Nhất vĩ hồ?
Hoàng Tuyền kinh ngạc nhìn hắn, thân thể không còn trong suốt nữa, bóng dáng
của hắn in trên mặt đất, tóc trượt xuống theo y phục, rơi vào mặt hắn,
ngứa.
Hắn lại luyện thành một đuôi vào lúc này?! Yêu khí ngất
trời lúc nãy là sao? Đó hoàn toàn không thể là yêu lực mà nhất vĩ hồ có
thế có! Đó rõ ràng là…
"Rốt cuộc ta cũng có lại nguyên thân rồi.
Hai ngày nay ta cảm thấy trong lòng vô cùng phiền loạn, thì ra là tu vi
của ta tăng lên. Sớm biết thế này, ta đã không lo lắng. Còn tưởng rằng
mình xảy ra vấn đề gì, sẽ biến mất!”.
Tư Đồ sung sướng chạm vào
tóc và y phục thật sự, lại cười nói: “Nha đầu Mẫu Đơn chết tiệt kia sau
nãy cũng dám cười nhạo ta nữa rồi!"
Hoàng Tuyền nói khẽ: "Tư Đồ. . . . . . Ngươi. . . . . .Yêu khí đó. . . . . ."
"Đừng nói." Tư Đồ thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói: "Hoàng Tuyền, đừng nói nữa."
Hoàng Tuyền nhìn hắn chằm chằm, cũng không biết nên nói cái gì. Y làm sao có
thể tiêu hóa sự thật rung động này? Mặc dù không biết rốt cuộc đã có
chuyện gì xảy ra trên người Tư Đồ, nhưng yêu khí kia thì y không thể
nhận lầm. Ngàn năm trước, cảm giác chấn động đó, y vẫn luôn ghi khắc. Hồ tiên ba ngàn năm kia, rốt cuộc hắn và Tư Đồ có quan hệ gì?!
"Hoàng Tuyền, cái gì cũng không được hỏi, có hỏi ta cũng sẽ không nói. Ta vẫn là ta, ngươi cứ nghĩ như vậy là được rồi."
Tư Đồ chậm rãi đi về phía trước, đi ngang qua Lang Vương đang ngẩn người,
cũng không thèm nhìn, búng ngón tay một cái, một đốm lửa nhỏ lập tức nện lên đầu Lang Vương, đánh ngất hắn.
Hoàng Tuyền kinh nghi theo
sát sau lưng, vừa muốn lên tiếng, đã nghe Tư Đồ lạnh nhạt nói: "Mùi của
Mẫu Đơn ở trước mặt, chúng ta đi mau. Hôm nay nhất định phải dẫn nàng ra ngoài".
(*)Kinh nghi: Ngạc nhiên và nghi ngờ.
"Tư Đồ. . . . . . Ngươi. . . . . ." Hoàng Tuyền do dự không biết nên nói như thế nào,
có chút không thể thích ứng với chuyển biến của hắn.
Tư Đồ quay
đầu lại nở nụ cười xinh đẹp, ôn nhu nói: "Ta vẫn là ta, chẳng qua cũng
chỉ là luyện ra một đuôi. Không phải ngươi nên chúc mừng ta sao?"
***************
Trong phòng u ám, yên tĩnh đến đáng sợ. Tựa như toàn bộ tiếng vang đều đã bị
sự u ám kia nuốt mất, chỉ còn lại tiếng nước tí tách, chậm rãi dập dờn,
có hai tiếng hô hấp hỗn tạp, có loại không khí hít thở không thông.
"Hôn mê ba ngày, chẳng lẽ nàng đã chết?
Giọng nói trầm thấp của Ưng Vương Dực vang lên đánh vỡ loại yên tĩnh hít thở
không thông này, vang lên mà không có điểm xuất phát, phiêu động trong
căn phòng vắng vẻ, tạo ra từng chuỗi tiếng vọng.
Trên bàn đá xanh dài, Mẫu Đơn nằm hôn mê, hai mắt nhắm nghiền, y phục trước ngực bị mở
ra, một miệng vết thương thật sâu trên da thịt trắng nõn đang ào ạt chảy ra máu tươi, từng giọt từng giọt bay vào chiếc bát sắt đen như có mắt.
Máu đã chứa được hơn nửa chén, bọt nước nổi lên tỏa ra khí nóng trong
căn phòng lạnh lẽo.
