Lại đi liên tiếp ba ngày, Mẫu Đơn vẫn không thể tin được lão Xà yêu ngàn năm này lại theo bọn họ đi Vương thành phía tây.
Len lén quay đầu lại nhìn bóng dáng màu trắng bạc nãy giờ vẫn không lên
tiếng mà đi theo sau Thủy yêu. Ba ngày nay hắn không nói gì, cũng không
có hành động nào kì dị. Bày ra khuôn mặt tuấn mỹ dường như trời sinh đã
đóng băng, không lộ cảm xúc, không có nhiệt độ. Thỉnh thoảng nói hai
câu, đều là lạnh lẽo, nếu không phải chỉ đường thì cũng là sắp xếp chỗ
nghỉ ngơi.
Mặc dù sau khi hắn đến, mấy tiểu yêu quái dọc theo
đường đi cũng tự động tránh ra làm bớt đi rất nhiều phiền toái, nhưng
không khí vốn khôi hài sáng sủa giữa ba người lại trở nên yên tĩnh nặng
nề. Tư Đồ mặt không đổi sắc mà đi, Thủy yêu cũng không nói chuyện, làm
hại Mẫu Đơn cũng phải câm nín theo, cảm giác cực kì không tự nhiên.
Nàng không thể không thừa nhận, sau khi Hoàng Tuyền đi cùng, tốc độ của bọn
họ đã nhanh hơn rất nhiều. Khi nào đi, khi nào nghỉ ngơi, đi đường nào
gần, hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay. Sau ba ngày bọn họ đã ra khỏi vùng rừng núi rộng lớn vô ngần kia.
Hết rừng núi, Mẫu Đơn vốn tưởng
rằng sẽ có thành trấn gì đó, không ngờ Hoàng Tuyền lại dẫn bọn họ rẽ vào một chỗ ngoặt thật lớn. Lòng vòng hồi lâu, rồi lại đi tới trước một sơn cốc. Chỉ thấy một cây cầu gỗ hết sức sơ sài bắc ngang, nối liền hai
vách núi, trước cầu dựng một tấm bia đá gần như đã bị mài mòn toàn bộ,
phía trên khắc ba chữ cổ niên đại xa xưa, cứng cáp hữu lực: “Phong Sa
cốc”.
"Phong. . . . . ." Mẫu Đơn thấp giọng đọc cà lăm, nàng chỉ
nhận ra được chữ thứ nhất, hơn nữa cũng không chắc chắn. . . . . . Ai,
không có đi học mà ra khỏi nhà thì cái gì cũng không dễ dàng.
"Phong Sa cốc." Tư Đồ đọc tiếp lời nàng, "Nhìn thể chữ này dường như là tấm
bia đá rất xa xưa về trước rồi, cái cốc này không lẽ vẫn còn người ở
sao?"
Thủy yêu quan sát xung quanh một chút. Chung quanh là mấy
tảng đá trơ trụi và vài cái cây lác đác, trước mặt là cây cầu gỗ nhỏ
đong đưa nối liền hai vách núi, nhìn không chắc chắn chút nào. Bên cạnh
cầu hình như vốn nên có hai dây xích sắt, nhưng giờ chỉ còn lại một, hơn nữa gió núi rất lớn, thổi cho nó không ngừng lay động, cầu gỗ phát ra
tiếng va chạm “ken két”, làm người ta sợ ê răng.
Hai chân Mẫu
Đơn không tự chủ được có chút nhũn ra, cố cười nói: "Cái đó. . . . . .
Không phải là chúng ta sẽ đi qua cây cầu này chứ? Các ngươi nhìn cây cầu này. . . . . . Cũng cổ xưa như vậy rồi. . . . . .Nên đổi đường khác
thôi. . . . . ."
Hoàng Tuyền cười nhạt một tiếng, "Có liên quan gì? Chẳng lẽ còn có thể té xuống hay sao?"
Y đi thẳng tới, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cầu, chỉ thấy từng mảnh gỗ vụn bị y vỗ mà lả tả rớt ra, bị gió thổi bay xuống dưới vách núi sâu thẳm, tối
đen không nhìn thấy đáy. Mặt mày Mẫu Đơn trắng bệch, cây cầu này rõ ràng là đã hư cũ không thể giẫm lên trên nữa! Thật sự muốn đi qua sao?!
