"Ngươi nói nàng
không phải là người, vậy rốt cuộc nàng là cái gì? Là Thần? Hay là Yêu?
Ta mặc kệ khi nào thì Tuế Tinh tới! Ngươi nói bí mật của nàng cho ta
biết trước!”.
Ưng Vương Dực nóng nảy vung tay. Không còn nhiều
thời gian nữa! Xà yêu sắp đến đây cướp người, Tuế Tinh thì không biết
muốn tới đây xem náo nhiệt gì. Chẳng lẽ muốn hắn phải hy sinh Lưu Hỏa
sơn của mình một cách vô ích, lãng phí thời gian ba ngày, chỉ để chờ
được một đáp án mơ hồ sao?
Tư Nhật bước tới bên bàn, yên lặng
nhìn Mẫu Đơn. Vết thương trên ngực nàng chẳng những đã thôi chảy máu, mà còn bắt đầu khép lại. Mắt thấy vết thương càng lúc càng nhỏ, hắn thở
dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Không ngờ Tư Nhật ta cũng có ngày hôm
nay… Cũng được. Ưng Vương, ta nói cho ngươi biết vậy. Trên người cô gái
này không chỉ có một đạo phong ấn, theo như ta nhìn được, thì là ba đạo. Một đạo phong ấn ký ức, để che đi trí nhớ trước kia của nàng, một đạo
phong ấn bảo vệ, để bảo hộ nàng không thể bị bất cứ xâm phạm nào. Ta nhớ thần hỏa của ngươi, phương pháp dẫn máu của ta, đều vì phong ấn này mà
không thể gây ảnh hưởng gì tới nàng”.
Ưng Vương Dực hoảng sợ trợn to hai mắt. Ba đạo?! Trên người một cô gái phàm trần lại có ba đạo
phong ấn?! Rốt cuộc thì nàng là thứ gì?
“Còn một đạo là gì?” Gã trầm giọng hỏi, Tư Nhật chỉ nói hai đạo, còn một đạo đâu?
Tư Nhật im lặng hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: “Ta… cũng không biết đó là
phong ấn gì. Ta thế mà lại tra không biết… Rõ ràng có thể nhìn rõ phong
ấn, ta lại hoàn toàn chẳng thể giải thích được đó là gì… Ta nghĩ, dường
như là tương tự thệ ước, hoặc là một loại phong ấn bảo hộ…”.
Hắn ngập ngừng thật lâu, ngón tay dài nhỏ khô héo vội vàng mò mẫm trên
người Mẫu Đơn, dường như làm vậy thì có thể thấy rõ rốt cuộc loại phong
ấn khó hiểu trên người nàng là thứ gì.
Ưng Vương Dực phiền não rống lên, “Mặc kệ phong ấn của nàng là gì! Nói cho ta biết rốt cuộc nàng là thứ gì?”.
Tư Nhật lẩm bẩm nói: “Ta nói vậy, ngươi vẫn còn chưa rõ sao? Nàng không
phải là người, không phải là Thần, cũng không phải là Yêu… Nàng cũng chỉ là mượn thân thể con người thôi…”.
Ưng Vương Dực hít vào một hơi!
"Luân hồi chuyển thế?! Là thứ quỷ quái gì đó thành tinh ư?!"
Giọng nói của Tư Nhật vừa khô khan vừa khàn khàn, nghe qua trong căn nhà
trống rỗng càng khiến người ta sởn gai ốc, hắn vừa lần mò bả vai và
xương ức của Mẫu Đơn, vừa lẩm bẩm nói: “Là một thứ tinh quái… Rốt cuộc
là thứ gì? Trấn Minh phong ấn ký ức của nàng, Huỳnh Hoặc phong ấn bảo vệ nàng… Một còn lại…
"Là phong ấn của ta và Phi Yên."
Một
giọng nói trầm trầm quyến rũ đột nhiên xen vào, sau lưng Ưng Vương Dực
không tới ba tấc. Hắn cả kinh, theo bản năng quay đầu lại bổ ra một
chưởng!
Một bàn tay thoải mái đón lấy bày tay bao kín thần hỏa
của gã, Ưng Vương Dực cả kinh thất sắc, giương mắt nhìn, lại là hồn
phách của tên Yêu hồ vào hôm ấy đã chắn trước mặt nha đầu kia! Hắn luyện ra thân thể từ khi nào?!