Trên mặt đất là mệnh bàn long cốt, Tư Nhật
mặc y phục đen đang đứng ở “Ly” vị, đôi tay bày ra động tác cổ quái,
miệng lẩm nhẩm đọc câu gì đấy. Bát quái dưới chân hắn đã thấm đẫm máu
tươi, máu liên tục nhảy lên cao thấp theo tiếng niệm chú, tựa như có
sinh mệnh.
(*)Ly: Quẻ ly là một trong bốn quẻ chính của Bát quái (càn, khôn, ly khảm) thuộc về phương Nam trong bốn phương.
Chợt, hắn vung tay lên, dòng máu trong bát sắt đen lại bay lên, chậm rãi rơi
vào “khảm” vị, từng giọt từng giọt thấm ướt nơi đó. Mệnh Bàn long cốt bị máu bao trùm, ẩn ẩn phát ra ánh sáng xanh âm u, ánh lên máu tươi khiến
màu sắc của chúng cũng trở nên sầu thảm.
(*)Khảm: Quẻ khảm tượng trưng cho nước, là một trong bốn quẻ chính của Bát quái.
Ưng Vương Dực chờ cả buổi, cũng không trông mong hắn sẽ trả lời. Thật ra
thì vấn đề này hôm nay gã đã hỏi không dưới mười lần, Tư Nhật chưa bao
giờ trả lời. Trên thực tế là ba ngày qua, vô luận gã có hỏi cái gì, Tư
Nhật cũng không thèm nói một tiếng. Bọn họ cứ thế không ăn không uống ẩn núp trong hang động này, tiêu hao ba ngày.
Gã hoài nghi có phải
Tư Nhật đã giở trò gì trên người nha đầu kia hay không, ba ngày rồi mà
ngay cả mí mắt nàng cũng không thèm nhúc nhích. Trừ hít thở thì trông
không khác gì người chết, cứ xem như một chưởng của gã bổ ra có ngoan
độc đi chăng nữa, cũng không đến mức hôn mê tới ba ngày chứ!
Đang suy nghĩ mất hồn, chiếc đỉnh đồng xanh sau lưng đột nhiên phát ra ngọn
lửa xanh thật cao, "Phựt" một tiếng, gần như muốn đốt đến cả màn lụa
trắng. Ưng Vương Dực lấy làm kinh hãi, vội vàng quay đầu, lại thấy tất
cả đều khôi phục lại bình thường, trong đỉnh đồng xanh cũng chỉ còn lại
tro nhan, không hề có dấu vết gì của ngọn lửa.
Hắn đang kinh ngạc, chợt nghe Tư Nhật sau lưng trầm giọng nói: "Có khách không mời mà đến."
Hắn thả lỏng đôi tay đang bắt quyết, khép tay vào trong tay áo, xoay người
khẽ nói: "Ưng Vương, còn phải phiền ngài ngăn cản rồi. Người tới là hai
yêu quái vô cùng kỳ lạ, mà xem ra còn là nhằm vào ngài."
Nhất
thời sắc mặt Ưng Vương Dực trở nên cực kỳ khó coi, hắn hừ một tiếng,
không ngờ tên Xà yêu đó lại đuổi đến nhanh như vậy! Gã đã xem thường y
rồi sao?
"Trước mắt có người tới quấy rối, phương thức dẫn huyết này mới làm ba ngày. Chưa có chút đầu mối nào, làm sao ta có thể cam
tâm?!" Hắn gầm nhẹ, hung tợn nhìn chằm chằm Mẫu Đơn trên bàn, giống như
hận không thể lột da gỡ xương nàng, để gã biết được hết thảy cơ sự chết
tiệt kia tới cùng là sao!
Tư Nhật lạnh nhạt nói: "Ưng Vương đừng
vội, ta biết hai yêu quái kia pháp lực cao thâm. Một mình ngươi có lẽ
không chống đỡ được, phương pháp dẫn máu bảy ngày cũng đành phải chấm
dứt tại đây. Nhưng ta có thể dùng pháp lực mạnh mẽ của “khảm” vị hút máu của nàng ra, thấm ướt mệnh bàn long cốt này. Phương thức dẫn huyết đã
hoàn thành một nửa, ta vốn định giữ lại tính mạng của tiểu cô nương này. Nhưng bây giờ tình thế gấp rút, ta cũng không thể làm gì khác hơn là
phải dùng đến biện pháp tàn nhẫn”.