Hoàng Tuyền quay đầu nhìn nàng một chút, không nói gì mà xoay người bước lên
cầu gỗ trước. Một tràng âm thanh “ken két” chói tai lập tức vang lên.
Bóng dáng màu trắng bạc của Hoàng Tuyền đứng trên cầu gỗ chật hẹp, mây
mù bao phủ chung quanh hắn, thoạt nhìn lại như đạp mây cưỡi gió mà đi,
còn đi rất nhanh.
Thủy yêu dịu dàng nói: “Mẫu Đơn, người đi lên
trước đi. Đừng sợ! ta sẽ ở phía sau nhìn, nếu như có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta nhất định có thể bảo vệ ngươi được bình an.”
Mẫu Đơn
miễn cưỡng gật đầu, bước từng bước nhỏ đến trước cầu. Nhắm mắt lại đạp
lên cầu gỗ đong đưa, hai cái tay nắm chặt xích sắt bên cạnh, không dám
nhìn xuống chân dù chỉ một lần.
Giọng nói của Hoàng Tuyền vang lên phía trước, nghe trống rỗng, không ngừng vọng lại trong sơn cốc.
"Đi nhanh một chút, đi càng chậm càng nguy hiểm."
Mẫu Đơn nhắm mắt lại run giọng nói: "Đừng. . . . . . Đừng thúc giục ta. . . . . . !" Nàng mò xích sắt, từng tấc từng tấc dịch chuyển vể phía trước, vô cùng chật vật.
Thủy yêu ở phía sau len lén che miệng cười, cũng không dám phát ra âm thanh, sợ hù dọa nàng.
Mây mù lượn quanh trên vách đá, nơi nào đập vào mắt cũng là một mảnh trắng
xóa, không nhìn thấy gì. Thật ra cầu gỗ rất ngắn, nếu theo tốc độ đi bộ
bình thường, thì rất nhanh đã tới. Nhưng Mẫu Đơn lê lết nửa ngày, mà một nửa cũng chưa qua được. Gió núi thổi qua, cầu gỗ lung lay, làm Mẫu Đơn
càng thêm sợ đến hét lên, đứng cứng ngắc ở đó làm thế nào cũng không dám bước thêm một bước.
"Mẫu Đơn, hay là để ta cõng ngươi qua nha?"
Thủy yêu lo lắng nhìn gương mặt trắng bệch của nàng, chỉ sợ đã bị dọa không nhẹ.
Tư Đồ nói nhỏ: "Thủy yêu, ngươi cõng nàng đi nhanh đi. Còn chậm như vậy
nữa, không chỉ làm cho nàng sợ hơn, mà cũng càng nguy hiểm hơn."
Hắn nhìn thoáng qua Hoàng Tuyền đã sớm đi tới đầu cầu, trong mắt có hâm mộ, có đố kỵ, cũng có chán nản. Ai cũng không biết, hắn hoài niệm cảm giác
dùng tay chạm vào những thứ xung quanh đến cỡ nào, không phải dùng cơ
thân thể của Mẫu Đơn, mà dùng chính thân thể của mình. Nhưng cho dù có
được thân thể thì thế nào? Hắn từ đầu đến cuối vẫn chỉ là yêu hồ nửa
đuôi không có bản lĩnh mà thôi.
Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy mình thật buồn cười và yếu đuối, lại hận mình không làm được gì.
Thủy yêu dễ dàng bế Mẫu Đơn đang không thể nhúc nhích lên, hai chân lướt như bay, chỉ một chút nữa là tới được đầu cầu. Chợt nghe "phựt" một tiếng,
cầu gỗ đột nhiên đứt ra! Thủy yêu kêu lên một tiếng, không kịp phản ứng, đã lập tức rớt xuống!
Tư Đồ theo phản xạ đưa tay nắm, nhưng bàn
tay trong nháy mắt xuyên qua thân thể Mẫu Đơn —— hắn là linh hồn! Không
thể chạm vào bất cứ thứ gì! Hắn tuyệt vọng nhìn hai người đang nhanh
chóng rơi xuống, há to miệng nhưng không thể kêu được gì!
Cơ hồ
là trong nháy mắt, trước mặt lóe lên ánh sáng bạc, một luồng gió cực kì
sắc bén lao tới từ đầu cầu. Ánh sáng màu bạc kia thật nhanh đỡ được Thủy yêu và Mẫu Đơn sợ tới bất tỉnh, chợt lóe một cái, hai người đã an toàn
yên ổn ở đầu câu!