Tư Đồ dịu dàng nhìn Tư Nhật, dịu dàng
nói: “Nhật, trả nàng lại cho ta đi. Nàng vốn là đồ của ta, cho các ngươi mượn dùng ngàn năm còn chưa đủ sao?”.
Đôi tay của Tư Nhật run lên, vội vàng quay đầu lại, trong đôi mắt đen thê lương, đầy ắp nỗi kinh hãi và hoảng hốt!
"Là ngươi. . . . . . ! Thì ra đúng là ngươi. . . . . . ?!"
Tư Đồ tiện tay vứt Ưng Vương Dực đang không thể nhúc nhích ra sau lưng,
nhẹ giọng nói: “Hoàng Tuyền, nhờ ngươi, tạm thời giữ chặt hắn được
chứ?”.
Hoàng Tuyền vẫn đi theo sau lưng hắn, mặc dù cũng mang vẻ mặt kinh ngạc, nhưng vẫn nghe lời hóa ra hai con cự mãng, trói chặt Ưng Vương Dực.
Tư Đồ bước lên phía trước, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve
gương mặt tái nhợt của Mẫu Đơn, thở dài nói: “Tư Nhật, không ngờ ngươi
lại dùng pháp thuật tàn nhẫn như vậy để đối phó một tiểu nha đầu. Trước
kia ngươi cũng không phải là người như thế…”.
Cả người Tư Nhật càng run lên cầm cập, tựa vào tủ, run giọng nói: “Ngươi… Không phải ngươi… Rõ ràng ngươi tạo phong ấn… !”.
Tư Đồ cười cười, “Là ta tạo phong ấn, nếu như không phải Phi Yên, hiện giờ ta cũng không còn cách nào tìm lại đồ của ta, không cách nào đứng ở
đây. Ta nhẫn nhịn ngàn năm, mới đợi được đến lúc nàng luân hổi chuyển
thế, lần này, ta tuyệt đối sẽ không buông tay tặng cho bất kỳ kẻ nào”.
Tử Nhật nhẹ giọng nói: “Là Phi Yên ra tay? Cho nên ngươi cũng không bị Trấn Minh phong ấn?”.
Tư Đồ ngồi trên bàn đá xanh, ôm Mẫu Đơn vào ngực, dịu dàng nói: “Không
sai, Phi Yên chỉ nhốt tất cả năng lực của ta vào thân thể tiểu nha đầu
này thôi… Yêu tiên ba ngàn năm, bỗng nhiên trở thành một tiểu yêu chưa
được một đuôi, ngay cả Trấn Minh cũng sẽ không để ý tới. Phong ấn mà
ngươi nhìn không ra kia, thật ra là do ta và Phi Yên chia nhau tạo nên.
Ta khảm một giọt máu của chính mình lên người nàng, khiến cho mỗi lần
nàng chuyển thế ta đề biết được tình huống cụ thể của nàng; Phi Yên tạo
thêm phong ấn chuyển thế, bắt buộc nàng phải chuyển thế, tránh cho mấy
tên Ngũ diệu kia lại cường đoạt. Giờ ngươi rõ rồi chứ?”.
Sắc mặt
Tư Nhật trắng bệch, chỉ vào Tư Đồ nói không ra lời. Thật lâu sau, hắn
mới nói nhỏ: “Chẳng lẽ… Thần hỏa mà ta thấy được trên người nàng không
phải thần hỏa… Màu đỏ như máu đó… Đó là…”.
"Đó là máu của ta,
thật xin lỗi, đã khiến vô đồng nhãn của ngươi chịu nhục rồi. Xem ra trò
đùa tạp kỹ trước kia đến bây giờ còn có thể lừa được Tư Nhật chúng ta,
thật là vinh hạnh”.
Tư Đồ cười tủm tỉm, con ngươi đảo tròn trong
đôi mắt hẹp dài, chẳng cần cố ý cũng đã đẹp đến động lòng người. Trong
lòng Hoàng Tuyền khẽ động, không nhịn được lại nghĩ về Hồ tiên ba ngàn
năm mà mình gặp vào một ngàn năm trước. Dáng dấp hắn và Tư Đồ gần giống
nhau, nhưng y đã tự khoa trương dung mạo của hắn trong tưởng tượng một
chút, cộng thêm ấn tượng mà Tư Đồ cho y chỉ là một tiểu yêu nửa đuôi, y
chưa bao giờ nghĩ Tư Đồ lại thật sự là con Hồ tiên kia! Lòng dạ hắn thật sâu! Dọc theo đường đi còn lừa bọn họ quay vòng vòng.
