một thoáng qủy tha ma bắt, tôi đã nghĩ rằng nó và nhóc Madi kia là một cặp rất hợp nhau. Này nhé, một đứa già như khỉ, với cái đầu lúc nào cũng đầy tính toán, một đứa thì ngây ngô như con nít, chỉ biết ham chơi. Quá chuẩn để bù trừ cho nhau, đúng không?

Chỉ có điều, cái gì càng chuẩn, tôi càng muốn phá, cho nát hết, thật đấy.

Hôm đó, sau khi rời quán kara, cả ba đi chơi khắp nơi, giống như bạn bè thật ấy. Hình như Madi muốn làm cái gì đó trước lúc ra đi hay cái điên loạn gì đại loại thế, nên nó có vẻ ít hoạt bát hơn so với bình thường. Chiều đến, cuộc đi chơi vẫn chưa kết thúc. Cả ba đi dạo phố, "ngắm cảnh là phụ mà ngắm gái là chính", Madi bảo vậy đấy. Nó đôi khi lên cơn theo cái kiểu không phân biệt được giới tính, xuýt xoa khen:

-Ầy, con gái Hà Nội ngày càng xinh nha! Hai cậu nhìn kìa, em kia giò vừa dài tít tắp vừa thon, cứ như đúc ra từ khuôn ấy, còn em kia nữa, mắt to như búp bê, tóc thì dài mà mượt nữa! Ôi ôi...

Nó không chỉ nói mà còn bộc lộ cảm xúc hết sức sống động bằng việc chốc chốc lại ôm má mình hoặc lấy tay quẹt ngang mũi như...chùi máu.

-Cậu có phải con gái không thế Madi?-Tôi thắc mắc, ai đã làm nó thành ra như vậy nhỉ?

-Không, anh là giai, giai đẹp đấy em! Em có yêu anh không? -Nó cười nắc nẻ.

Khổ thân.

-Tất nhiên, dù em bị gay thì anh vẫn yêu! - Tôi nghĩ là mình bị nhiễm cái độ điên của nó rồi.

Bọn tôi vui vẻ là thế, vậy mà thằng Godi nỡ cắt ngang:

-Buồn nôn quá, có cần anh về cho hai đứa hú hí không?

Đúng rồi, về đi, ngay và luôn, lâu lâu mới thấy mày giống người một chút Xpít ạ!

-Tớ muốn ăn kem!-Madi phát biểu ý kiến cao cả. Nó là đứa thích đổi đề tài để giữ gìn hòa bình. Tinh ý gớm!

Kem Tràng Tiền là món khoái khẩu của Madi, vừa ăn kem vừa ngắm gái là thú vui tao nhã khó bỏ của nó, thật đấy.

Nhưng không chỉ gái mới đẹp, cảnh vật hôm nay cũng tuyệt nữa (dù thực ra, trừ cái đứa đi bên cạnh bọn tôi thì chả có em nào đáng để ngắm, em nào nhìn phía sau cũng xinh mà sao nhìn cái mặt thì... Bởi vậy, nói gái đẹp là cho hoành tráng thôi). Hồ Gươm mùa thu đẹp lạ, từng dải hoa lộc vừng đỏ rực trôi trên mặt nước. Sắc đỏ ấy nổi bật trên nền xanh ngắt của nước và cây. Những cánh hoa rụng thì đậu trên thân cây làm tôi nghĩ nó giống như trẻ con ăn bám mẹ không muốn rời đi. Bầu không khí mát mẻ này thật quá lãng phí khi đứng với một thằng chết cháy. Khổ thân.

-Không tin được là anh lại được đứng đây ngắm cảnh đẹp với chú! -Thằng Godi "xuất cảnh thành sến", tay ôm trái tim mong manh của nó mà nói, chân thành tới mức người ta tưởng nó sắp rớt nước mũi tới nơi.

-Kia có cái ghế đá kìa! -Tôi vừa nhìn bầu trời bình yên phản chiếu dưới mặt hồ vừa lơ đãng đáp, tay chỉ bừa về một góc chết tiệt nào đó, nếu có cái ghế để theo đuổi sự nghiệp Neptune thì hay.

Thằng Godi có vẻ trầm ngâm so với bình thường, như kiểu bị cảnh vật làm cho tha hóa, à nhầm, lương thiện hóa, đứng khoanh tay thở dài. Tôi định hỏi mày bị bất lực à thì Madi đã chạy lại gọi:

-Hai cậu lại xem tác phẩm của tớ đi, đẹp lắm ý!