Quá nhanh, tất cả cơ hồ chỉ xảy ra trong một
cái chớp mắt! Tư Đồ chỉ kịp nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ. Là một mãng
xà vô cùng to lớn màu trắng bạc! Nó tiếp được hai người Thủy yêu, quay
đầu một cái đã đưa hai người lên tới đầu cầu. Trong khoảnh khắc quay
lại, cái miệng khổng lồ há to, răng nanh trắng hếu, đầu lưỡi phân nhánh
đỏ tươi, cực kì đáng sợ.
Tư Đồ hoảng sợ nhìn kĩ lại, mãng xà đã
biến mất trong nháy mắt, cứ như ảo giác. Chỉ còn lại Hoàng Tuyền, vẫn
một thân xiêm y màu trắng bạc như cũ, sắc mặt bình tĩnh đứng ở bên cầu,
cúi đầu nhìn Thủy yêu đỡ lấy Mẫu Đơn đang bất tỉnh.
"Không sao chứ?" Hắn trầm giọng hỏi Thủy yêu.
Thủy yêu lắc đầu, bế Mẫu Đơn lên, thở dài nói: "Chỉ là đã hù dọa Mẫu Đơn thê thảm rồi."
Hoàng Tuyền liếc qua sắc mặt trắng bệch của Mẫu Đơn, lạnh nhạt nói: "Người
phàm tất nhiên không thể nào ngăn cản những tai nạn xảy ra đột ngột này, ôm nàng đi đi. Sắp tới Phong Sa cốc rồi." Hắn ngẩng đầu nhìn Tư Đồ,
lạnh nhạt nói: "Ngươi thấy được cái gì? Sao bộ dạng sợ hãi như vậy?"
Tư Đồ rủ mắt, không nói gì, bay thẳng đến trước mặt Mẫu Đơn, nói: "Để ta
nhập vào người nàng thì tốt hơn, như vậy cũng có thể đi nhanh hơn một
chút."
Hắn nhìn thấy rồi! Nguyên hình của Hoàng Tuyền! Dù cho y
thu lại cực nhanh, hắn vẫn thấy được mãng xà khổng lồ kia! To lớn như
một con rồng. . . . . . Đó là nguyên hình của yêu ngàn năm ư?
Dọc theo đường đi không có ai lên tiếng, đi qua cầu gỗ đến vách đá đối
diện, không ngờ phong cảnh lại hoàn toàn biến đổi. Nào cây cối xanh um,
nào hoa nở rộ xinh đẹp, nào ánh mặt trời tháng bảy tươi sáng hoàn toàn
biến mất ở đây. Đập vào mắt chỉ có cát vàng tung bay khắp trời, màu vàng đất kia che cả mặt trời trên đỉnh đầu. Bốn phía chỉ có chút cây cối lờ
mờ kì dị, sinh trưởng bên cạnh mấy tảng đá lởm chởm bén nhọn.
Đi
thật lâu, vẫn không có ai nói chuyện. Không phải bọn họ không muốn nói,
mà là trong tình huống gió lớn thổi cát bay đầy trời, ngay cả mắt còn
không mở ra nổi, huống chi là nói chuyện. Chỉ sợ vừa há miệng, đã hứng
trọn một hớp cát. Hoàng Tuyền vẫn vững vàng đi trước mặt như cũ, đáng
tiếc cũng nhếch nhác y như hai người phía sau. Đầu đầy cát vàng, xiêm y
trắng bạc cũng đổi màu y như mấy cây cối kì dị ven đường kia. [Còn
đâu hình tượng lạnh lùng, tiêu sái =)) ]
Phong Sa cốc, cái tên này đặt vậy quá đúng rồi. Thật sự còn có người ở trong hoàn cảnh đáng sợ này sao?
*Phong sa: Gió cát/ bão cát
Đi mãi đi mãi, giống như không có điểm cuối. Đi cho đến khi sắc trời tối
xuống rõ rệt, bão cát mới dần dần nhỏ đi. Đất hoang trống trải, có ánh
đèn loáng thoáng lóe lên đằng xa, tựa như ngôi sao hy vọng.
Ánh
mắt Thủy yêu nhất thời sáng lên. Đi cả ngày trời ở cái nơi gió cát bụi
bẩn này, mỹ nhân tuyệt sắc gì cũng giờ phút này cũng không còn nhìn ra.