Tâm niệm
vừa động, tay liền hơi lỏng ra, Ưng Vương Dực nắm lấy sơ hở, thần hỏa
trên người đột nhiên dấy lên, hai con rắn quấn chặt gã nhất thời đều bị
thần hỏa thiêu đốt, phát ra tiếng rít bén nhọn.
Hoàng Tuyền kinh
hãi, vội vàng đưa tay bắt lấy gã, thân thể Ưng Vương Dực rụt xuống, vượt qua tay Hoàng Tuyền, lao đến trước bàn đá xanh như một tia chớp, vừa
cười vừa rống to!
“Ha ha ha!” Thì ra nha đầu này là vật chứa năng lực Hồ tiên ba ngàn năm! Nàng là của ta!”.
Nói xong liền muốn cướp lấy Mẫu Đơn, cậy vào thần hỏa vô địch không gì
thắng nổi khắp người, gã làm như không thấy Tư Đồ ngồi đối diện.
Tay vươn ra chợt bị người ta nhẹ nhàng bắt được, thân thể gã run lên, vô số chất lỏng lạnh lẽo tràn vào theo kinh mạch nơi cổ tay! Mắt thấy thần
hỏa trên người sẽ lập tức biến mất theo sự di chuyển của dòng băng kia,
gã giật mình há to miệng, ngay cả tiếng nói cũng không thể phát ra.
“Ưng Vương, ngươi biến thành bộ dạng này từ bao giờ vậy hả? Ta nhớ ngàn năm
trước, người chính là cường tướng thủ hạ của Chu Tước, thường được hắn
mang ra khoe khoang, không phải sao?”.
Tư Đồ túm nhẹ tay gã, như
không hề ra sức. Ưng Vương Dực không thể nhúc nhích dù chỉ là một chút,
ngay cả hơi sức để giãy giụa cũng không có. Trơ mắt nhìn thần hỏa từ chỗ cổ tay bị dập tắt trong phút chốc, bây giờ đã lan tràn đến bả vai,
ngực… Cả người gã run rẩy, run giọng nói: “Buông… Buông ta ra!”.
Tư Đồ nhẹ nhàng bỏ ra, thở dài nói: “Xem ra ảnh hưởng nữ nhân kia gây ra
cho ngươi không hề nhỏ, nàng cho ngươi nhìn thấy gì? Nói cái gì? Ta nhớ
trước đây ngươi rất lấy làm kiêu ngạo về thân phận Thần quan của mình”.
Ưng Vương Dực lộn nhào qua một bên, chỉ sợ lại bị hắn chạm vào người. Nửa
người trên của gã đã trở nên chết lặng, lạnh lẽo không chịu nổi, không
thể thi triển chút pháp thuật nào. Gã túm lấy màn lụa, số màn đung đưa
bay bổng bị gã kéo rơi xuống đất, để lộ vách tường ẩm ướt dinh dính vẫn
luôn bị màn lụa che phủ.
"Mắc mớ gì tới ngươi?!" Gã gào thét thê
lương. Tên Hồ yêu này chẳng phải đã bị phong ấn ngàn năm sao?! Tại sao
cái gì hắn cũng biết! Thật đáng ghét!
Tư Đồ phủi phủi tay, tựa
như mới vừa rồi đã chạm vào thứ gì đó dơ bẩn. Đôi mắt hẹp dài khẽ híp
lại, hắn cười nói: “Nghe nói nữ nhân kia đã chết, trước khi chết còn
đánh vỡ kết giới Xạ Hương sơn và thành Ấn Tinh, quả nhiên là một nhân
vật lợi hại. Dường như ngay cả tâm ma cũng không có cách nào khống chế
nàng, ngược lại còn bị nàng lợi dụng sức mạnh tạo phản Thần giới. A,đáng tiếc không có duyên gặp mặt một lần, ta cũng rất bội phục nàng ta.
“Im miệng!” Ưng Vương Dực lớn tiếng gào thét, “Ta không phải vì nàng! Nữ
nhân kia … Là nàng ta! Là nàng ta kéo ta khỏi vị trí Thần quan cao quý!
Nếu như không có nàng ta, ta bây giờ… ta bây giờ…”.
Thế nhưng gã
lại không nói ra được, cũng không biết là hối hận hay oán hận, gương mặt âm trầm bắt đầu giật giật, quái dị đáng sợ.