Nãy giờ nó mải mê ngồi xếp hoa lộc vừng thành chữ trên đất, nhí nhảnh gớm. Chữ mà nó xếp là "B-M-G". Đùa đấy à? Bọn tôi thành bộ ba từ bao giờ vậy? Kinh dị. Điều đó là không thể được.

Madi chả buồn giải thích hay gì cả, chỉ cười rồi đem iphone ra chụp cái mớ chữ đỏ trông ngố tàu đó của nó.

Không biết tại sao tôi lại nghĩ đến Cún Cún, nhanh thôi. Sau đó nụ cười hồn nhiên của Madi lại kéo tôi về thực tại. Tôi nghĩ là nếu mà nó đi thật, khoảng thời gian sau này chắc sẽ tẻ nhạt lắm. Không phải tại tôi không nghĩ ra trò gì để chơi nữa, mà vì cái đầu với những suy nghĩ trẻ con kia của nó khác tôi, bày ra những trò khác cũng vui không kém, đại loại thế, diễn tả được chắc tôi nghẻo luôn.

--------

Lúc cuộc đi chơi đến hồi kết, Madi trông buồn lạ, nó không nói gì, chỉ đứng nhìn thằng kia ra về. Còn lại hai người, tôi hỏi nó muốn đi đâu nữa không, nó gật, đòi đi hóng gió.

Cầu Long Biên giờ này đã vắng người, gió đêm mát lạnh thổi tới. Madi không chạy nhảy lung tung hoặc chụp ảnh tự sướng như mọi khi mà chỉ bước chậm rãi bên cạnh tôi, mắt nhìn mặt đường như kiểu dưới đó có cái gì đẹp lắm ấy, tôi nhìn nó mà chưa kịp hỏi nó bị gì thì nó đã đứng lại và bật khóc ngon lành.

Có vẻ như chuyện mà thằng Xpít nói là thật. Được rồi, để xem nó đi vì cái gì. Tôi ôm nó vỗ về, mãi Madi mới chịu nói, giọng ấm ức:

-Tớ không muốn về nhà... hic...tớ ghét căn nhà đó...hic...ghét kinh khủng...

Vì ở đó có ông già hắc ám của nó, có bầu không khí lạnh lẽo và trống rỗng, phải không?

Nó tiếp tục nói, nước mắt nóng hổi thấm ướt áo tôi:

-Tớ ghét...hức...ông già tớ...hức...tớ ghét mấy bà người tình của ông...hức!

What the hell? Ông già nó có bồ à? Kinh nhờ! Nhìn cái mặt lạnh như tiền thế mà cũng tán gái giỏi phết!

-Tớ muốn đi khỏi đây, đi thật xa...

Thế đấy! Ông già đáng ghét, thác loạn làm nó chán đời.

Tôi buông Madi ra, áp hai tay lên má nó. Cái vẻ mặt và ánh mắt lúc nó khóc trông thảm chết đi được. Thảm nhưng đẹp, okay? Tôi nghĩ đó là hai trong những thứ đẹp nhất mình từng nhìn thấy.

-Đừng nghĩ thế, trốn tránh đâu có giải quyết được gì?

Nó lắc đầu lia lịa, nước mắt chảy nhiều hơn, cứ như thể đứa cười nắc nẻ hồi chiều và đứa đứng đây là hai người vậy, thật giỏi che giấu.

-Tớ không chịu được, ông già quên mẹ tớ rồi, hu hu...

Nhu cầu sinh lý đấy, biết đâu được? Nếu ông già nó không yêu mẹ nó nữa thì đã cưới quách một con mụ nào đó rồi. Đàn ông luôn tôn trọng người phụ nữ mà họ yêu, okay? Tôi muốn nói thế nhưng không nỡ làm mất hình tượng lão già trong mắt nó (nhỡ lão tái giá thì nó đi nhảy cầu mất), nên lại ôm nó mà dỗ dành:

-Tớ tin bố cậu sẽ sớm tỉnh ra thôi, cha mẹ nào mà chẳng thương con nhất? Vì cậu mà bố sẽ không thế nữa.

-Ông già không thương tớ đâu, hic!-Nó vẫn khóc không ngừng- Ông già thậm chí không cần biết tớ...sống chết thế nào!

Tôi thề rằng mình là thằng an ủi tệ nhất thế gian, cái vụ này chán phải biết, tin tôi đi.

-Tớ hiểu mà. -Được rồi, đừng có nói nữa, có một ông già sống nhăn răng để mà ngắm còn sướng hơn không có ai, tôi nghĩ vậy nhưng lại nói khác, tất nhiên- Nhưng nếu mà cậu đi, những người ở lại sẽ như thế nào chứ, cả tớ nữa, cậu không nghĩ đến tớ à?