Bây giờ chuyện nàng muốn làm nhất là tìm một chỗ không có bão cát mà lau rửa cho sạch sẽ.
"Chỗ này đến giờ vẫn còn có người ở ư?" Tư Đồ nhập vào người Mẫu Đơn, kinh ngạc nói.
Hoàng Tuyền không nói gì, nhưng vẻ mặt có chút quỷ dị. Thật lâu mới thốt ra
một câu, "Đi nhanh một chút, bây giờ chính là thời gian người Phong sa
cốc ra ngoài hoạt động."
Thủy yêu và Tư Đồ liếc mắt nhìn nhau. Lúc này ra ngoài hoạt động? Buổi tối mới ra ngoài? Đây là kiểu tập tính gì vậy?
Thật ra nơi này không mấy khác thành trấn nhỏ bình thường, chỉ là không có
đường phố đá xanh. Đường phố ở đây dùng cát vàng trộn với gạo nếp làm
thành những mảnh gạch trải thành, đạp lên hình như còn hơi nhũn ra.
Nhà cửa hai bên đường đều dùng cát vàng trộn với gạo nếp xây nên, thuần một màu vàng đất. Tửu kì đỏ tươi treo cao trước cửa quán rượu, bên trong
người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Sắc trời đã tối hẳn, đường phố dần dần đông người. Nhóm người bán hàng rong đồng loạt chuẩn bị tốt gian
hàng của mình, các loại hàng hóa ào ào bày lên mặt bàn, tiếng rao hàng
vang lên nhộn nhịp. Nhìn kĩ lại, hàng bán đều là đồ thủ công, ngay cả
trang sức cho các cô gái cũng là hàng thủ công. Không có vàng bạc, tất
cả đều làm bằng loại xương gì đó hoặc trắng hoặc vàng, cũng nhẹ nhàng
thoải mái.
*Tửu: Rượu; Kì: Cờ
Nhưng luôn có một loại cảm giác cổ quái.
Thủy yêu lặng lẽ nhìn chung quanh, nhẹ giọng nói: "Sao bọn họ. . . . . . Đều nhìn chúng ta?"
Người đi trên đường đều dùng vẻ mặt quái dị mà nhìn chằm chằm ba người bọn
họ, cứ như bọn họ là loại người ngoại tộc. Mặc dù không có sát khí ngất
trời như ở Bách Yêu trấn, nhưng cũng khiến người ta thấy không thoải
mái.
"Người đây rất ít thấy lữ nhân đến từ ngoài cốc. Phong Sa
cốc chỉ lớn chừng này, người nào mà không biết nhau? Đột nhiên nhìn thấy mấy khuôn mặt xa lạ, kinh ngạc cũng là bình thường. Yên tâm, bọn họ
không có ác ý."
Vẻ mặt Hoàng Tuyền tự nhiên, bước đi không chút rối loạn, mặc cho những người đó ý vị ngó nhìn.
Trang phục của những người này đều vô cùng quái dị. Một mảnh vải màu xám tro
bao từ đầu đến bả vai, chỉ lộ ra đôi mắt đen u tối, nhìn người chăm
chăm, có chút đáng sợ
Một đường đi tới, bọn họ lại bị nhìn ngó
như xem khỉ, đến mức dạt ra một đường rộng rãi cho bọn họ. Người hai bên đứng thành hàng, bàn tán xôn xao, đôi mắt đen nhánh lóe sáng, quỷ dị
khiếp người.
"Hoàng Tuyền. . . . . ." Thủy yêu đi hồi lâu, rốt
cuộc không nhịn được nhỏ giọng kêu hắn, "Ở đây tại sao lại không có
khách sạn? Chẳng lẽ chúng ta phải đi xuyên qua Phong Sa cốc suốt đêm
sao?"
Hoàng Tuyền quay đầu lại, chậm rãi nói: "Ở đây không có
khách sạn, muốn dừng chân thì cần phải tới nhà dân. Đi tới không xa còn
có rất nhiều hộ gia đình, để xem vận số chúng ta thế nào, có thể gặp chủ nhà ‘khách khí’ một chút hay không."
"Khách khí một chút?" Thủy
yêu nghi ngờ nhìn hắn, lại nghe hắn lạnh nhạt nói: "Bởi vì đến ban ngày, tất cả mọi người ở đây đều sẽ biến thành cương thi."