Tư Đồ không để ý
đến gã nữa, quay đầu nhìn về phía Tư Nhật đang kinh ngạc, dịu dàng nói:
“Tốt lắm, ta không tiếp tục nói lời vô nghĩa gì nữa. Nha đầu này, bây
giờ nên trả cho ta. Ngươi có phản đối không? Tư Nhật?”.
Tư Nhật ngơ ngác ngồi tại đấy, không nói một lời, không có bất kỳ phản ứng nào. Tư Đồ cười cười, bế Mẫu Đơn lên.
“Đợi ngàn năm, tìm ngàn năm, mong ngàn năm, cuối cùng nàng cũng là đồ của
ta. Tư Nhật, ngươi chuyển lời của ta đến đám Ngũ diệu ngang ngược kia,
nếu còn muốn tới giành với ta, lần này ta tuyệt đối sẽ không khách khí”.
Vừa dứt lời, một giọng nói lãnh lẽo đã đột ngột vang lên.
"Ngươi muốn không khách khí như thế nào?"
Tư Đồ hơi ngẩn ra, ngoảnh đầu lại nhìn, lại thấy một nữ tử nhỏ nhắn yếu ớt mặc hoa phục màu xanh nhạt. Tay nàng đang kéo một người, vẻ mặt hoảng
sợ muốn chết, chính là Thủy yêu!
Hoàng Tuyền lấy làm kinh hãi,
đang muốn tiến lên đoạt lại Thủy yêu, Tư Đồ chợt trầm giọng nói: “Hoàng
Tuyền! Đừng đi! Người đấu không lại nàng ta đâu!” Y chợt dừng lại, nhìn
về phía Tư Đồ với vẻ ngạc nhiên và kinh sợ, chỉ thấy vẻ mặt hắn lạnh
xuống, nhìn chằm chằm nữ tử kia với vẻ sắc bén.
“Tốc độc hành động của Ngũ Diệu luôn khiến ta phải nể phục đấy. Sao nào? Còn muốn cướp nàng từ trên tay ta lần nữa ư?”.
Tư Đồ vuốt ve gương mặt Mẫu Đơn, lạnh lùng hỏi.
Vẻ mặt của cô gái kia không chút thay đổi, nhẹ nhàng ném Thủy yêu sang một bên. Hoàng Tuyền vội vàng tiến lên ôm lấy nàng, lúc này mới phát giác
toàn thân nàng run như cầy sấy, sắc mặt trắng đến gần như trong suốt.
“Nàng ta là ai? Sao ngươi lại để nàng ta mang ngươi xuống?”.
Hoàng Tuyền nhỏ giọng hỏi nàng, Thủy yêu run giọng nói: “Hoàng Tuyền, Tư Đồ…
Các ngươi mau chạy đi… Nàng ta… Nàng ta là Tuế Tinh…”.
Hoàng
Tuyền hoảng sợ nhìn về phía cô gái yếu ớt kia! Nàng ta lại là một trong
Ngũ Diệu?! Thần Xạ Hương sơn sao lại đích thân hạ phàm? Chẳng lẽ là tính diệt trừ Tư Đồ một lần nữa sao?”.
Tuế Tinh lạnh nhạt nói: “Nàng
vốn là pháp khí của Trấn Minh, bị ngươi trộm đi làm chuyện ác tày trời.
Ta mặc kệ ngươi làm sao mà sống lại được, hôm nay nếu không đưa nàng cho ta, ngươi cũng đừng mong sống sót ra khỏi Yên Hồng sơn”.
“Pháp
khí?!” Tư Nhật đột nhiên kích động lên, từ dưới mặt đất nhảy lên cao ba
thước. “Tuế Tinh! Chẳng lẽ… Chẳng lẽ nàng chính là…?!”.
Tuế Tinh
không biểu lộ gì, chỉ khẽ cúi đầu, “Xin chào Nhật quan. Ngài nói không
sai, nàng chính là pháp khí của Trấn Minh, Trấn hồn ngọc. Bốn ngàn năm
trước bị tên Yêu hồ này trộm đi hãm hại vô số sinh linh. Hôm nay ta tới
thu phục hắn, cũng chính là kết quả thương lượng chung của Ngũ Diệu
chúng ta”.
Tư Nhật lẩm bẩm nói: “Tại sao lại phái ngươi tới… ? Tư Nguyệt đâu? Trấn Minh đâu? Thần Tinh đâu?”.