"Khảm vị? Ngươi còn có phương pháp khác? Tại sao còn không dùng sớm?!"
Ưng Vương Dực nhất thời cả giận, người này quả nhiên có điều cổ quái!
Tư Nhật khép tay áo lại, nhẹ giọng nói: "Vô duyên vô cớ tổn thương tính
mạng phàm nhân, vốn là điều mà ta khinh thường. Nếu có thể giữ được tánh mạng, tại sao muốn tổn thương nàng? Ta đã biết lửa phong ấn trong cơ
thể nàng thuộc dạng hỏa, nhưng thủy khắc hỏa. Ta sẽ dùng “khảm” vị phá
phong ấn hỏa thuật của nàng. Ưng Vương kiên nhẫn chờ một lát, không tới
một khắc, tự nhiên có thể nhìn rõ kết quả.
Hắn rút tay ra khỏi
ống tay áo, đầu ngón tay nhếch lên, ngón cái hơi gấp, tạo thành một
quyết vô cùng cổ quái. Mủi chân cũng chậm rãi di chuyển trên mặt đất,
bước lên Khảm vị, chân trái hơi khựng lại, hai tay bắt quyết lập tức mở
ra, ngón cái và các đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nhau. Chỉ thấy thân
thể Mẫu Đơn đột nhiên chấn động, vết cắt trên ngực chợt biến thành một
hố máu to, máu đỏ thẫm biến thành máu đen đậm đặc, phun ra như suối.
Cũng không lọt vào bát sắt đen, mà trực tiếp rơi như mưa xuống Ly vị
Long cốt tại Ly vị đột nhiên bắt đầu tỏa sáng, máu kia bắt đầu giống như sôi trào, rơi xuống mặt đất tạo thành một làn sương trắng nóng hổi, tràn
ngập cả căn phòng.
Đột nhiên Tư Nhật khẽ lật cổ tay, tay áo màu
đen đánh một vòng xinh đẹp trên không trung. Đôi tay vừa bắt quyết thật
nhanh, vừa chậm rãi mở đôi vô đồng nhãn có thể nhìn thấu thiên địa kia
ra. Hắn nhìn chằm chằm vào Mẫu Đơn, trong đôi mắt tràn ngập những màu
sắc sặc sỡ, cuồn cuộn cuồn cuộn.
Ưng Vương Dực hồi hộp chờ đợi.
Rất nhanh, rất nhanh thôi gã sẽ có thể biết nguyên nhân nha đầu này không e ngại thần hỏa! Như vậy, rốt cuộc gã sẽ có thể ngồi ngang hàng với Huỳnh Hoặc đại nhân. Đám Ngũ diệu tự xưng là thần thánh thiêng liêng kia cũng sẽ không dám bắt gã nữa! Gã còn có thể Đông sơn tái khởi, gã có thể là
một vị “Thần” chân chính rồi!
(*)Đông sơn tái khởi: Làm lại từ đầu/ đợi thời cơ trở lại.
Tư Nhật chợt gầm nhẹ một tiếng, giống như gặp phải ngăn trở nào đó. Lại
thấy hai tay hắn siết chặt trên không trung, tựa như đang dùng sức lôi
kéo thứ gì, gân xanh trên cổ tay cũng lộ ra ngoài, khớp xương hoàn toàn
trắng bệch. Ưng Vương Dực giật mình, chỉ thấy máu tươi phun ra từ ngực
Mẫu Đơn bỗng nhiên ngừng lại, số máu tươi bị phun ra dừng giữa không
trung, rung rung như muốn chảy trở về!
Hắn hít vào một hơi, nhìn
Tư Nhật như đang cực khổ cướp đoạt với dòng máu tươi đang có ý muốn quay trở lại kia. Vì dùng sức mà cả người run rẩy. Nhưng số máu kia vẫn từng tấc từng tấc quay trở về, từng chút từng chút chui vào ngực nàng, không lưu lại chút dấu vết.
Nhất thời, Ưng Vương Dực cũng không biết
phải làm gì, chỉ rống lên theo bản năng, "Mau giữ chặt! Kéo mạnh!" Hắn
hoàn toàn quên mất máu vốn không phải dùng cách “kéo” mà giữ được, chẳng qua là cảnh tượng trước mắt quá quỷ dị, quỷ dị đến nỗi hắn muốn xông
tới dùng tay kéo số máu kia trở lại, nhét vào mệnh bàn.