"Cưng vứt anh ở cái xó chết tiệt nào rồi?", đó mới là câu tôi muốn hỏi, chính xác.

-Tớ cũng không muốn đi! -Nó nói đầy hoang mang, rồi giọng nhỏ dần-Nhưng tớ sợ...

Sợ cái gì? Sao nó sợ lắm thứ thế?

Tôi đẩy nhẹ nó ra, nhìn mắt nó. Madi bây giờ đã ngưng khóc, nhưng nước mắt tèm lem.

-...Sợ không ai cần tớ nữa.

Lần này thì nó nói nhỏ tới mức tôi suýt không nghe.

Tôi tự hỏi sao một đứa lúc nào cũng cười nói tíu tít, bạn bè không thiếu lại sợ những thứ như vậy?

-Ngốc quá, sao lại không ai cần cậu được? -Tôi lau nước mắt cho nó, cố kìm không ném cho nó mấy câu phũ phàng vì có cảm giác nó sẽ vỡ tan ra luôn ấy-Bạn bè luôn ở bên cậu mà, tớ nữa nè, cậu quên mất tiêu rồi à? Đừng có nghĩ như vậy, hiểu không?

-Hic, bạn bè tớ chỉ tin được vài người thôi! -Madi nói, tôi thề là nó đang ám chỉ hai thằng dại gái bạn êu của tôi- Còn cậu, cậu có chê tớ là con nít, mít ướt và điên khùng không?

Có. Anh thề là có, lấy danh dự của White Fang đấy!

-Tớ thích là đằng khác, sao chê được? -Tôi cười nhẹ- Nếu không phải vậy thì đâu còn là Madi nữa, phải không?

Nó vui lắm, thành ra vừa khóc vừa cười, nước mắt đã ngưng giờ chảy tiếp. Xúc động mạnh thật đấy, nó muốn lương tâm cắn tôi đến chết sao?

Nó ôm tôi, vùi mặt vào áo tôi như con mèo con, nói với giọng run run, nghe rất khó tả:

-Có những điều cậu không biết đâu. Thật ra tớ thích cậu từ lâu lắm rồi, hic, không biết từ bao giờ nữa, hic, cũng không biết...vì sao nữa, thích đến phát điên lên ấy...Nhưng tớ...hic...không dám nói vì tớ sợ bị...hic...từ chối. Cậu không biết tớ ganh tỵ với Subi như thế nào đâu, em ấy có thể làm những việc mình muốn. Cậu còn nhớ hôm tớ và Subi cãi nhau...trong quán bar không? Hôm đó, không hiểu sao tớ nhận ra nếu không nói với cậu thì tớ sẽ không còn cơ hội nữa. Chỉ muốn nói ra thôi, không mong giờ hơn. Cậu không biết cậu..hic...làm tớ vui như thế nào đâu!

Nó nói một lèo làm tôi càng nghe càng bất ngờ, kiểu không tin được ấy. Tôi có gì để nó thích đến thế nhỉ? Và còn nữa, tôi ngưỡng mộ Madi quá, thật đấy, nó thẳng thắn và hồn nhiên hết chỗ nói.

Tôi định nói gì đó nhưng nó đã rời ra, một tay làm hiệu im lặng, một tay quẹt nước mắt, xong hít vào một cái rồi cười bảo:

-Tớ yêu cậu!

Không hiểu sao, nhưng cái ý nghĩ đầu tiên lúc tôi nghe câu đó là tôi muốn nghe lại lần hai.

Madi choàng tay qua cổ tôi, kéo xuống. Môi nó chạm vào môi tôi. Ướt và mềm. Đó là lần đầu tiên nó chủ động, chỉ là hôn phớt thôi, rất nhanh rồi rời ra, nhưng tôi nghĩ là mình đã hiểu cái gì gọi là cảm giác "suối mát chảy qua tim", kiểu sến sến như thế. Cảm giác đó tuyệt đến mức bây giờ mà chết cũng sướng.

-Vậy cậu không đi, được không?-Tôi hỏi.

Nó không thích tôi nữa mà chuyển thành yêu, chả biết nghĩ thế nào nữa.

Madi không trả lời, chỉ lại vùi đầu vào áo tôi để tìm hơi ấm. Không muốn nói thì thôi vậy. Tôi ôm lấy nó, nhìn dòng nước đen ngòm chảy dưới kia mà thấy thật vui, và cả tội lỗi nữa, nhưng kệ, tới đâu thì tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.