Tuế Tinh im lặng, Tư Đồ chợt mỉm cười.
“Tư Nhật, ngươi thật đáng thương. Lúc này bọn họ còn không quên giễu cợt
thân phân của ngươi, ngươi thật sự không rõ sao? Ngươi cho rằng trốn ở
Yên Hồng sơn được, là mọi thứ êm xuôi rồi hả?”.
Thân thể Tư Nhật
lại bắt đầu run rẩy, Tư Đồ hoàn toàn không bỏ qua cho hắn, tiếp tục nói: “Đám Thần tiên tự cho là thiêng liêng thánh thiện kia, làm sao có thể
dung được ngươi? Ngươi có thể làm đến Tư Nhật Thần quan, còn không phải
vì phụ thân ngươi là Xạ Hương Vương sao? Tính ra thì ngươi cũng là đại
ca của Tuế Tinh ấy nhỉ… Đáng tiếc mẫu thân của các ngươi cũng không phải là một người… Mẫu thân của nàng ta là Thần, mẫu thân của ngươi là Yêu…
Mà còn là một Yêu quái lợi hại… Nơi của phụ thân không dung được ngươi,
ngươi bỏ chạy đến nơi này của mẫu thân. Cho rằng bọn họ sẽ không thể so
đo vấn đề huyết tộc với ngươi nữa, phải không? Ngươi thật ngây thơ, Tư
Nhật. Ngươi cho là có thể trốn tránh sao? Đối với đám Thần kia mà nói,
dù cho vô đồng nhãn của ngươi có lợi hại hơn nữa, bói toán chuẩn xác hơn nữa, cũng không thể sửa đổi cái gọi là bán Thần…”.
(*)Bán: một nửa.
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!”.
Tư Nhật ôm lấy đầu, ra sức la hét. Đột nhiên, đôi vô đồng nhãn của hắn
nhìn chằm chằm Tư Đồ một cách hung tợn, oán hận nói: “Yêu hồ! Yêu hồ!
Thật là nghiệt chướng! Mở miệng ra là mê hoặc, đả thương lòng người! Cái ác trong trời đất đều bị ngươi chiếm hết! Thủ đoạn chồng chất, tâm tư
lanh lẹ, giảo hoạt đáng ghét. Ngày hôm nay không trừ khử ngươi đi, sao
tiêu được mối hận trong lòng ta?!”.
Tư Đồ thu nụ cười lại, lạnh
nhạt nói: “Nghiệt chướng đều tồn tại trong lòng các ngươi, ta chỉ nói ra sự thật mà thôi. Kẻ nhìn không thấu lòng người chính là ngươi, Thần thì sao? Thần thì vĩnh viễn cao cao tại thượng không có dơ bẩn? Một khi chỗ yếu của mình bị người ta phát hiện, thì lập tức xem người ta là yêu
quái độc ác? Thật là buồn cười!”.
Truyện được edit bởi mèo mạnh mẽ diễn đàn lê quý đôn.
Tư Nhật gào khóc một tiếng, run lẩy bẩy, cũng không còn nói ra lời được nữa.
Tuế Tinh với đôi mắt lưu ly lạnh lùng trống rỗng, đứng lẳng lặng ở đấy,
thật lâu sau, mới lạnh nhạt nói: “Lời đều nói xong hết rồi phải không?
Nói xong rồi, thì giao Trấn Hồn ngọc ra đây. Nàng vốn là pháp khí của
Thần giới, tuyệt đối không thể để yêu quái làm bẩn”.
Tư Đồ cười
lạnh một tiếng, nói: “Pháp khí của Thần giới? Ngươi trở về hỏi Trấn Minh cho cẩn thận, rốt cuộc thì Trấn Hồn ngọc là do ai tu luyện ra! Cướp
đoạt pháp khí, là hắn, Trấn Hồn ngọc là máu thịt của ta ngưng kết mà
thành, vốn là đồ của ta!”.
Tuế Tinh nhìn hắn hồi lâu, mới lạnh
nhạt nói: “Đó là gút mắt giữa ngươi và Trấn Minh, không liên quan đến
ta. Nhiệm vụ của ta, là đem ngọc trở về, hoàn toàn phong ấn Yêu hồ mới
vừa luyện thành hình còn chưa hồi phục như cũ ngươi mà thôi. Không nói
nhảm nữa, nếu như ngươi cố tình ngoan cố, thì chớ trách ta ra tay độc
ác”.