Tư Nhật
chợt rống lớn một tiếng, buông lỏng tay, lùi lại mấy bước, đụng vào hộc
tủ khảm tường sau lưng, dụng cụ chất lộn xộn bên trên rớt rầm rầm đầy
đất. Ánh sáng xanh u trên mệnh bàn long cốt nhất thời biến mất, số máu
không ngừng quằn quại nhảy lên cũng đông lại trong nháy mắt, tất cả đều
yên tĩnh trở lại.
Sắc mặt Ưng Vương Dực tái nhợt, nhìn chằm chằm
Tư Nhật, lại nghe hắn thở hổn hển hồi lâu, mới yếu ớt nói: "Nàng. . . . . . Nàng. . . . . . Nàng không phải là người!"
Không phải là người?! Ưng Vương Dực vọt tới lôi hắn lên từ mặt đất, bất chấp cái gọi là tôn trọng, lớn tiếng rống lên!
"Cái gì không phải người?! Nàng không phải người cái gì?! Nói mau!".
Tư Nhật đột nhiên nắm được cổ tay Ưng Vương Dực, gã chỉ cảm giác trên cổ
tay giống như bị kim châm cực lạnh lẽo đâm xuống, không tự chủ được rút
tay ra, giật mình nhìn Tư Nhật.
"Ưng Vương, ngươi quá mức kích
động." Tư Nhật lạnh lùng nói xong, vừa chậm rãi sửa sang lại áo choàng
sắp bị gã kéo đến lộn xộn, vừa khàn giọng nói: "Nàng không phải là
người. . . . . . Trong cơ thể nàng có hồn phách, nhưng lại không phải
hồn phách của con người. . . . . ."
Ưng Vương Dực còn muốn hỏi
nữa, đã nghe tiếng lửa bạo liệt ở sau lưng truyền tới. Gã vội vàng quay
đầu, thấy chiếc đỉnh đồng xanh mới phun lửa ban nãy, giờ lại phụt lên
ngọn lửa xanh, từ nhỏ biến thành lớn, tỏa ra sáng quắc.
Tư Nhật chợt nhỏ giọng nói: "Nàng đến rồi!"
"Nàng?"
Tư Nhật đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Thì ra là như vậy, mượn tay ta đưa người cho Ngũ diệu sao? Ngược lại lần này phản ứng của bọn họ thật là
nhanh!"
"Ngũ diệu?!"
Ưng Vương Dực vừa giận vừa sợ nhìn
gương mặt loang lổ như yêu ma trước mắt, chỉ thấy khóe miệng hắn nhếch
lên giễu cợt, lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, là nàng tới. Ngũ diệu Tuế tinh."
(*)Tuế tinh: Sao Mộc.
***************
Thủy yêu tựa cây Dương bên vách núi, tay nắm chặt áo khoác của Hoàng Tuyền, vẫn đang đợi đến nóng lòng.
Bọn họ đã đi xuống gần ba canh giờ rồi, chẳng lẽ gặp phải phiền toái gì
sao? Lấy bản lĩnh tu vi ngàn năm của Hoàng Tuyền, vốn sẽ không xảy ra
chuyện ngoài ý muốn… dù Yên Hồng sơn là địa bàn của Yêu Lang, nhưng tu
vi của số Yêu Lang kia so ra vẫn kém Hoàng Tuyền một mình tu luyện dưới
đất ngàn năm. Có lẽ cùng là quá trình ngàn năm, nhưng một kẻ có nhiều
chuyện quấn thân, một kẻ chuyên tâm tu luyện, trình độ sẽ tuyệt đối
không như nhau.
Tận đáy lòng nàng tin tưởng năng lực Hoàng Tuyền, nhưng. . . . . . Tại sao nàng lại nóng lòng như vậy? Cảm giác hình như
có chuyện không tốt gì đó sẽ xảy ra. Ngồi cũng ngồi không vững, sau lưng luôn phát rét từng cơn, dường như lập tức sẽ có cục diện đáng sợ nào đó chờ đón nàng…
Một chuỗi tiếng bước chân trầm ổn chợt truyền đến từ sau lưng, nàng cả kinh, vội vàng quay đầu lại, bị dọa đến nỗi toàn
thân cứng ngắc!
Đó là một nữ nhân, không tính là nữ nhân quá xinh đẹp. Mặc một thân xiêm y hoa lệ màu xanh nhạt, tóc đen tùy tiện bới một búi trên đỉnh đầu, dùng một cây trâm ngọc xanh biếc cắm lên, đuôi trâm
ngọc buông rơi mấy phiến lá trong suốt, lung linh đáng yêu.
Vẻ
mặt nàng không chút thay đổi, cực kỳ lạnh nhạt, dung mạo cũng nhàn nhạt, trắng bệch đến gần như trong suốt, ngay cả đôi môi cũng tái nhợt không
chút huyết sắc. Dường như thân thể mang bệnh nặng, thoạt nhìn cả người
trông rất yếu đuối. Đôi vai nhỏ bé yếu mềm, phía trên dùng chỉ xanh thêu hình một chiếc lá, rất khác biệt.
Nơi nàng đi qua, lập tức có
cỏ cây xanh biếc mọc lên, số cây ỉu xìu héo úa vì phơi nắng tháng bảy
nay cũng trở nên xanh tươi ngập tràn sức sống.
Thủy yêu cứng đơ ngay tại chỗ, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán túa ra ào ạt.
Nàng ấy là thần, nàng ấy là thần! Mỗi một bộ phận trên thân thể nàng ấy đều
có thể khiến nàng cảm giác được loại thần lực rét thấu xương! Sao Thần
lại tới nơi này? Hoàng Tuyền! Tư Đồ! Mẫu Đơn! Các người… Các người vạn
lần không được đi lên vào lúc này!
Thủy yêu chỉ muốn kêu to ra
tiếng, lại muốn co người lại thành một chấm nhỏ không thể để mắt để mình không cần phải cảm nhận hơi thở kinh khủng như vậy, còn muốn lập tức
nhảy xuống vách núi chạy gấp tới nói cho Hoàng Tuyền bọn họ mau mau
tránh né không được đi lên. Nhưng nàng muốn nhúc nhích thôi cũng không
được, sắc mặt trắng bệch ngồi tại chỗ, cảm giác toàn thân đã không còn
nghe theo điều khiển của mình nữa rồi.
Cô gái yếu ớt kia đi tới
trước mặt nàng, có chút ngoài ý muốn nhìn xuống nàng một cái. Màu sắc
của đôi mắt kia rất nhạt, giống như lưu ly trong suốt, xán lạn rực rỡ
dưới ánh mặt trời. Trong ánh mắt của nàng ấy không hề có chút độ ấm nào, chỉ là một mảng trống rỗng lạnh lùng. Nhàn nhạt liếc Thủy yêu một cái,
nàng khẽ mở miệng, giọng nói cũng lạnh lẽo như băng, nhất thời Thủy yêu
tựa như rơi vào hầm băng.
"Thủy yêu? Một mình ngươi ở chỗ này sao?"
Thủy yêu run rẩy gật đầu, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, lặng lẽ thấm
vào áo khoác của Hoàng Tuyền. Nàng nắm chặt áo khoác, giống như làm vậy
có thể tiếp thêm cho mình một chút dũng khí để đối mặt với Thần.
Cô gái kia liếc nhìn bóng dáng Yên Hồng sơn trôi lơ lửng trong không
trung, lạnh nhạt nói: “Xà yêu, Hồ yêu, cùng một cô gái người phàm đã đi
xuống?”.
Thủy yêu không nói gì, cũng không có bất kỳ động tác gì. Rũ đầu ngồi tại đó, cả người đều run rẩy.
Cô gái kia cũng không tức giận, giương nhẹ ống tay áo màu xanh nhạt, để lộ đôi tay gầy nhỏ, nhẹ nhàng kéo Thủy yêu dậy.
"Ngươi cũng xuống cùng ta đi, nếu không thì ngươi có đợi bao lâu bọn hắn cũng sẽ không trở lên nữa."
Thủy yêu không cách nào kháng cự, bị nàng kéo cánh tay, tập tễnh đi tới.
Dường như cô gái kia chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại lạnh lùng nói:
"Quên giới thiệu, ta là Tuế tinh, một trong Ngũ diệu. Lần này tới, là để Trừ Yêu."